Chương 829: Tình yêu làm mờ con mắt, làm giảm trí thông minh 1
Nghe được Kiều Vô Tình nói, Kiều Thiến sững sờ.
Đúng là nàng giúp đã giúp ca ca đào hôn, nhưng mà nàng thật sự không biết ca ca của nàng ở đâu.
"Ca ca ta không nói với ta." Kiều Thiến nhẹ nhàng nói ra.
Nàng không nói thẳng ra là mình không biết.
Không nói tức là có thể liên hệ được, có thể nói được.
"Ca ca của ngươi đang giải sầu, làm sao mà vừa lúc đến Lục gia được, dù sao sự xấ hiện của thạch môn tức là cơ duyên. Có được cơ duyên, thay đôi tương lai của mình, cũng không phải không có khả năng." Kiều Dịch ở một bên nói.
Kiều Thiến nhìn Kiều Dịch, cuối cùng lại nhìn tổ gia gia một chút.
Phát hiện tổ gia gia không có muốn hỏi nhiều những chuyện khác, giống như chỉ là xem bọn hắn nói chuyện thôi.
Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể nói:
“Lát nữa ta sẽ liên hệ với ca ca để hỏi."
Nàng cảm thấy ca ca của nàng không thể vì cơ duyên mà tới đây.
Khi đó nàng cảm nhận rất rõ ràng, ca ca không có tâm khí, dường như là cam tâm tình nguyện trở thành người bình thường.
Trước kia ca ca của nàng không phải như thế.
Chuyện đào hôn nếu không phải nàng bày ra, anh của nàng có thể đã tuân theo rồi, sau đó cưới cô gái kia.
Băng Thủy Cơ, tên dễ nghe như vậy thế mà lại chính là cô gái mập kia.
"Chuyện cuối tháng nhớ nhắc nhở hắn kỹ một chút." Kiều Vô Tình nói rồi tiếp tục đi về phía trước.
Kiều Thiến nhẹ nhàng gật đầu:
"Vâng."
Cuối tháng là thời gian ca ca nàng đính hôn, mặc dù là đính hôn, nhưng mà cũng không khác thành hôn là bao.
Theo như luật lệ của bọn họ mà nói, sau khi đính hôn, Băng Thủy Cơ liền đến nhà họ ở.
Ngủ cùng giường với ca ca nàng.
Giống như tộc Băng Nguyên Tuyết Vực, đều muốn giản lược hết thảy.
Một tên thiếu gia phế vật, một Tuyết Vực công chúa chẳng ra tay nổi, bọn họ không muốn mất mặt đâu.
Nếu như ca ca nàng không có gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn chắc sẽ không đến mức như vậy.
Nhưng mà không có nếu như.
Kiều Vô Tình cũng không có để ý quá nhiều, hắn đi thẳng một đường về phía trước.
Chỉ là khi đi đến nửa đường, đột nhiên nhìn thấy có người mặc áo choàng đen từ đằng trước đi tới.
Người mặc áo choàng đen này đi ngang qua hắn không dừng lại chút nào.
Kiều Vô Tình có chút kinh ngạc, lúc sau hắn sau nhìn thoáng qua.
Sau đó hơi ngạc nhiên.
Hắn phát hiện thế mà mình hoàn toàn không cách nào nhìn xuyên thấu qua người mặc áo đen kia, không cảm nhận được chút vết tích gì của hắn.
Người trên tiểu trấn càng lúc càng đặc biệt.
"Tổ gia gia, người kia có vấn đề gì sao?" Kiều Dịch hiếu kỳ hỏi thăm.
"Thiên hạ dị sĩ tài giỏi vô số, người này là một trong số đó. Về sau gặp loại người trùm áo đen đừng đến quá gần." Kiều Vô Tình tùy ý nói.
Đằng sau ba người bọn họ liền đi về phía chỗ ở.
Mà người khoác áo choàng đen phía sau vẫn không dám quay đầu, cũng không dám thay đổi chút tốc độ bước chân.
Đi hồi lâu, sau khi phát hiện không có vấn đề gì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà vẫn là không dám quay đầu hay là dừng lại.
Hôm nay hắn là đi ra mua đồ, sở dĩ giữa ban ngày mặc áo choàng đen, là bởi vì Sơ Vũ nói cho hắn biết, hôm nay nếu như ra ngoài nhất định phải mặc áo choàng đen.
Đằng sau cũng không sao.
Sơ Vũ nói cho hắn biết, là một chú bảo an kêu hắn nói như vậy.
Từ không quen biết đến kính sợ, hắn chọn nghe theo.
Rất may mắn, cũng may mặc áo choàng đen.
"Không ra ngoài được nữa rồi."
Hắn quyết định lần này cần mua đầy đủ đồ vật, trước khi Thạch Môn mở ra sẽ không ra.
Sau khi mở ra nơi này hẳn là sẽ không còn lại người nào.
—— ——
Ngày thứ ba, Lục Thủy rốt cục đưa tới cha vợ trở về.
Cũng mang theo dì Đường cùng trở về.
"Mẫu thân, mẫu thân, con rất nhớ ngươi." Nhã Lâm trước tiên xông tới:
"Ngươi không về nữa con sắp bị ngược xỉu rồi."
"Mẫu thân, Nhã Lâm nói hươu nói vượn, ta chỉ là rảnh rỗi dạy nàng học chữ." Nhã Nguyệt ở một bên nói.
Mặc dù hầu như là buổi tối dạy Nhã Lâm học chữ.
