Chương 843: Thiệp Mời Của Lục Thủy? 3
Ma tu Hòa Vũ Diệp đã đi vào rồi. Nếu còn đứng đợi cùng Lệ Thiên Xích, nàng sẽ không còn khẩu vị ăn mì mất.
Sau đó Lục Thủy và Mộ Tuyết xoay người rời đi.
Lệ Thiên Xích không nhìn phía Lục Thủy đang rời đi mà nhanh chóng đi vào trong tiệm, ngồi ở đối diện Hòa Vũ Diệp:
"Không nói đến thứ khác, vị thiếu gia này thú vị hơn nhiều so với ta nghĩ."
"Có hơi khác so với lời đồn, khó trách luôn có người thất bại." Ma tu Hòa Vũ Diệp thấp giọng đáp.
Ở Lục gia, bọn họ vẫn là không dám cao giọng. Không cẩn thận tông môn sẽ không còn nữa. So với tiên đình, bọn họ sợ Lục gia hơn.
Lục gia là đánh thật, còn tiên đình lừng danh viễn cổ, trước mắt không gây hại đến ngay được. Nói tóm lại, Lục gia là chắc chắn phải chịu thua thiệt, trước mắt mặc dù sợ tiên đình nhưng còn chưa bị thua thiệt điều gì.
"Quả thật có chút không hợp, hoặc có lẽ là khoảng thời gian này đã hơi lớn, nhưng ta vẫn cảm thấy Vũ Niết của Đạo tông lợi hại hơn." Lệ Thiên Xích vừa ăn sơn tra đen vừa nói.
Ma tu Hòa Vũ Diệp: "..."
Ha ha.
"Lần sau gặp lại, khi đó ta chính là người đi tiếp hộ khách trên danh sách, đến lúc biết ta là Lưu Hỏa, xem xem hắn có biểu cảm gì." Lệ Thiên Xích nhìn Hòa Vũ Diệp, nói:
"Ngươi nói xem, hắn ta sẽ sợ hãi đến mức nào đây? Bổn tọa là Thiếu tông chủ Lưu Hỏa Ẩn Thiên tông."
"Đến lúc đó, đầu tiên ta sẽ cởi chiếc mặt nạ ra để cho vị thiếu gia này biết Tu Chân giới tàn nhẫn đến thế nào." Lệ Thiên Xích bổ sung một câu.
Ma tu Hòa Vũ Diệp ha ha cười đáp lại.
Chơi quá rồi, nếu trưởng lão nhà người ta mà ra tay, đừng nói ăn phân, đến lúc đó đó ăn cả phân lẫn nước tiểu cũng vô ích thôi.
...
Lục Thủy và Mộ Tuyết tiếp tục đi dạo một lúc. Nhưng nhờ sự xuất hiện của Lệ Thiên Xích đã cho hắn biết một chuyện.
Kiếm Khởi của Kiếm Nhất phong rất có thể sẽ tới thật, trong lời của người ta rất giống huynh muội bọn họ, nếu viết tiểu thuyết mà có tài liệu thực tế, thì trực tiếp thành ba người.
"Lục thiếu gia nghĩ tới điều gì?" Mộ Tuyết đi bên cạnh Lục Thủy, tò mò hỏi.
"Có vẻ như ta biết chọn ai rồi." Lục Thủy nói.
" Kiếm Khởi - Kiếm Nhất phong?" Mộ Tuyết hỏi.
Dẫu sao Lục Thủy mới vừa trò chuyện cùng những người này.
"Đúng, trước kia đi ra ngoài gặp người này một lần, miễn cưỡng coi là biết." Lục Thủy đi chậm lại, tiếp tục nói:
"Mặc dù không quen lắm nhưng vẫn có xác suất thành công nhất định. Chỉ là không biết có tới thật hay không."
Sau đó, Lục Thủy cũng không nghĩ thêm về chuyện này nữa, hắn nhìn Hoa vũ tuyết quý cách đó không xa, hỏi Mộ Tuyết:
"Mộ tiểu thư muốn ăn tráng miệng không?"
"Mới vừa ăn xong bánh bao thịt, ăn thêm tráng miệng sẽ mập mất." Mộ Tuyết đi bên người Lục Thủy, nhẹ giọng nói.
