Chương 85: Nơi đây sẽ không còn Thái Dương Thần
Lục Thủy không vội vã rời đi, mà đứng lại xem một màn này.
Hắn có chút kinh ngạc, Tam trưởng lão vậy mà lại trực tiếp xuất thủ.
Nhưng ngay sau đó hắn liền hiểu ra hàm nghĩa của việc này.
Xét theo những chuyện kiếp trước, Tam Trưởng lão cuối cùng đều sẽ xuất thủ, kiếp này ông cũng chỉ chọn đúng thời điểm để ra tay mà thôi.
Không những vì muốn chặn giết người khiêu chiến Lục gia, mà còn vì muốn thuận tiện để hắn nợ ông một cái nhân tình.
Từ ngoài nhìn vào, mới vừa rồi hắn quả thực trông như đang ở trong tình huống nguy hiểm.
Nhưng cái nhân tình này hắn cũng không có ý định trả, người thiếu là Lưu Hỏa, không liên quan đến Lục Thủy.
Lục Thủy hiểu rõ vấn đề này, càng không vội rời đi, nếu trước mắt không có gì nguy hiểm, như vậy thì xâu một xâu một mực đem lực chú ý đặt ở trên người hắn người nào đó (?).
Xem xem khi nào thì người kia không nhịn được nữa mà xuất thủ.
Mà lão giả kia khi nghe được lời nói của Tam Trưởng lão thì không dám trả lời ngay, ngừng một chút, hắn đổi đề tài:
“Lục Bất Tranh, ngươi phải biết người vừa rồi phải chết kia là ai, đó là con trai của Thái Dương Thần, là dòng dõi của Thần Minh, cái chết của hắn có liên quan trực tiếp đến ngươi.”
Giọng điệu trêu ngươi của Tam Trưởng lão từ trong hư không truyền đến:
“Nói như vậy Lục gia ta đã kết tử thù với Thái Dương Thần Điện?”
“Lục Bất Tranh, ngươi không sợ Thái Dương Thần giáng trần tới Lục gia sao?” Lão giả nhắm mắt vô cùng tức giận nói.
Xung quanh trầm mặc tĩnh lặng một hồi, ngay khi lão giả nhắm mắt đang cho là đối phương đã khiếp đảm, hắn lại một lần nữa nghe được giọng nói khiến người ta phẫn nộ:
“Nếu như ngày đó thực sự đến, như vậy nơi đây sẽ không còn Thái Dương Thần.”
“Ngông cuồng.” Lão giả nhắm mắt tức giận nói:
“Lục Bất Tranh, ngươi khinh nhờn Thần Minh, chắc chắn sẽ bị Thần Minh trừng phạt.”
Sau đó, giọng nói lạnh lùng của Tam Trưởng lão vang lên:
“Thù này đã không đội trời chung, như vậy đều ở lại đây hết đi.”
Lúc này, trong hư không xuất hiện một bàn tay cực kì lớn, nhìn như một dãy núi nặng nề, những thế hệ trẻ ở đây gần như không có cách nào đứng thẳng.
Lục Thủy ngược lại không có cảm giác gì, vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn phát hiện từ lúc bắt đầu Tam Trưởng lão đã không có ý định buông tha cho những người này.
Ông không chỉ muốn giết Thái Dương Chi Tử, mà còn muốn đánh chết cả hai vị hộ đạo đi cùng kia.
Cũng như nhau cả, nếu đã kết thù, thì không thể để bọn họ trở về được.
Lão giả nhắm mắt mặc dù phẫn nộ, nhưng cũng nhìn ra ý định của Tam Trưởng lão, hắn không trốn, mà là mở mắt ra, nói:
“Lục Bất Tranh, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì sự cuồng vọng của chính mình, ta mở mắt, chính là sứ đồ của Thần Minh.”
Theo tiếng nói của lão giả kia rơi xuống, một cỗ sức mạnh siêu việt từ trên người hắn bùng phát.
Giống như là Thần Minh đích thân đến.
Đám người ở bên ngoài ngọn núi nhanh chóng chạy đi, bọn hắn còn đứng đây thêm chút nữa, thì mạng cũng không còn.
