Chương 918: Chết Bần Đạo Không Chết Đạo Hữu 3
Chết Bần Đạo Không Chết Đạo Hữu 3
Nam Thành.
Sơ Vũ và Kiếm Lạc đi thẳng đến cổng trường học.
"Kiểu xin nghỉ phép suốt như người mà có thể tốt nghiệp?" Kiếm Lạc nhìn Sơ Vũ, hỏi.
"Chẳng phải ta đã nói là ta không cần lên lớp cũng có thể tốt nghiệp hay sao, luận văn tốt nghiệp ta viết xong rồi." Sơ Vũ cười nói:
"Ta không giống ngươi, ta nhắm mắt cũng có thể tốt nghiệp. Ngươi có cố gắng thế nào cũng không tốt nghiệp được. Cho nên, chúng ta giống nhau ở chỗ. Đó là có lên lớp hay không cũng chẳng sao."
Kiếm Lạc liếc Sơ Vũ, quyết định không để ý tới Sơ Vũ nữa.
Sơ Vũ cũng không thèm để ý, bọn đã tới trường học.
Lần này bọn họ dự định lên lớp mấy ngày, sau đó tiếp tục xin phép nghỉ một tuần.
Không đáp ứng?
Không có chuyện không đáp ứng.
Chỉ là vừa mới đến cửa chính, bọn họ phát hiện ở đó chẳng có một ai. Hôm nay bình hường là thời gian lên lớp.
Sao lại không có người?
Cho nên đi gặp chú bảo vệ.
Quả nhiên, lúc bọn họ đến phòng bảo vệ thì thấy một ông chú đnag ăn mì tôm.
Sơ Vũ hiếu kỳ hỏi:
"Đại thúc, vì sao mỗi lần nhìn thấy chú, chú cũng đang ăn mì tôm thế?"
Chú bảo vệ ngẩng đầu nhìn Sơ Vũ, dưới mắt của hắn có quầng thâm.
"Lúc ăn điểm tâm là thời gian ngươi lên lớp, lúc ăn trưa thì tan học, ta ăn mì tôm ngươi biết được chắc?" Chú bảo vệ nói.
Trong lúc nhất thời Sơ Vũ không biết nói cái gì.
Là do hắn hỏi sai lúc.
"Nghe nói các ngươi muốn đến Băng Nguyên Tuyết Vực?" Chú bảo vệ vừa ăn mì tôm vừa hỏi.
"Chú này, chú nói xem, chú lợi hại hay là Độc Nhất Chân Thần lợi hại." Sơ Vũ tò mò hỏi.
Chú bảo vệ run lên, sau đó nói:
"Độc Nhất Chân Thần."
Thực lực của hắn tu luyện từ trước đến nay ở trước mặt Độc Nhất Chân Thần cũng chỉ là đứa bé thôi.
"Nàng nói ta có thể viết sách thành thần, Có phải là do lần trước ngươi tính sai rồi hay không? Nếu không thử tính lại xem?" Sơ Vũ hỏi.
Chú bảo vệ nhìn Sơ Vũ, sau đó nói:
"Nhắc ngươi một câu. Khi đi Băng Nguyên Tuyết Vực không nên hành động đơn lẻ."
Còn về vấn đề kia, hắn lựa chọn bỏ qua.
"Có phải mang đến lợi ích cho vị kia hay không?" Sơ Vũ hỏi.
Vị đại thúc này chỉ cần tìm bọn họ, tám chín phần mười đều là có chuyện mang cho Lưu Hỏa.
"Có chứ, các ngươi nói cho vị kia, Huyết Trần còn chưa chết, có thể từ chỗ của hắn ta lấy được được không ít tin tức hắn muốn." Chú bảo vệ nói.
Sơ Vũ hơi hiếu kỳ, thực ra cái ông chú này biết được khá nhiều điều.
Nhưng hắn ta lại không dám gặp bắp đùi.
Vì sao đây?
Hắn mở miệng định dò hỏi, chỉ là còn chưa nói thành lời thì xung quanh đã xuất hiện không ít bạn học.
Ra ra vào vào. Mỗi lần nói đến bắp đùi khiểu gì cũng bị gạt đi.
