Chương 962: Thần Nữ thật tiến về Trùng cốc, tuyết lớn đầy trời 2
Thần Nữ thật tiến về Trùng cốc, tuyết lớn đầy trời 2
Chân núi Lục gia.
"Sao ngươi hôm nay vẫn chăn dê thế? Thật nhàm chán." Cửu ngồi trên lưng dê nhìn Nhị Trưởng lão nói.
"Không phải rất thú vị sao?" Nhị Trưởng lão ném chút cỏ xanh sang.
Hai con dê lập tức lao vào tranh giành cướp giật ăn.
Đây chính là hai con dê Nhị Trưởng lão vẫn luôn nuôi.
Nhìn thì chỉ là dê bình thường.
"Đôn Phương Trà Trà chưa chơi bao giờ mới thấy vui, ngươi đã lớn, chơi còn nhiều như vậy." Cửu đạp chân nói.
Có điều dê cũng không phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
"Vì sao ngươi không bám vào trên người Thất?" Nhị Trưởng lão tùy ý hỏi một câu.
Theo lí mà nói, bám trên người Thất hẳn là tốt hơn.
"Không được." Cửu trực tiếp lắc đầu, sau đó giải thích:
"Bởi vì nàng thấp hơn so với ta, cho nên nhỏ tuổi hơn ta."
Nhị Trưởng Lão: "…"
Nàng phát hiện Cửu này rất khắc nàng.
Có điều thực lực đối phương có chút vượt mức bình thường, nhưng nàng lại không cảm nhận được chút ác ý nào.
Không chỉ có như vậy, còn cho nàng một cảm giác kỳ quái.
Sau đó, nàng trực tiếp hỏi:
"Ngươi đã từng gặp qua tổ tiên Lục gia chưa?
"Ngươi đoán ta đã gặp hay chưa?" Cửu hỏi ngược lại.
"Đã gặp qua." Nhị Trưởng lão lậo tức đoán.
"Đoán lại."
"Đã gặp qua.
"Đoán lại."
"Đã gặp qua."
"Ngươi giống bố hay giống mẹ vậy?"
"Đều không giống, bọn họ đều cao hơn ta."
"Chúng ta nói chút chuyện chính sự đi, Thiên Nữ tông, ngươi còn nhớ rõ không?" Cửu nhảy dựng lên, đi đến bên cạnh Nhị Trưởng lão.
Nhị Trưởng lão ngồi xổm xuống, rút ra hai cây cỏ, bình tĩnh nói:
"Thiên Nữ tông thì sao?"
"Thiên Nữ tông chọc phải Trùng cốc, hiện tại Trùng cốc đang dự định tới giết." Cửu giơ tay vuốt lên khuôn mặt Nhị Trưởng lão, nói.
Vụt!
Lại một lần đập hụt.
"Thiên Nữ tông không phải có Tử Y Thần Nữ sao? Nàng không xử lí được?" Nhị Trưởng lão hỏi.
Sau đó ném cỏ sang cho con dê bên cạnh.
Hai con dê lập tức bỏ cỏ trong miệng, há mồm ăn chỗ cỏ được ném sang.
Bộ dáng cực kì thỏa mãn.
Dường như vừa được ăn mỹ vị nhân gian.
"Tử Y Thần Nữ?" Cửu suy nghĩ một chút, nói:
“Xử lý thì xử lý được, nhưng thực lực sẽ bị bại lộ.”
Nhị Trưởng lão không hiểu nhìn về phía Cửu, tiện tay giơ lên vỗ vào cái tay đang sờ đầu nàng.
"Ngưoi không tò mò Tử Y Thần Nữ là ai à?" Thu lại tay, Cửu tò mò nhìn Nhị Trưởng lão.
"Có quan hệ với ta sao? Nhị Trưởng lão đứng lên đi đến bên cây.
Định lấy ít lá cây xem dê có ăn không.
