Chương 892: Ai dám xưng chúa tể trước mặt bản tọa? 1
Ai dám xưng chúa tể trước mặt bản tọa? 1
Trong thượng tầng, đại bộ phận người đều là Tu chân giả mạnh mẽ.
Bất kể có người đang kêu gào hay không.
Bọn họ đều không dừng ý nghĩ tranh đoạt lại.
Nhiều người như vậy.
Đối phương có thể quan tâm mấy người?
Không tranh thì chờ cái gì?
Bên này bọn họ không phải là không có cường giả, có cái gì để ý?
Huống chi đối phương vừa mới thức tỉnh, nhất định có kỳ giảm xóc.
Chỉ là khí tức xác thực rất cường đại.
Mỗi người đều đang cắn răng kiên trì, kiên trì đến một khắc cuối cùng, sau đó chạy khỏi nơi này.
Hắc Ám nữ thần cau mày, nàng có thể thấy rõ ràng, đối phương không có hạn chế.
Nếu như ra tay, đối với nàng rất bất lợi.
Cần làm điều khác.
Sau đó lực lượng của nàng bắt đầu kéo dài, tăng tốc tranh đoạt thần lực.
Bất quá rất nhanh nàng cảm giác những người khác cũng đang tăng lớn cường độ.
Có người Tiên đình, còn có người Tu Chân giới của thời đại này.
Thật sự là phiền phức.
Bất quá nàng vẫn không hiểu, vì sao độc nhất Chân Thần lại lưu hai người kia lại.
Hai người kia tuyệt không phải thần quyến của độc nhất Chân Thần, trên người bọn họ không có chút khí tức được thần chiếu cố nào.
Ngược lại có bị khí tức Thần chán ghét mà vứt bỏ.
Đối với điều này, Hắc Ám nữ thần càng thêm không hiểu, bất quá cũng không cần hiểu.
Bây giờ nàng đã tiếp cận thành công sau cùng.
Đối phương căn bản không để lại cho nàng.
Vân Đoan tam tiên cũng đang lực tranh đoạt căn nguyên lực lượng.
Chỉ cần tranh đoạt được, bọn họ có thể trốn.
Hai vị tồn tại kia rất mạnh, nhưng cơ duyên tu chân vốn cũng không an toàn.
Đương nhiên có rất nhiều người âm thầm xuất lực.
Mỗi người đều đang tìm kiếm cơ duyên của mình.
"Một bầy kiến hôi, cút."
Oanh!
Khí tức cường đại trực tiếp trùng kích tất cả mọi người.
Rất nhiều người đều khó có thể chịu đựng được.
Có ít người thậm chí bị đánh gãy tranh đoạt.
Bất quá sau một lát, bọn họ lại tiếp tục mở ra tranh đoạt.
Chỉ là lúc bọn hắn tranh đoạt, đột nhiên sửng sốt một chút.
"Xảy ra chuyện gì?" Ma tu Cát An đột nhiên hỏi.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm giác thiên địa đang run rẩy, lực lượng đang yên lặng.
Không, là lực lượng của hắn đang e ngại gì đó.
Đông Phương Dạ Minh cũng cảm thấy vậy.
Hắn lập tức nhìn về phía phương hướng ánh sáng nói:
"Bên kia, bên kia có vật gì đó rất đáng sợ xuất hiện."
Ánh sáng đỏ sẫm đang nhảy nhót trên người Lục Cổ.
Hắn cũng cảm thấy.
Rất mãnh liệt.
Bên kia có người nào hoặc là đồ vật gì đó truyền tới.
Dường như là một thân ảnh.
Đông Phương Liễu cũng có chút khó tin trông qua.
Thế nhưng nơi mắt nhìn thấy, không có bất kỳ vật gì.
"Đây là có chuyện gì?"
Không có người trả lời, tất cả bọn họ đều nhìn về phía hướng kia.
Bọn họ cũng đều biết, đối phương đã đến.
Muốn xâm nhập ánh mắt của bọn họ.
Nháy mắt sau đó, một thân ảnh từ mọi người xuyên thấu tới.
Một thân ảnh vĩ ngạn, một thân ảnh vô pháp lường được, một thân ảnh che khuất bầu trời.
Hắn tồn tại vượt qua chân trời, vượt qua nhận biết của bọn họ.
Đỉnh thiên lập địa.
Song khi bọn họ nhìn chăm chú, nhìn thấy lại là một thân ảnh phổ thông.
Thế nhưng cảm giác đỉnh thiên lập địa kia, từ đầu đến cuối cũng không thể xóa đi.
Không có người nào có thể thấy cụ thể, thế nhưng cảm giác lại rõ ràng như thế.
Cho nên người khác cũng có thể cảm giác được đối phương đáng sợ.
Hắn đứng ở nơi đó, như giẫm trên toàn bộ thế giới, vạn vật đều muốn cúi đầu trước mặt hắn.
Thiên địa không ngoại lệ, chúng thần cũng không ngoại lệ.
