Chương 830: Tình yêu làm mờ con mắt, làm giảm trí thông minh 2
Mộ Trạch cùng dì Đường trở về, Lục Thủy cũng chuẩn bị xong để trở về.
Vé sáng mai để Chân Võ đặt đi.
Hôm sau sáng sớm có thể tới Thu Vân tiểu trấn.
Chủ yếu là dì Đường bọn họ vừa mới trở về, ở lại một ngày, nếu như đi quá nhanh thì không lễ phép.
Nhưng mà Lục Thủy cảm thấy chuyến này cả đi cả về hết cả mười ngày.
Chuyến đi này dài thật.
Nhưng mà hắn cũng không phải là không có thu hoạch.
Đi đến Thần Vực, xem rất nhiều thứ, biết người viết Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện có chút đặc thù, còn biết sự tồn tại của Mê Đô, có liên lạc với Minh ở bên trong Mê Đô.
Cộng thêm cho cha vợ uống thuốc an thần.
Về phần tu vi.
Trước mắt hắn đã thành công bước vào 5.2, linh lực mạnh mẽ hơn không ít, nhưng mà uy năng thay đổi không nhiều.
Lục Thủy lại tính toán thời gian một chút, hắn phát hiện lúc mình lúc trở về hẳn là giữa tháng.
Tức là lúc đó mười ngày nữa sẽ đến cuối tháng, cuối tháng Kiều Dã đính hôn, hắn có gửi thiệp, khả năng cao còn phải đi một chuyến.
Tam trưởng lão tùy tiện mở miệng, hắn liền phải ngoan ngoãn đi tham gia.
Đi thì cũng không có gì, đến lúc đó lôi kéo Mộ Tuyết cùng đi là được.
Coi như đi làm quen một chút.
Lần thành thân kiếp trước, mà lại thời gian cực kỳ xa xưa, bọn hắn đều quên mất là không khí như nào, xem một cũng tốt.
Mà đối tượng của Kiều Dã là ai ta?
Hắn không biết, đến lúc đó hỏi một chút là được.
"Mộ tiểu thư lần này đến Lục gia, định lúc nào về Mộ gia?" Trên đường trở về cùng dì Dì Đường Lục Thủy tò mò hỏi.
Lần này không di cùng cha vợ.
Dù sao Nhã Nguyệt lên cấp hai, đối bọn hắn mà nói là một kiện chuyện gấp gáp.
Bọn hắn phải hỏi đông hỏi tây.
Mộ Tuyết đương nhiên là đến tiếp Lục Thủy, Lục Thủy là khách.
Về phần Trà Trà, chạy tới xử lý hải sản hả?
Hình như đêm nay muốn đem bọn chúng ăn hết.
Nàng muốn đích thân động thủ.
Cá chính là cá, tôm chính là tôm, làm sao lại là đối thủ của Đông Phương Trà Trà chứ.
"Muốn xem dì Đường nói thế nào, nhưng chắc là tầm hai tháng. Mộ Tuyết nghĩ nghĩ nói.
Loại sự tình này nàng xác thực không thể tự mình làm chủ, phải để trưởng bối trong nhà đến làm chủ mới được.
Mặc dù nàng muốn một mực ở bên cạnh Lục Thủy, nhưng mà hơi lo còn chưa gả đi đã sớm tối bên cạnh hắn.
Dì Đường khẳng định không đồng ý.
Bất quá hai tháng cũng đủ rồi, tầm đó là tháng mười hai.
Cách ngày thành hôn nhiều lắm cũng chừng hai tháng.
"Cuối tháng Mộ tiểu thư có muốn theo ta ra ngoài một chuyến?" Lục Thủy nói.
"Ra ngoài?" Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn.
Đây là lần đầu tiên Lục Thủy đưa nàng ra ngoài.
Có chút chờ mong, còn có chút vui vẻ, nhưng mà nàng còn không biết là chuyện gì.
Mặc kệ chuyện gì, nàng cũng vui vẻ.
"Ừm, ra ngoài, là một vị thiếu gia Kiều gia muốn thành thân. Thiếp mời đưa đến chỗ Tam trưởng lão, Tam trưởng lão không rảnh, liền để ta đi một chuyến." Lục Thủy nói.
Thiếp mời đưa đến chỗ Tam trưởng lão cuối cùng lại để một vị thiếu gia đi.
Không biết đối phương có ý kiến không.
Nhưng mà có thể đưa đến chỗ Tam trưởng lão, nói rõ cùng Tam trưởng lão có quan hệ không tệ, xem ra đối phương khả năng đối với hôn sự cũng không quá để ý.
Một vị thiếu gia như hắn đại diện cho Lục gia cũng được.
"Nhưng mà ta phải dùng thân phận gì đi mới thích hợp?" Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi.
Nàng dù sao cũng chưa gả cho Lục Thủy, mà đối phương cũng không có mời nàng.
Không có thân phận gì rõ ràng không thích hợp.
Lục Thủy quay đầu nhìn Mộ Tuyết nói:
"Đương nhiên là lấy thân phận vị hôn thê của ta, Mộ tiểu thư còn muốn dùng thân phận gì?"