"Quả nhiên, viết tiểu thuyết chỉ là lừa mình dối người thôi. Đúng là có bệnh."
Giọng Kiếm Lạc truyền tới, nói xong, cũng đi vào trường học.
Sơ Vũ kệ không nhìn.
Đáng tiếc cho một người khá ưa nhìn nhưng lại không biết nói năng. Kiếm Lạc nhìn rất đẹp, kiểu đẹp không giống cùng với Vũ Niết của Đạo Tông.
Thiên phú cũng vậy nhưng là khí chất kém hơn rất nhiều. Có lẽ phần lớn là do nói chuyện quá khó nghe.
Đương nhiên, Sơ Vũ cảm thấy nếu là hắn là một cô gái, Kiếm Lạc là kiểu không đáng chú ý.
—— ——
Mộ gia.
"Kiểu dáng thiếp mời đã được chuẩn bị gần xong, ngươi có muốn nói ra ý kiến của mình hay không?" Đường Y nhìn Mộ Trạch bên cạnh rồi hỏi.
"Tự các ngươi quyết định đi." Mộ Trạch nói.
"Mẫu thân, mẫu thân, có thể làm một cái túi ở trên thiếp mời được không? LÀm vậy để tiện cho việc chứa đồ ấy." Nhã Lâm giơ tay hỏi.
"Ngươi đi chơi cùng Hỏa Vân Thú đi." Nhã Nguyệt đuổi muội muội nàng qua một bên.
Kêu nàng đi chơi với Hỏa Vân Thú. Nói toàn mấy ý kiến gì đâu.
Nhưng Mộ Tuyết tỷ phải lập gia đình. Không biết đến lúc đó có thế nào nữa.
"Ta đi tìm mấy người khác chơi đây." Nhã Lâm cụng vào Thủy Vân Thú, ôm Hỏa Vân Thú chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Nhã Lâm đi ra ngoài, Đường Y không để ý.
Hai vị lão nhân gia cũng ước gì Nhã Lâm chạy tới chơi.
"Dường như Lục gia rất để ý hôn lễ này, bọn họ rất vừa ý Mộ Tuyết tỷ." Nhã Nguyệt ở một bên cười nói.
Gả đi nhưu vậy chắc chắn là tốt.
Không chừng về sau nàng ga cho người ta, đến việc có được gả đến nhà tốt hay không cũng là vấn đề.
"Cảm giác Mộ Tuyết gả cho Lục Thủy rất ủy khuất." Đường Y nói khẽ.
Nhưng hình như Mộ Tuyết lại rất thích Lục Thủy, nàng cũng không hiểu.
Mộ Trạch liếc qua Đường Y, trong lòng cười ha ha. Đúng là cách nhìn của đàn bà.
Nếu Lục gia mà biết Lục Thủy là người như thế nào thì việc có cưới hay không cũng là vấn đề.
Mộ Trạch định rời đi, chỉ là vừa mới đứng lên thì lại phát hiện ấn ký ở mu bàn tay Nhã Nguyệt đột nhiên lấp lóe xuất hiện.
Điều này khiến Mộ Trạch khẽ giật mình.
Lúc này Nhã Nguyệt và Đường Y cũng kinh ngạc.
"Tại sao lại hiện?" Nhã Nguyệt cau mày.
Nàng đến hỏi Mộ Tuyết tỷ một chút.
"Có chuyện gì?" Lúc này Đường Y cũng để ý đến.
"Không cần để ý, chỉ là một kiểu liên lạc mà thôi. Giống với tổ địa. Có thể là Khởi Nguyên Thạch ở tổ địa đang hô ứng." Mộ Trạch bình tĩnh nói.
"Ta đến tổ địa một chuyến." Mộ Trạch quay người rời đi.
Hắn chau mày. Theo lý thuyết, ấn ký trên người nữ nhi của hắn sẽ không sáng lại nữa.
Xảy ra vấn đề ở chỗ?
Hắn cần phải đến xem Khởi Nguyên Thạch, nếu như Khởi Nguyên Thạch không sáng, vậy thì phải liên lạc với Lục thiếu gia.