Ai bảo nàng đêm hôm khuya khoắt không chịu đi ngủ.
"A?" Mộ Trạch nhìn Nhã Nguyệt trong lúc nhất thời có chút bất ngờ, hắn còn đặc biệt cảm nhận một chút, nhưng mà rất nhanh liền phát hiện chính mình cũng không có nhìn lầm.
Hắn kinh ngạc nói:
"Cấp hai rồi?"
Nghe được Mộ Trạch nói, dì Đường cũng mới chú ý tới sự thay đổi của Nhã Nguyệt:
"Nhanh như vậy hả?"
Với suy đoán ban đầu của bọn họ, Nhã Nguyệt có thể mới mười chín hai mươi tuổi lên được cấp hai thật sự rất lợi hại.
Nhã Nguyệt thiên phú không tốt như vậy, nhưng mà mười chín tuổi cấp hai, đã mạnh hơn so với người bình thường rất nhiều.
Thế nhưng là, lúc này mới 16 tuổi, sao đột nhiên lại cấp hai rồi?
Cái này so với dự đoán của bọn họ hoàn toàn không giống.
"Lúc ở nhà ông ngoại, thấy mẫu thân gặp nguy hiểm, vừa sốt ruột xong giống như có gì đó bộc phát, liền thăng lên cấp hai." Nhã Nguyệt cúi đầu nói.
Nàng có chút xấu hổ.
Bởi vì nàng cũng không biết vì sao lên được cấp hai.
Chắc là do Mộ Tuyết tỷ cho công pháp.
Nàng cũng không hiểu, hỏi Mộ Tuyết tỷ, Mộ Tuyết tỷ nói là những năm tháng qua tích lũy nên được.
Mộ Tuyết tỷ còn nói loại chuyện này cần có cơ duyên nhất định.
Nàng tin, nhưng mà không nói ra.
Giống như Mộ Tuyết tỷ không thích làm náo động mọi chuyện.
Mộ Tuyết cũng không nói sai, Nhã Nguyệt thăng cấp chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Đến về sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
Nhưng mà công pháp thay đổi xác thực sẽ làm tăng nhanh tốc độ tu luyện một chút.
So ra vẫn kém những thiên tài kia, nhưng mà cũng sẽ không kém quá xa.
Nhưng mà chỉ là như vậy mà thôi.
Hết thảy vẫn là phải dựa vào bản thân Nhã Nguyệt.
Nhưng mà Nhã Nguyệt cũng không tính là ưa thích tu chân, qua vài năm nữa có khi sẽ lấy chồng, an an ổn ổn, hạnh phúc sống một đời..
Dì Đường thật sự bất ngờ, nhưng mà rất nhanh liền đoán ra.
Mà chính mình giống như trong họa có phúc.
Lại có quan hệ với Tử Y Thần Nữ.
"16 tuổi cấp hai, mặc kệ là trong tộc hay là tu chân giới, cũng có thể coi là người nổi bật." Mộ Trạch nhìn Nhã Nguyệt nói.
Trong lời nói có chút vui mừng.
Nhã Nguyệt tự nhiên cũng vui vẻ.
Nhưng mà nàng cũng không kiêu ngạo.
Vì cái gì?
Bởi vì lúc nàng lên cấp hai, có hỏi thăm Trà Trà tỷ một chút, sau đó biết được Trà Trà tỷ mười bốn tuổi cấp hai, 18 tuổi cấp ba.
Lúc lên cấp hai không có khả năng treo đánh toàn bộ tu chân giới, nhưng mà 18 tuổi cấp ba thật không người có thể bì kịp.
Trà Trà tỷ còn không kiêu ngạo, nàng nào dám kiêu ngạo?
Nhưng mà Trà Trà tỷ so với Đạo Tông Vũ Niết, Kiếm Nhất Phong Kiếm Lạc hình như còn mạnh hơn.
Chỉ là một chút cảm giác của thiên chi kiều nữ cũng nhìn không ra.
Đạo Tông Vũ Niết cũng không giống với lúc trước, chân đạp hoa sen, cùng đạo cộng minh, vạn vật dường như đều đang nâng đỡ lấy nàng.
Mà lại mỹ mạo vô song.
So với Trà Trà tỷ còn đẹp hơn.
Trà Trà tỷ một chút khoảng cách cũng không có.
Lục Thủy đứng ở bên cạnh Mộ Tuyết, cảm giác được cha vợ không thèm để ý đến Mộ Tuyết.
Thật muốn đánh hắn.
Đương nhiên chỉ là suy nghĩ mà thôi, đời này hắn sẽ không động thủ.
Chuyện bốc đồng cũng sẽ không dám làm, động đến Mộ gia liền có thể sẽ có chuyện mất.
Cũng không phải Mộ gia dám cản, mà là Mộ Tuyết không muốn để cho hắn cùng Mộ gia lại xuất hiện xung đột.
Mỗi lần đều sẽ cười nói với hắn không có việc gì.
Cuối cùng Lục Thủy chỉ có thể len lén đưa Mộ Tuyết đến Mộ gia, sau đó len lén trở về.
Mặc dù Mộ Tuyết không nói gì, nhưng là nàng thích gì, Lục Thủy sao lại không biết?
Cho nên vẫn là để Mộ Tuyết vui vẻ quan trọng hơn.
Chỉ cần mua sầu riêng cho hắn là được.
Nói thật, không muốn ăn nữa.
Rất kinh người.
. . .