Mộ Tuyết đã biến mất, nàng cảm giác được trong nháy mắt liền trở về.
Nàng biết Lục Thủy mượn nhờ lực lượng của người khác, bước qua áp chế hắn, thể hiện ra chúa tể uy năng.
Duy nhất Chân Thần không hề rời đi, nàng cảm giác uy nghiêm của mình bị mạo phạm.
Thế nhưng…
Thật là lợi hại.
Một chút cũng đánh không lại.
"Đây, đây là tồn tại đáng sợ nào?" Miêu Đồng nhìn thân ảnh vô pháp nhìn thấy, hắn có thể cảm giác được rõ ràng đối phương đáng sợ.
Cảm giác đỉnh thiên lập địa đó, làm hắn vô thức muốn cúi đầu.
Dù đối phương không phóng thích bất kỳ khí tức gì, nhưng đó là cảm giác áp chế hết thảy.
Chính là có.
Như là chúa tể thế giới, áp đảo hết thảy chúa tể cúi đầu nhìn thoáng qua phàm trần.
Cảm giác này thật sự chính là mình nhỏ bé như sâu kiến.
Minh Vũ Thanh Y cũng vẻ mặt khiếp sợ.
Trên đời này thế mà còn có tồn tại đáng sợ cỡ này?
Rốt cuộc là ai có uy năng cỡ này?
Tư thái này làm nàng có chút e ngại.
Không phải lực lượng thể hiện, mà là bản thân tồn tại.
Đối phương dường như đã vượt qua thế giới này.
Dù có thực lực so sánh cao thấp cùng đối phương, thế nhưng cũng không có dũng khí đó.
Cái này…
Rốt cuộc là ai?
"Đây là người ở đâu ra?" Vũ Tiên nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện này, có chút khó tin.
Đối phương quá kỳ quái.
Thân ảnh đáng sợ đó, bất quá đứng thôi cũng cho nàng áp lực lớn lao.
Đó căn bản không giống người bình thường.
Cảm giác này đã bao nhiêu năm rồi nàng chưa từng có.
"Chân đạp đại địa, thân vào mây trời, quan sát chúng sinh.
Người này đã bao trùm phía trên tất cả mọi người, tuyệt đối là cổ lão đại năng.
Căn bản không phải chúng ta có thể chọc nổi." trong ánh mắt Phong Tiên có chút e ngại.
Đây là bọn hắn tỉnh lại xong, lần thứ nhất phải e ngại tồn tại nào đó.
"Không, các ngươi xem rõ chưa? Hắn tới từ hạ tầng." Lúc này Lôi Tiên có chút khó tin nói.
"Không thể nào?" Vũ Tiên không dám tin.
"Hắn đi tới từ hạ tầng?" Hắc Ám nữ thần cau mày nhìn thân ảnh đỉnh thiên lập địa đó.
Áp lực chính bản thân nàng cũng cảm thấy khổng lồ.
Nếu như nàng vừa mới không thèm để ý hai vị kia không hiểu thấu người, nhưng lúc này nàng không thể không để ý cái người đột nhiên xuất hiện này.
Nhưng đối phương từ hạ tầng tới.
Dưới lục giai?
"Không có khả năng, quyết không có thể nào.
Tồn tại như hắn có lẽ đã đánh vỡ quy tắc.
Mục đích hắn tới nơi này chính là để thượng hạ tầng thuận lợi kết nối.
Cho nên mới để hạ tầng mở ra cùng một thời gian."
Trong lòng Hắc Ám nữ thần đã có đáp án.
Nàng cảm thấy đáp án này đã tiếp cận chân tướng nhất.
Dưới lục giai, tuyệt đối không thể nào làm được tình trạng này.
Đây là thường thức.
Mà người hoảng sợ nhất đã biến thành ma tu Cát An.
Hắn nhìn bóng lưng này, cảm thấy được lực lượng của sư phụ hắn.
"Lực, lực lượng gia trì bảo hộ."
Trong lòng hắn kinh hãi, sau đó khó mà ngăn chặn nói:
"Là, là hắn."
Tuyệt đối là như vậy, trong đám người mà hắn bán.
Chỉ có một người phù hợp dưới lục giai.
Đó chính là Đông Phương Hạo Nguyệt.
Cái này, cái này đáng sợ.
Đông Phương Hạo Nguyệt đáng sợ đến tình trạng này.
"Là ai?" Lục Cổ đột nhiên hiếu kỳ nói.
Thân ảnh này thật sự đáng sợ đến cực điểm.
Bọn họ đều rất hiếu kì đối phương là người nào.
Ma tu Cát An lập tức che lại miệng, lắc đầu.
Hắn sao dám nói ra?
Vị tồn tại đáng sợ này, dường như hắn, hắn mới 20 tuổi.
Nếu như hắn đoán không lầm, như vậy đây chính là vạn cổ thiên kiêu.
Cử thế vô song.
Không người nào có thể chạm được.