Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 51: Thiên thần ác quỷ

Không biết đi thuyền dưới đáy biển phong cảnh sẽ như thế nào? Đột nhiên Sắt Sắt cảm thấy cực kỳ hứng thú. Nàng liền lập tức đi theo Phụng Miên tới bên bờ biển, quả nhiên thấy trên mặt biển có một chiếc tàu ngầm đang đậu. Nàng khom lưng bước vào thuyền, trong khoảng khắc dường như có chút nghi ngờ rằng bản thân đã đi nhầm chỗ. Trong này không giống khoang thuyền, mà giống một căn phòng nhỏ tinh xảo hơn. Trong đó không hề tối tăm mà lan tỏa một thứ ánh sáng dịu dàng, vì vách thuyền có khảm mấy hạt dạ minh châu, nên ánh sáng vô cùng êm ái. Ánh sáng khiến cho mọi thứ trong khoang thuyền đều trở nên mờ ảo, lãng mạn mà quyến rũ.

Cả khoang đáy được trải một lớp thảm dày, trên đó bày một chiếc bàn gỗ tinh xảo, trên bàn toàn sách, và có vài ly rượu. Những thứ này đều là thứ mà lúc trước hắn đòi nàng. Lúc đó Sắt Sắt còn cho rằng Phụng Miên muốn lấy những thứ này để dùng, không ngờ là để trang trí cho chiếc tàu ngầm này.

Sắt Sắt bỏ giày, đi chân trần chầm chậm bước trên thảm, sau khi xem xét một vòng trong khoang thuyền, liền nói: “Phụng Miên, ngươi đúng là một kỳ tài! Không ngờ ngươi lại có thể tạo ra những thứ khéo léo tinh xảo mà hữu dụng thế này.” Sắt Sắt không thể tưởng tượng nổi sao Phụng Miên có thể nghĩ rồi chế tạo ra chiếc thuyền này được. Đúng là một kỳ tài hiếm có!

“Thứ này không phải chỉ có mình ta mới có thể nghĩ ra đâu. Có lẽ còn có người khác không chỉ nghĩ ra mà còn đã chế tạo thành công rồi. Không chừng trước đây cô cũng đã từng được ngồi rồi đó!” Phụng Miên chau mày nói.

“Trước đây ta từng ngồi chiếc thuyền giống thế này rồi sao?” Sắt Sắt nghiêm mặt, “Ngươi nói bốn năm trước người cứu ta từ vách núi Hắc Sơn mang ta đi bằng loại thuyền này ư?”

“Ta chỉ đoán vậy thôi! Nếu không khi đó chủ nhân đã phái đi bao nhiêu người, phong tỏa các dịch quán và đường thủy, sao đều không tìm ra tung tích của các ngươi?” Phụng Miên hờ hững đáp.

Sắt Sắt chau mày, lẽ nào Vô Nhai cũng có loại thuyền này ư? Năm xưa, nàng hôn mê bất tỉnh, thấp thoáng hình như có nghe thấy tiếng nước chảy, hóa ra là đang nằm trong chiếc tàu ngầm ư?

Phụng Miên lấy một vò rượu từ trong chiếc tủ bên cạnh ra, mở niêm phong, rót loại rượu màu đỏ ra chiếc bình trước mặt Sắt Sắt. Sắt Sắt nhìn kỹ, chỉ thấy trong tủ có rất nhiều đồ ăn, đủ cho mấy người ăn trong nửa tháng.

Phụng Miên thấy sự kinh ngạc trên mặt Sắt Sắt, liền cười nói: “Chiến thuyền Mông Đồng dùng để tấn công, còn chiếc tàu ngầm này là cách tuyệt vời nhất để trốn chạy.”

Sắt Sắt nở nụ cười tươi tắn, dùng để chạy trốn, hai từ này đúng là thỏa đáng lắm.

Có thể chìm dưới mặt nước, khiến kẻ địch không phát hiện được hành tung, hơn nữa trong thuyền còn có đủ đồ ăn, thật là không gì hữu hiệu bằng.

