Chương 911: Thân phận Thần nữ đời trước 2
Thân phận Thần nữ đời trước 2
Nhưng lần này khẳng định không có vấn đề.
Một nửa may mắn? Lục Thủy khẽ giật mình, đây không phải cũng không sinh được đứa bé sao?
Sau đó cũng có một nửa tính tình nóng nảy?
Kiều gia còn có thể không?
A không đúng, cô gái mập nhỏ kia không có thực lực của Mộ Tuyết.
Ầm!
Ngay lúc Lục Thủy muốn nói chuyện, đột nhiên nghe được âm thanh có người ngã xuống.
Sau đó nhìn sang bên cạnh.
Là một tiểu nữ hài cầm dưa hấu té ngã trên đất.
Dưa vỡ vụn ngay bên cạnh mặt nàng.
Trông có chút kinh dị.
Mộ Tuyết nhìn một chút, phát hiện là cháu gái quán bán mì.
Lại lén đi ra rồi?
Sau khi đi qua ôm tiểu nữ hài, Mộ Tuyết hỏi:
"Ca ca ngươi đâu?"
"Dưa hấu, dưa hấu." Tiểu nữ hài nói với dưa hấu trên mặt đất.
"Tỷ tỷ dẫn ngươi đi mua lại một cái." Mộ Tuyết giúp đối phương xoa xoa người, nói khẽ.
Nàng đột nhiên nghĩ đến Nhã Lâm.
Không biết ở nhà có nghe lời không.
"Lần này lại một mình lẻn ra ngoài?" Mộ Tuyết hỏi.
Tiểu nữ hài này thật sự lợi hại, bất kể nhìn thế nào chính là sẽ chạy mất.
Nghe Mộ Tuyết nói như vậy, tiểu nữ hài đột nhiên nhìn xuống khắp nơi:
"Ca ca, ca ca ném."
Mộ Tuyết: "..."
Lục Thủy: "..."
Lục Thủy nhớ tới Đông Phương Tra Tra.
Có kiểu muội muội này, thật xui xẻo.
Đây là biểu muội hắn, hắn rất bất đắc dĩ.
Vạn nhất cha nương hắn sinh cho hắn một cái muội muội, cũng không biết sau này sẽ bị hắn đánh thành dạng gì.
Xác suất lớn sẽ càng giống Đông Phương Tra Tra.
Đông Phương Tra Tra như thế, không nên đánh sao?
Cũng không biết Mộ Tuyết có để cho không.
Dù sao khi đó bọn họ khẳng định đã thành hôn, làm cái gì Mộ Tuyết đều sẽ nhìn.
"Luôn cảm giác không tiện ra tay lắm." Lục Thủy cảm giác có chút đáng tiếc.
Vừa muốn tránh cha nương hắn, vừa muốn tránh Mộ Tuyết.
Đánh muội muội cũng phiền toái như vậy.
Nếu là đệ đệ, đại khái không ai để ý?
"Đi thôi, chúng ta đi tìm ca ca ngươi." Mộ Tuyết nói.
"Dưa hấu, dưa hấu, ca ca dưa hấu." Tiểu nữ hài nói với dưa hấu.
"Lại đi tìm một ca ca dưa hấu." Mộ Tuyết nói.
Lục Thủy dọn dưa hấu, sau đó liền mang theo Mộ Tuyết đi tiệm trái cây phụ cận.
Bất quá tiểu nữ hài kia không nhìn dưa hấu bị ném trong thùng rác.
Dường như đối với dưa hấu kia nhớ mãi không quên.
"Mộ tiểu thư biết tiểu gia hỏa này kêu tên gì không?" Lục Thủy rất hiếu kì hỏi một câu.
Cô bé này rất thường xuyên gặp được, ngược lại một chút cũng không biết tên gì.
"Ca ca của nàng đã từng giới thiệu một lần, tên Phân Khối." Mộ Tuyết nói.
"Ca của nàng thú vị?" Lục Thủy vô thức mà hỏi.
"Còn giống như thật vậy." Mộ Tuyết gật đầu.
"Mộ tiểu thư cảm thấy nữ hài tử phải tên gì mới êm tai?" Trên đường hỏi Mộ Tuyết.
"Tên Đông Đông? Mùa đông." Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy hỏi.
Bất quá nàng vẫn dắt nha đầu ngơ ngác kia.
"Có chút giống Đông Phương Tra Tra." Lục Thủy nói.
Cái điềm xấu này.
Mẹ hắn nếu là sinh muội muội, ngược lại có thể gọi Lục Đông Đông.
Đánh cũng thuận tay.
"Ta cảm thấy tên Trà Trà rất dễ nghe." Mộ Tuyết nói.
Tiệm trái cây cách rất gần.
Cho nên bọn hắn chọn một trái dưa hấu cùng trước đó không sai biệt lắm.
Sau đó Lục Thủy tính tiền, tiếp đó cho tiểu nữ hài kia chính mình bổ.
"Dưa hấu, ca ca dưa hấu." Cầm dưa hấu, tiểu nữ hài này không nhìn đằng sau nữa.
Xem ra trí thông minh xác thực không cao.
Mộ Tuyết đương nhiên cũng không có giúp cô bé kia bổ dưa hấu.
Dù sao đối phương cầm rất chặt.
"Nơi này cách cửa hàng mua mặt rất gần." Mộ Tuyết nói.
"Cách Hoa Vũ Tuyết Quý cũng gần, Mộ tiểu thư muốn ăn điểm tâm ngọt?" Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết suy nghĩ một chút nói:
"Lần trước sản phẩm mới mùi vị không tệ."
Mộ Tuyết: "..."
Lần trước nàng ăn nhiều.