Mộ Tuyết cười nhìn Lục Thủy, sau đó lắc đầu:
"Không đâu, ta đi cùng Lục thiếu gia."
Nghe được Lục Thủy nói như vậy, nàng cũng cảm giác vui vẻ.
Không vì cái gì, chỉ là vui vẻ mà thôi.
Lục Thủy: ". . ."
Có chút hối hận, quan hệ giống như kéo gần lại.
Nhưng mà cũng không có việc gì, trở về cũng có thể lôi kéo cừu hận.
Nhưng mà chuyện tham gia hôn lễ này, hai người cứ vui vẻ thoải mái một chút.
Dù sao thông báo cho người khác rằng hắn có thê tử cũng không tổn thương gì.
Mặc dù cừu hận lôi kéo, Mộ Tuyết lâu lâu lại muốn đánh hắn.
Nhưng mà bây giờ Mộ Tuyết sẽ không đánh hắn đâu, cho dù lỡ mà có tùy tiện động thủ, nàng cũng sẽ không động thủ trước mặt người khác.
Cho hắn mặt mũi là một chuyện, chủ yếu vẫn là Mộ Tuyết muốn làm một thê tử hiền lành.
Thanh danh sao có thể bại nhanh như vậy?
. . .
Tối hôm đó, Mộ Tuyết đang giúp dì Đường làm váy cưới và trang sức, muốn đi kiểm tra một chút.
"Chắc ở Lục gia phải ăn kiêng rồi, giảm chút đồ ngọt, hơi mập lên rồi, mặc đồ cũng không đẹp." Dì Dì Đường nói với Mộ Tuyết.
"Dạ." Mộ Tuyết đụng đụng nhẹ vào bụng.
Nàng đang nghĩ có phải mình mập rồi không?
Nếu như là, vậy chắc chắn là lỗi của Lục Thủy, vậy mà không quản được nàng.
"Cũng không thể gầy, gầy rồi cũng không đẹp lắm." Dì Đường nói thêm một câu.
Mộ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu:
"Dạ."
Gầy thì là tại Lục Thủy ngược đãi nàng.
Dì Đường nhìn Mộ Tuyết, hiếu kỳ hỏi một câu:
"Lục thiếu gia đối với con có tốt không?"
Nghe được câu này, Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, lại nhíu mày.
Nhìn thấy Mộ Tuyết cau mày, dì Đường cảm thấy, có phải hay không Lục Thủy không tốt với Mộ Tuyết?
Nhưng mà rất nhanh nàng đã hơi bất ngờ.
Mộ Tuyết suy tư một chút rồi hồi đáp:
"Con cẩn thận suy nghĩ một chút, nghĩ không ra Lục Thủy không tốt với con chỗ nào. Nghĩ thế nào thì hắn cũng rất tốt."
". . . ."
Dì Đường nói khẽ:
"Lúc yêu thì mọi chuyện đều tốt đẹp, tình yêu làm mờ con mắt. Con cân nhắc một chút đi, kết hôn so với yêu đương không giống nhau, qua thời gian có thể sẽ thất vọng. Dì Đường đã trải qua rồi."
Mộ Tuyết gật gật đầu:
"Dạ con biết rồi."
Dì Đường không nói gì thêm, Mộ Tuyết cũng nghe không vào.
Lúc tình yêu còn đang tràn ngập trong lòng, ai nói gì cũng không thể cản trở ánh sáng ấy.
Đơn giản mà nói, tình yêu khiến cho trí thông minh của Mộ Tuyết trở nên đáng ngại.
Nhưng mà chuyện Mộ Tuyết gả cho Lục Thủy là chuyện của hai gia tộc, không thể nói không gả là không gả được.
Nàng có thể làm cũng chỉ có nhắc nhở Mộ Tuyết một chút, cầu nguyện con bé gả được vào nhà tốt.
"Dì Đường năm đó gả cho phụ thân, là bởi vì yêu sao?" Mộ Tuyết đột nhiên hiếu kỳ hỏi.
Nàng thật sự không biết chuyện này, thậm chí chuyện liên quan tới mẫu thân nàng, nàng cũng không biết gì.
Căn bản không có người nói với nàng.
"Là dì Đường đơn phương tình yêu." Dì Đường giúp Mộ Tuyết thử trang sức, thuận tiện trả lời.
Mộ Tuyết sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Hẳn là rất khổ sở nhỉ?
"Không nên suy nghĩ nhiều, phụ thân con cũng không phải người tệ bạc gì. Bao nhiêu năm vợ chồng như vậy cũng rất yên bình." Dì Đường đem trang sức màu đỏ nhẹ nhàng để ở một bên, bày tỏ không có vấn đề gì.
Đợi đến khi hoàn thành, sau đó để Mộ Tuyết đeo lên.
“Dạ." Mộ Tuyết không có hỏi nhiều.
Phụ thân có thể đến Đường gia, đã nói lên trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có Dì Đường.
Về phần nàng, nàng cũng không trông cậy vào việc cha mình để ý nàng.
Có thể là tình yêu của Lục Thủy cho nàng quá nhiều, ôm ấp toàn thế giới của nàng.