Phụng Miên điều chỉnh cơ quan, chỉ nghe tiếng lò xo từ từ chuyển động, trên đỉnh đầu họ đột nhiên hiện ra một khung cửa, ánh nắng lập tức tràn vào. Chờ khi trong phòng đầy không khí tươi mát, Phụng Miên lại kéo cơ quan, cửa sổ biến mất, cả con thuyền lại kín như bưng. Sau đó, liền lặng lẽ chìm xuống đáy biển.

Thế giới dưới đáy biển quả nhiên khác với trên mặt đất, màu sắc của cá cực kỳ tươi tắn, cá đẹp hơn trong ao hồ sông suối rất nhiều, hình dạng cũng kỳ lạ, khiến Sắt Sắt vô cùng kinh ngạc.

Quả nhiên nàng đã tạm thời quên đi phiền não, tâm trạng cũng vì vậy mà trở nên vui vẻ hơn.

Đi dạo dưới đáy biển một vòng, tàu ngầm lại nổi lên mặt biển, chỉ để lộ ra phần chóp, Phụng Miên liền mở cánh cửa trên đỉnh, để không khí thoáng mát lọt xuống. Hai người cho thuyền neo đậu cẩn thận, rồi từ bên trong bước ra. Bên ngoài gió lạnh căm căm, thổi tới mức khắp người lạnh giá, có cảm giác không thể chịu nổi.

Trăng đên nay không sáng, treo trên trời cao, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, nhàn nhạt mà trong trẻo. Đột nhiên Sắt Sắt có linh cảm không lành, liền kéo Phụng Miên lại nấp sau tảng đá lớn.

Ánh trăng nhạt nhòa mờ ảo, cách nơi nàng và Phụng Miên ẩn nấp không xa, Sắt Sắt thấy có mấy chiếc thuyền nhỏ đang lặng lẽ chèo qua trước mặt họ, thành thuyền đều sơn màu lam sẫm, hòa lẫn với nước biển. Người trên thuyền mặc trang phục dạ hành màu đen, thân người quấn kín mít, chỉ để lộ đôi mắt lóe ra ánh nhìn sắc bén đến kinh người.

May mà chiếc thuyền Sắt Sắt vừa ngồi đã chìm xuống đáy biển, nên mới không bị đám người đó phát hiện.

Sắt Sắt ngước mắt nhìn ra xa, liền thấy còn rất nhiều thuyền nhỏ ở phía trước, đông lúc nhúc. Trên thuyền đều là những kẻ mặc áo đen. Xem ra có người muốn tới tập kích Thủy Long Đảo, hơn nữa quy mô cực kỳ lớn.

Trong lòng Sắt Sắt không khỏi kinh hoàng, hơn nữa, điều khiến trong lòng nàng lo sợ hơn cả là, những chiếc thuyền đó có thể thoải mái đi qua rất nhiều bãi đã ngầm quanh Thủy Long Đảo. Quanh Thủy Long Đảo, bãi đá ngầm trùng điệp, hơn nữa từ sau khi Sắt Sắt quản lý Thủy Long Đảo, còn ngầm bày trận trong những đám đá ngầm đó, nếu không phải có người trên đảo thuộc vị trí các đám đá ngầm và cách phá trận dẫn vào, thì rất khó có thể đi qua được.

Nhưng những chiếc thuyền nhỏ này lại không hề đâm phải một bãi đã ngầm nào?

Rõ ràng tấm bản đồ của Trầm Ngư chưa lọt ra ngoài, rốt cuộc thế này là sao? Có lẽ vẫn còn một khả năng, đó là Trầm Ngư đã đưa bản đồ ra ngoài từ lâu, còn tấm bản đồ mà họ lấy được chỉ để đánh lạc hướng nàng mà thôi.