Lục Thủy quá đáng ghét.
Nàng không muốn để ý Lục Thủy nữa.
Nàng giảm béo.
"Quần áo, quần áo." Đột nhiên âm thanh tiểu nữ hài kia lại tiếp tục vang lên.
Không rõ đối phương muốn quần áo làm sao.
Sau đó bọn hắn mới nhìn thấy tiểu nữ hài kia tránh thoát tay Mộ Tuyết, ôm dưa hấu chạy đến đường phía trước, nhặt lên khối tiền xu.
Là Linh thạch tiền xu Tu Chân giới dùng, có nhiều chỗ có thể coi như một khối Linh thạch.
"Đây là tiền xu." Mộ Tuyết đi đến bên người tiểu nữ hài nói.
"Quần áo." Tiểu nữ hài nói.
"Vậy thì mua quần áo cho ngươi?" Mộ Tuyết tự nhiên thuận theo tiểu nữ hài nói.
"Quần áo, quần áo của ca ca." Tiểu nữ hài giấu tiền xu ở phía sau lặp lại một lần với Mộ Tuyết:
"Quần áo của ca ca."
Mộ Tuyết sửng sốt một chút.
Suy nghĩ kỹ một chút, ca ca tiểu nữ hài mặc hoàn toàn rất giống nhau.
Tiểu nha đầu này thế mà vẫn nhớ cái này.
"Được, quần áo của ca ca.
Vậy muốn lúc nào đi mua?" Mộ Tuyết mang theo ý cười hỏi.
"Quần áo, quần áo của ca ca." Tiểu nữ hài lặp lại câu nói này.
"Vậy chúng ta đi tìm ca ca đi." Mộ Tuyết dắt tiểu nữ hài đi tiệm mì.
Lục Thủy ở một bên nhìn không nói gì.
Hắn nhớ tới.
Trước đó đi từ hôn cũng gặp qua.
Khi đó cũng là tiểu nữ hài này đòi quần áo.
Hắn nhớ kỹ khi đó tiền xu củanam hài kia rơi xuống từ trên tay hắn?
Ngày đó vận may của một nhà tiểu hài này rất tốt.
Về sau Lục Thủy không suy nghĩ nhiều.
Đó là tiền xu của hắ, không có lý do trả lại.
Rất nhanh bọn họ liền đến đến tiệm mì phụ cận.
Ca ca tiểu nữ hài cũng chạy về, nhìn thấy muội muội được đưa về cũng nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó không ngừng nói lời cảm ơn
"Đừng có ném tiếp." Mộ Tuyết đẩy tiểu nữ hài đến trước ca ca nàng nói khẽ.
"Dưa hấu, quần áo." Lúc này tay trái tiểu nữ hài cầm theo dưa hấu, tay phải cầm Linh thạch tiền xu, nói với ca ca nàng.
Ca ca nhận dưa hấu, cầm tiền xu qua nói:
"Mua cho ngươi ăn, quần áo không mua được."
"Quần áo." Tiểu nữ hài lại nói.
"Quần áo lần sau mua."
"Quần áo."
"Một Linh thạch tiền xu đi cửa hàng bình thường mua quần áo bình thường." Mộ Tuyết nhẹ giọng nhắc nhở.
Sau đó Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía tiểu nữ hài nói:
"Mua quần áo cho ai?"
"Ca ca, quần áo của ca ca." Tiểu nữ hài lập tức trả lời.
Nghe được câu này, ca ca của cô bé kia trực tiếp sửng sốt.
Sau đó Mộ Tuyết liền theo Lục Thủy rời khỏi tiệm mì.
Nghĩ đến bọn họ sẽ đi mua quần áo.
Đi được một lúc, Lục Thủy có lòng tốt nhắc nhở:
"Không biết Mộ tiểu thư có biết không, Lục gia có vẻ như không thể dùng Linh thạch tiền xu này."
Mộ Tuyết: "????"
Ngươi tại sO không nói sớm?
Vậy nàng không phải mất mặt sao?
"Bất quá chỉ là đồ trẻ em bình thường, bọn họ cũng sẽ thu.
Đi ra bên ngoài đổi, không lỗ." Lục Thủy lại nói.
Mộ Tuyết: "..."
Cố ý thở mạnh.
"Lục thiếu gia nhìn thấy huynh muội kia, cảm thấy là nam hài tốt hay là nữ hài tốt?" Một chút chuyện nhỏ, nàng mới không so đo với Lục Thủy.
Nàng hiền lành hào phóng.
Lại ức hiếp nàng, sẽ ghi vào sổ tay.
"Mộ tiểu thư cảm thấy nam hài tốt hay là nữ hài tốt?" Lục Thủy hỏi ngược lại.
"Nam hài." Mộ Tuyết mở miệng nói.
"Ta cảm thấy nữ hài." Lục Thủy mở miệng theo.
"...."
Vợ chồng không cùng tâm, nhớ ghi lại.
Nghĩ đến Mộ Tuyết liền lấy sổ tay ra ghi vào.
Chỉ là vừa mới ghi sổ tay thì cảm thấy tiếng bước chân.
Giống như có người đang chạy rất nhanh.
Ngẩng đầu nhìn lên, là Băng Thủy Cơ Lâm Hoan Hoan, nàng đang chạy trên đường.
"Hoan Hoan đây là sao vậy?" Mộ Tuyết hiếu kỳ nói.
Rất vất vả dạo phố với Lục Thủy, sao toàn gặp được người quen.
Lục Thủy liếc nhìn sổ tay, phát hiện không nhìn thấy chữ phía trên.
Bị Mộ Tuyết che khuất.
Hắn rất tò mò, Mộ Tuyết ghi như thế nào.