Không bao lâu, Mộ Trạch đi đến tổ địa. Khi hắn nhìn thấy Khởi Nguyên Thạch lông mày liền nhíu lại.
Khởi Nguyên Thạch không sáng, vẫn yên lặng nằm ở nơi đó. Cho nên, ấn ký Nhã Nguyệt không phải bị dẫn động vì Khởi Nguyên Thạch đối diện vị kia.
Điều này vượt qua sự hiểu biết của hắn, hắn nhất định phải liên lạc với Lục thiếu gia.
—— ——
Lục Thủy cầm thiệp mời rời khỏi đại điện.
Từ giờ đến hôn lễ còn một tuần. Dù cho có đi sớm cũng mất cả một tuần.
Một tuần này đủ để hắn tấn thăng lên 5.4.
Dù sao, trong đêm nay là hắn có thể từ 5.2 tấn thăng 5.3.
"Nhưng dù sao gần đây cũng phải cố gắng luyện thể nhiều hơn, đây mới là sát chiêu của mình."
"Đã lâu không sử dụng đến sức mạnh thiên địa, tích lũy trước mắt không nhiều, nhưng à cũng không ít. Lão cha chắc chắn không phải là đối thủ của ta. Không biết cái tên ma tu muốn dạy ta làm người kia có tu vi gì. Chắc hẳn cũng không kém."
Cái này Lục Thủy biết đến, cho nên hắn cần chuẩn bị thêm một ít gì đó. Nếu thực sự không được, thì mang Ma Binh lên.
Trong lúc Lục Thủy đang tính toán thì đột nhiên điện thoại di động của hắn reo lên.
Là cha vợ gọi tới.
"Chắc không có chuyện mới đó mà Khởi Nguyên Thạch xảy ra vấn đề đâu chứ?" Lục Thủy khó hiểu.
Còn chưa đến một tháng, xem ra là nơi khác khác xảy ra vấn đề.
Sau đó Lục Thủy nhận điện thoại.
"Tiền bối, có việc gì vậy?" Lục Thủy hỏi.
"Lục thiếu gia, gần đây có rảnh không?" Mộ Trạch hỏi.
"Đúng là có rảnh." Lục Thủy phát hiện đúng là mình không có việc gì làm.
Trước khi đi tham gia hôn lễ Kiều Dã, có vẻ như hắn không có việc gì cần làm. Ngoại trừ mỗi ngày dạo chơi đó đây với Mộ Tuyết.
Đi dạo xong thì lại tiếp tục dạo chơi đông dạo chơi tây. Không biết vì sao mà đi mãi không ngán. Chỉ là đi dạo như thế, không có tình cảm cũng đều đi dạo ra tình cảm.
Không đúng. . .
Không có tình cảm làm sao có thể đi dạo được.
Xong đời.
"Lục thiếu gia còn nhớ rõ ấn ký trên tay Nhã Nguyệt không?" Giọng nói Mộ Trạch truyền tới.
"Nó sáng lên?" Lục Thủy hỏi.
Nếu như không sáng, vậy thì không có vấn đề gì.
Sáng lên mới là vấn đề.
Mà Khởi Nguyên Thạch, phần lớn vẫn đang bình thường.
"Đúng vậy, sáng lên, nhưng Khởi Nguyên Thạch lại không có bất cứ động tĩnh gì. Không biết Lục thiếu gia có biết đây là vì sao không?" Mộ Trạch hỏi.
Ấn ký đối diện khẳng định là có tồn tại.
"Tỷ lệ cao là nửa khác của Minh." Lục Thủy nói.
Ngừng một lúc, Lục Thủy tiếp tục nói:
"Bây giờ muốn biết rõ thì một là để Nhã Nguyệt đến Lục gia, hoặc hai là để Mộ Tuyết về Mộ gia."
Thật ra dù có chọn cái nào, Lục Thủy đều không thể biết cụ thể. Bởi vì tình hình bên phía Nhã Nguyệt là do một tay Mộ Tuyết.
Ý vị này là hắn không thể nói chuyện với nửa kia của Minh.
Đối phương là nam.
Cho nên, có xác suất cao Mộ Tuyết đã trực tiếp đóng lại thông đạo.