Cửu đi theo sau Nhị Trưởng lão, chân nhấc cao cao:
"Chắc chắn có quan hệ, đối phương đã đứng vào vị trí của người. "
Nhị Trưởng lão nhìn Cửu một chút, bắt đầu hái lá cây:
"Có Thần Nữ dù sao vẫn tốt hơn là không, hơn nữa nghe nói Tử Y Thần Nữ cũng không có cái gì không tốt."
"Ngươi không tò mò Tử Y Thần Nữ là ai sao?" Cửu dừng bước chân, hỏi.
"Liên quan tới ta sao?" Hái được lá cây, Nhị Trưởng lão hỏi lại Cửu.
"Ngươi biết nha." Cửu cười nói.
Nhị Trưởng lão hơi kinh ngạc nhìn Cửu.
Nàng biết?
Trong số những người nàng biết, chỉ có một người có loại tu vi như vậy, nhưng đối phương chắc chắn sẽ không đi làm chuyện nhàm chán như thế.
Nhiều lắm chỉ là ỷ việc mình là tiền bối để dạy dỗ nàng.
"Không phải Ngưng Hạ." Cửu trực tiếp bác bỏ suy đoán của Nhị Trưởng lão.
Nhị Trưởng lão không nói gì.
Nàng thuận theo một thì Cửu sẽ được một tấc lại tiến thêm một thước, nàng lại không có cách nào chạm vào Cửu.
"Đoán một người trong số những người bên cạnh ngươi đi." Cửu cười, nói với Nhị Trưởng lão.
Dường như rất muốn Nhị Trưởng lão đoán thử một lần.
"Nàng bao tuổi?" Nhị Trưởng lão cảm thấy cần chút manh mối.
"19 tuổi." Cửu nói.
"Không thể nào." Nhị Trưởng lão vô thức mở miệng.
Sao lại có thể như vậy được?
19 tuổi?
19 tuổi dám một mình đối đầu với Trùng cốc?
So với Lục Thủy còn đặc biệt hơn.
Mà Lục Thủy đã 20 tuổi rồi.
Nghĩ đến Lục Thuỷ, trong nháy mắt, Nhị Trưởng lão đột nhiên sững sờ.
Lục Thủy đặc biệt đến cực hạn, mạnh đến khiến cho người ta hoài nghi.
Mà Lục Thủy lại muốn cưới một người bình thường….
Trong nháy mắt tiếp theo, Nhị Trưởng lão có rất nhiều suy nghĩ, Mộ Tuyết thân là người bình thường, ở không gian của Nhược Thủy Tam Thiên lại không chịu chút ảnh hưởng nào.
Trước đó tưởng rằng là do Lục Thủy, hiện tại xem ra là không phải.
Mộ Tuyết, 19 tuổi.
"Nghĩ đến rồi?" Cửu bay lên, ngồi giữa không trung nhìn Nhị Trưởng lão:
"Có bất ngờ không, có kinh ngạc không?
Có phải đã thiếu đi niềm vui tự mình phát hiện ra rồi không?"
Nhị Trưởng lão lúc này thật sự không muốn nói chuyện, thế nhưng có một số việc lại không thể không hỏi:
"Nếu đúng như vậy, Mộ Tuyết thật ra còn mạnh hơn, đặc biệt hơn cả Lục Thủy?"
"Không phải, mặc dù thoạt nhìn thì là như vậy, nhưng theo phản ứng của thiên địa, Lục Thủy mới là mạnh nhất, đặc biệt nhất." Cửu cũng có chút nghi vấn:
"Nhưng cụ thể là dạng gì, ta không nhìn thấy.
Đôi vợ chồng này khiến ta cảm thấy rất kỳ quái, có lẽ qua một thời gian ngắn nữa sẽ thấy rõ tất cả.
Trước mắt thì không có khả năng."
"Hai đứa nó có biết khả năng của nhau không?" Nhị Trưởng lão lại hỏi.
"Nửa nọ nửa kia đi." Cửu nói.
"Có ý gì?"
"Cụ thể ta không rõ, đại khái là tình thú của đôi tình nhân đi."
Nhị Trưởng lão không nói gì.