Không có ai nghĩ rằng, rõ ràng là thế hệ trẻ tuổi giao phong, lại có thể biến thành trận chiến của siêu cấp cường giả.
Trận chiến loại này bọn họ căn bản không có tư cách đứng xem.
Lục Thủy nhìn lão giả nhắm mắt kia, mặc dù khí thế trên thân đối phương là thật, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi.
Đương nhiên, hắn cũng cần rời đi, nếu không thì bản thân cũng sẽ bị liên lụy.
Chỉ là hắn không vội, bởi có người so với hắn còn gấp hơn, người kia muốn động thủ.
Ngay sau đó, trên bầu trời, bàn tay của Tam Trưởng lão và ánh mắt của lão giả nhắm mắt kia đụng vào nhau.
Lực lượng đáng sợ trong nháy mắt lan tràn ra tứ phía.
Ngay khi cỗ lực lượng sắp chạm tới chỗ Lục Thủy bên này, Lục Thủy đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Bởi vì, người kia tới.
Lúc Lục Thủy quay đầu lại, vừa vặn chạm mắt với một người đàn ông trung niên ở ngay phía trước.
“Nhìn thấy ngươi rồi.”
Lục Thủy vừa quay đầu liền nói.
Con ngươi Cao Viễn co rụt lại, hắn dù thế nào cũng chưa từng nghĩ tới người này sẽ chọn đúng lúc như vậy mà quay đầu lại, hơn nữa còn nói một câu khiến hắn kinh hãi không thôi.
Đối phương đây là đã sớm nhận ra sự tồn tại của mình rồi?
Nhưng hắn cũng không dừng lại, mà là muốn trực tiếp đi lên túm lấy Lưu Hỏa rời đi.
Như vậy, hắn chính là người thắng cuối cùng.
Thế nhưng bàn tay vốn nên chạm đến người Lục Thủy, lại ngoài ý muốn rơi vào không trung.
Lúc này hắn mới phát hiện người hắn vừa nhìn thấy kia vốn chỉ là tàn ảnh.
Cái này...
Quả thực khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Lục Thủy chạy trốn, không định thuận theo kế hoạch của những người kia.
Nếu đã biết rõ không thể làm mà vẫn còn cố, đó là hắn ngốc.
Đương nhiên, cũng có một số việc tuy biết rõ mình không thể làm nhưng vẫn phải làm, có đôi khi hắn tình nguyện ngu ngốc như vậy.
Ví dụ như khi giết con hung thú kia.
Một thứ đồ có hại với mẹ hắn như thế, tuyệt đối không thể để lại.
Có hại với Mộ Tuyết cũng không thể, nếu Mộ Tuyết mà bị thương, hắn còn từ hôn kiểu gì?
Sau đó Lục Thủy quay trở về sân nhỏ.
Lúc trở về hắn đột nhiên hiểu ra một vấn đề, hung thú nhằm vào mẹ hắn kia, có khả năng là tiên giống như Hoa Tiên.
Mà Thái Dương Thần Điện thì nhằm vào bản thân hắn, bọn hắn lại không phải là tiên.
Hai chuyện này có điểm tương đồng, đó chính là đều nhằm vào Lục gia.
Hai thế lực lớn khác nhau, thế mà đều nhằm vào Lục gia trong khoảng thời gian ngắn.
Đánh chết hắn cũng không tin việc này không có ẩn tình ở bên trong.
Nhưng mà kiếp trước hắn cũng không cảm giác được.
Cái này khiến hắn có chỗ không hiểu.
Về phần người cuối cùng xuất hiện kia, Lục Thủy cũng không biết mục đích của người đó là gì.
Nhưng hắn ngược lại nhìn ra được đối phương là phù tu.
Hiện tại thứ hắn cần để ý là, tiên, và Thần Minh phương Tây.
Còn phù tu kia nha, người này là đến vì Lưu Hỏa, tạm thời bỏ qua.
Vừa nghĩ như vậy, Lục Thủy vừa thu ngọn lửa lại, tháo mặt nạ xuống.
Nhìn thấy Lục Thủy trở về, hơn nữa còn không có trọng thương, Chân Võ và Chân Linh đều nhẹ nhàng thở ra.