Trong giọng nói nàng có chứa sự bất mãn nho nhỏ. Tựa như đang trách Lục Thủy mua cho nàng bánh bao thịt.
Lục Thủy cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, nhưng vẫn bỏ qua cảm giác này:
"Mộ tiểu thư có thể giảm cân nha."
"Lục thiếu gia sẽ giảm cùng với ta chứ?"
"À không, dẫu sao ta cũng sẽ không mập được."
"..."
————
Một khu nhà ở tương đối vắng vẻ tại Thu Vân tiểu trấn.
Sơ Vũ ngồi bàn đá ngoài sân, có chút hiếu kỳ nói:
"Nhắc tới cũng không có thấy bắp đùi, một ít lời còn không có mang cho hắn."
"Tại sao phải đưa cho Đông Phương đạo hữu?" Kiếm Khởi đứng bên cạnh hỏi.
"Vị tiền bối kia chỉ nói đưa cho hắn nhưng không nói tại sao." Trả lời Kiếm Khởi chính là em gái hắn, Kiếm Lạc.
Bây giờ Kiếm Lạc đang mặc quần áo hiện đại, rất thích hợp để mặc thường ngày.
"Nhưng là tại sao lại có liên quan đến ta?" Kiều Kiền ngồi một bên như không có cảm giác tồn tại, nhưng vẫn tò mò hỏi một câu.
Thật ra thì bây giờ hắn chỉ là một vị thiếu gia phế vật, có thể đứng chung với người như Kiếm Khởi Kiếm Lạc đã khiến người khác khó có thể tưởng tượng nổi rồi. Dù cho hắn không có phế thì cũng khó mà được như vậy. Chênh lệch quá xa.
Câu hỏi của hắn là chỉ sự kiện lần trước, cái lần mà hắn mặc áo bào đen. Nếu như chuyện đó bị phát hiện, hắn không biết sẽ xảy ra điều gì. Nhưng phải rời khỏi nơi đây là điều đương nhiên. Bởi vì dù có ở lại, tổ gia gia sẽ chỉ cảm thấy hắn đã làm xấu mặt Kiều gia.
Còn bị ném vào một gia đình như Lục gia Là không thể dễ dàng tha thứ.
"Hẳn là có liên quan đến việc ôm bắp đùi người ta, vị tiền bối kia sợ bắp đùi, sợ đến mức khó mà hiểu nổi." Sơ Vũ suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói:
"Còn về phần quan hệ đó như thế nào, ta cũng không biết, có hỏi cũng không nói. Dù sao điều đó không xấu đối với chúng ta là được. Có khi còn có thể nhận được lợi ích đến không ngờ."
Kiều Kiền gật đầu, không nói gì nữa.
Nếu thực sự là vì Lục Thủy, vậy thì bọn họ không thể để bản thân thua thiệt được. Từ trước đến nay, người Lục Thủy tìm chưa bao giờ là tình nguyện, mà là dùng thù lao mời côn đồ. Nếu Lục Thủy tìm đến cửa, hắn không thể tiếp tục trốn ở chỗ này. Hắn biết khiêm tốn, biết tự vệ, nhưng là cũng tự hiểu nên kính sợ kẻ mạnh.
Tất cả cũng là vì còn sống.
Chẳng qua hắn không thể chờ ở chỗ quá lâu, vào cuối tháng em gái hắn đã gửi tin tức đến nhắc nhở hắn.
"Đúng rồi, ngươi đính hôn ở Băng Nguyên Tuyết Vực à?" Sơ Vũ tò mò hỏi một câu.
Đúng vậy, Sơ Vũ mới nhận được thông tin về chuyện lớn đời người của Kiều Kiền. Tông môn họ cũng nhận được thiệp mời. Cuối cùng thiệp mời rơi vào trong tay hắn. Không nhìn không biết, nhìn một cái đã bị dọa cho giật mình.
Đây không phải là Kiều Dã sao?
"Trong tộc sắp xếp." Kiều Kiền thấp giọng đáp.