Dựa vào tình huống lần đầu Lục Thủy đi từ hôn, Lục Thủy là không biết, nhưng cuối cùng lại không từ hôn, hơn nữa còn lớn giọng ra mặt vì Mộ Tuyết.
Trong lúc đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
Lục Thủy muốn cưới Mộ Tuyết, Mộ Tuyết cũng muốn gả cho Lục Thủy.
Hai người đều giả vờ phế, ăn ý dị thường.
Một người thật lòng muốn cưới, một người thật lòng muốn gả.
Duyên phận cứ như đã định trước một đời cùng nhau.
Nhưng đến Cửu cũng không thể nhìn thấy vấn đề, nàng cũng không cách nào đoán ra đáp án cuối cùng.
Chỉ có thể đợi có đủ manh mối.
Có điều cũng không cần quá để ý, bởi vì hai đứa đều không chút nào ghét bỏ chuyện thành hôn.
Nhưng đều mạnh như vậy, làm sao sinh con đây?
"Chuyện con cái ngươi không cần lo lắng." Cửu nói thẳng.
"Vừa rồi nói bại lộ thực lực là có chuyện gì xảy ra?" Nhị Trưởng lão không tiếp tục hỏi vấn đề kia nữa.
"Lục Thủy không biết thực lực cụ thể của Mộ Tuyết, hắn quyết định khiêu chiến một lần, nhưng lại không xác định được mình có đủ mạnh hay không.
Cho nên hắn để Trùng cốc đi trước một chuyến để thăm dò." Cửu vẻ mặt xem trò vui nói.
Lục Thủy quá phách lối.
Đương nhiên, hắn chưa từng ở chỗ nàng mà phách lối.
"Hôm nay Lục gia sẽ không việc gì chứ?" Nhị Trưởng lão hỏi.
Cửu cười cười nhìn Nhị Trưởng lão, nói:
"Tuyệt đối không có việc gì."
Nhị Trưởng lão đem lá cây đi tới cạnh dê, sau đó thả xuống.
Lá cây còn chưa rơi xuống đất, hai con dê đã bắt đầu tranh lá cây ăn.
Như đĩa bánh rơi từ trên trời xuống vậy.
"Đã lâu rồi không ra ngoài."nhị Trưởng lão quay người nhìn ra phía ngoài Lục gia, sau đó bước ra một bước:
"Đi ra xem một chút đi."
Nhị Trưởng lão biến mất tại chỗ.
Sau khi Nhị Trưởng lão biến mất, hai con dê hơi sửng sốt, sau đó không biết nên tiếp tục ăn cỏ hay nên trở về.
Bọn chúng cảm thấy lúc này hẳn là nên trở về.
Đột nhiên, một trận gió thổi tới.
Trong nháy mắt tiếp theo, hai con dê lại vùi đầu vào ăn gì đo, hoàn toàn không có suy nghĩ rời đi.
Đến tận khi cơn gió kia xuất hiện lần nữa, bọn chúng cũng không dám ngẩng đầu lên.
Ăn, ăn đến đêm lại nói.
…
Trùng cốc.
Bọn hắn đang định xuất phát.
Đi để Tử Y Thần Nữ mở mang kiến thức một chút, xem cái gì gọi là thế lực đỉnh cấp.
"Trực tiếp đi qua, hay một đường bay qua?" Có người hỏi.
"Bay đi, khiến cho đối phương trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng một chút."
"Trực tiếp mở cổng không gian đi qua, giết người trở tay không kịp không tốt sao?"
"Cũng không có gì khác biệt."
"Trực tiếp đi qua để chiếm tiên cơ đi."
“Một đám thất giai còn muốn nói chuyện tiên cơ sao?”
Hai người tranh chấp không thôi.
Lúc này lại có người mở miệng:
Bay qua đi, cho Tử Y Thần Nữ thời gian, giết người luôn thì không có ý nghĩa."
Sau khi có quyết định, bọn hắn liền định rời đi.
Chỉ là đang chuẩn bị xuất phát thì lợi bất chợt có tuyết rơi.