“Thiếu gia, ngài cần nghỉ ngơi sao?” Chân Võ ở một bên hỏi.
Lục Thủy gật gật đầu:
“Trong lúc ta nghỉ ngơi, các ngươi đi hỏi thăm một chút xem kết quả cuối cùng ở Thiên Vân phong là gì.”
Chân Võ Chân Linh có chút không hiểu, vừa rồi bọn hắn nhìn thấy ánh sáng tượng trưng cho Thái Dương Kỵ Sĩ biến mất, chẳng lẽ không phải là Thiếu gia đã giết chết đối phương, sau đó nhất chiến thành danh sao?
Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng bọn hắn vẫn gật đầu đáp:
“Được, Thiếu gia.”
Lục Thủy gật đầu, sau đó đi về phòng, hắn xác thực cần nghỉ ngơi một chút.
Có đôi khi tuy không thực sự bị thương, nhưng vẫn rất đau.
Nhìn thấy Lục Thủy đi về phòng, Chân Võ mới nhớ tới, nơi này đã bị bọn hắn bố trí rất nhiều trận pháp xung quanh, không vào phòng được, ngay khi Chân Võ đang muốn mở miệng, hắn lại lập tức ngậm miệng lại, lời nói đến yết hầu cũng bị hắn cứng rắn nuối xuống.
Bởi vì hắn nhìn thấy Lục Thủy đã đi ra khỏi trận pháp.
Bình thường như đi qua không khí vậy.
Chân Võ Chân Linh liếc nhìn nhau, bọn hắn phát hiện thiếu gia còn lợi hại hơn so với dự đoán của bọn hắn.
Trận pháp này có trời mới biết nhiều tầng phức tạp đến bao nhiêu.
Phu nhân Tộc trưởng cũng không có khoa trương như vậy đâu?
Thiếu gia thế mà lại có thể giấu mình nhiều năm như vậy.
Bọn hắn rất muốn biết thiếu gia nhà mình rốt cuộc là mạnh đến cỡ nào, quá đáng sợ.
Sau đó bọn hắn bắt đầu đi hủy trận pháp, vừa mới bố trí xong, dùng còn chưa đủ, giờ đã phải hủy đi rồi.
Không có cách nào, bọn hắn đã đem tất cả có thể ra để bố trí, một chỗ có tới ít nhất hai cái, ngay chính bọn hắn cũng không ra được.
--- ---
Sơn mạch Thiên Tuyết.
Tại một cái ao bốc lên hơi nóng có một khối băng không chảy.
Mộ Tuyết đang ngồi trên khối băng.
Nàng bị Nhị Trưởng lão đem tới nơi này để điều trị thân thể, hơi nóng ở đây có thể điều trị thân thể, rất có ích lợi đối với việc tu luyện.
Đương nhiên, còn có cả công dụng dưỡng nhan.
Cái này là Mộ Tuyết nghe mẹ Lục Thủy nói.
Những lúc Nhị Trưởng lão không có ở đây, còn có thể xem nơi này là suối nước nóng mà chơi.
Đây là một tòa Tuyết Sơn, Tuyết Sơn có trận pháp cường đại, không vào được không nhìn được, cho nên cũng không cần lo lắng cái gì.
Chỉ là nàng chỉ có một mình, hơn nữa còn là vừa mới tới Lục gia, Mộ Tuyết không dám lỗ mãng.
Ừm, không chơi cũng không sao, nhỡ đâu Nhị Trưởng lão đột nhiên quay về.
Đến lúc đó sẽ chết đặc biệt thảm.
Lúc này Mộ Tuyết vốn đang ngồi thiền đột nhiên mở mắt ra, nàng nhìn về phía chân núi, cau mày lại, nàng phát hiện ở trận pháp chỗ biên giới có khí tức của người.
“Kỳ quái, trong tình huống bình thường đừng nói là biên giới, ngay cả bên ngoài cũng sẽ không có người tiến đến, những người này làm sao lại ở đây?”
Đúng vậy, ở biên giới không chỉ có một người.
Do dự một chút Mộ Tuyết đứng lên, nàng dự định đi xuống xem một chút.
--------
Dịch: MB_Boss