Quả thật không phải chuyện vẻ vang gì. Hắn chẳng qua là vật hy sinh của hai thế lực mà thôi, hơn nữa, hắn cũng chấp nhận sự hy sinh này. Muốn trốn tránh mà không phải trả giá lớn ư? Đấy là chuyện không thể. Muốn có được cái này, thì phải bỏ qua khác. u đấy cũng là đời người.
"Một tấm thiệp mời đủ cho ba người không?" Kiếm Khởi hỏi.
Bọn họ không có thiệp mời, dù là đối phương mời người của Kiếm Nhất phong, thiệp mời cũng không đến được trong tay Kiếm Khởi.
Đối với Kiếm Nhất phong mà nói, Kiếm Khởi quá ưu tú.
Ở bọn họ xem ra, toàn bộ kiếm một đỉnh, vô số năm qua, cũng không từng xuất hiện qua Kiếm Khởi loại này đệ tử.
Bọn họ muốn bảo vệ, có thể thân là kiếm tu lại không thể như vậy bảo vệ.
Kiếm tu đường đều là mình đi ra, không phải là bị bảo vệ đi ra ngoài.
Cho nên, bọn họ không thể quá quản Kiếm Khởi.
"Chú rể không phải ở chỗ này? Để cho hắn viết nhiều một tấm không phải tốt, viết tiểu thuyết phòng đều không như thế nào quét dọn đi, đi theo hắn đi quá bẩn." Kiếm Lạc lạnh lùng nói.
Sơ Vũ căn bản không có để ý tới Kiếm Lạc, sau đó nhìn về phía Kiều Kiền, tựa như đang hỏi có thể hay không lại tới một tấm.
Kiều Kiền nhìn những người này, cuối cùng gật đầu.
"Thật ra thì ta chỉ là tổ chức đính hôn trên hình thức. Còn cái vị kia chuẩn bị lập gia đình mới là lúc long trọng thực sự" Kiều Kiền nhẹ giọng nói.
"Vị kia?" Kiếm Khởi không chắc lắm Kiều Kiền đang nói về ai.
"Vị nào cơ?" Kiếm Lạc hỏi.
"Sẽ không phải là bắp đùi chứ?" Sơ Vũ hỏi.
Kiếm Khởi và Kiếm Lạc có chút không tin. Vị kia cường đại đến tột đỉnh, uy năng che thiên, sao lại lập gia đình? Tương lai trước mắt đang tốt như thế sao lúc này lại có thời giờ với nhi nữ tình trường.
Bọn họ cũng nhìn chằm chằm Kiều Kiền, tin tức này như quả bom vậy. Nghe như tin thất thiệt.
Nhưng Kiều Kiền gật đầu chắc nịch, đáp:
"Đúng vậy, nghe nói đám cưới được tổ chức ngay vào đầu năm."
Mọi người: "... ."
Nhưng rất nhanh bọn họ lại phát hiện một cái vấn đề lớn khác, sao Kiều Dã biết được chuyện này?
Bởi vì bọn họ chỉ biết là Đông Phương Hạo Nguyệt là Lưu Hỏa, nhưng Lưu Hỏa rốt cuộc là ai, bọn họ chưa bao giờ biết. Dẫu biết Thiếu tông chủ là giả. Nhưng thân phận thật sự của hắn là gì, bọn họ vẫn chưa được biết.
Cho nên, Kiều Dã biết?
"Ta, không dám nói nhiều hơn." Kiều Kiền cúi đầu nói.
Hắn có thấy sự tò mò của bọn họ đối với việc Lưu Hỏa thực sự là ai, nhưng là hắn không thể nói. Lục Thủy vẫn chưa nói, hắn cũng không dám nói. Ai biết có ảnh hưởng đến Lục Thủy hay không.
"Kiều thiếu gia quả thật biết Đông Phương đạo hữu." Kiếm Khởi lên tiếng.
Hắn từng gặp một lần. Là khi ở Đạo tàng. Hắn thấy Đông Phương Hạo Nguyệt khi thấy Kiều Kiền đã chủ động gọi tên Kiều Dã. Điều này nói rõ rằng hai người bọn họ đã biết từ trước.
Cho nên chuyện Kiều Kiền nói hẳn là thật.
"Cái này thật hay giả không quan trọng, quan trọng là chúng ta có phải nghĩ cách giành giật một tấm thiệp mời hay không?" Sơ Vũ nói.