Không còn thời gian suy nghĩ nữa, Sắt Sắt loáng thoáng nghe thấy tiếng tù và hiệu ốc của đám hải tặc tuần tra trên Thủy Long Đảo vang tới, những tiếng u u nổi lên trong gió lạnh khiến người nghe có cảm giác thế lương khó diễn tả thành lời. Thấy Thủy Long Đảo ở phía xa có ánh lửa nổi lên, từng chặp những âm thanh chém giết theo gió truyền lại.

Sắt Sắt đột ngột quay người, nói với Phụng Miên: “Phụng Miên, ngươi ngồi tàu ngầm rời khỏi đây đi, xem tình hình hôm nay, có thể thấy đây là cuộc tấn công quy mô lớn, e rằng khó mà bảo vệ cho ngươi an toàn được. Ngươi mau đi đi, chúng ta bây giờ chưa ở trong vòng vây, bọn chúng chưa phát hiện ra, nếu không nhanh, bị phát hiện thì không kịp đâu.”

Phụng Miên ngước mắt, mượn ánh trăng mờ, nhìn nét mặt lạnh như băng của Sắt Sắt, nhưng trong đôi mắt trong trẻo của nàng lại ánh lên ánh sáng vô cùng rực rỡ, mang theo sự kiên định không gì lay chuyển.

Trái tim Phụng Miên run lên, hắn đưa tay nắm lấy tay Sắt Sắt, nói một cách chắc chắn: “Bọn áo đen này thân pháp quỷ dị, hiển nhiên là Nhẫn Giả của Y Mạch Quốc, lần tấn công bất ngờ này xem ra đã có sự chuẩn bị trước, cô phải cẩn thận đấy. Cô nhất định phải cầm cự được tới khi ta quay lại.” Hắn nói rồi, liền quay người đi nhanh vè phía điểm neo đậu của tàu ngầm.

Sắt Sắt nghe thấy Phụng Miên nói hắn còn quay lại, liền kéo tay hắn, nói khẽ bên tai: “Phụng Miên, nghe lời ta, đừng quay lại nữa!” Nàng quả thực không muốn có chuyện gì xảy ra với Phụng Miên.

Phụng Miên cúi đầu nhìn bàn tay ngọc ngà của Sắt Sắt đang nắm lấy tay mình, khéo môi nhếch lên thành nụ cười đẹp mê hồn: “Cô quan tâm tới ta ư?” Thanh âm của hắn chứa đựng niềm vui sướng vô bờ bến.

“Phải! Ta quan tâm tới ngươi, ta không muốn ngươi gặp bất trắc gì, nhất định phải bảo trọng đó.” Sắt Sắt đáp lại rõ ràng.

“Chẳng phải ta nói rồi sao, chiếc tàu ngầm này là thứ thích hợp nhất để bỏ trốn, bên trong có đủ hết mọi thứ. Vì thế, cô yên tâm đi, người phải cẩn thận là cô đó. Nhớ phải cố gắng cầm cự đấy!” Phụng Miên nói rồi, liền mau chóng chui vào chiếc tàu ngầm, vẫy tay về phía Sắt Sắt, tàu ngầm dần chìm xuống nước, đột nhiên không thấy tăm hơi đâu nữa.

Sắt Sắt nhìn chiếc tàu ngầm của Phụng Miên chìm xuống rồi rời đi an toàn, nàng mới yên tâm quay người đi về phía Thủy Long Đảo.

Màn đêm u ám khóa chặt lấy mặt biển, sóng biển dội lên chậm rãi mà mạnh mẽ, sóng không lớn nhưng dường như lại ngầm mang theo nguồn sức mạnh có thể nghiền vụn cả trời xanh. Gió biển nổi lên, mùi tanh cuộn theo gió, nét mặt Sắt Sắt đột nhiên trở nên trắng bệch. Trái tim đập mạnh như điên cuồng, trong khoảnh khắc trở nên vô cùng trầm ổn, nàng nắm chặt nắm đấm. Nàng hiểu, đêm nay là một trận quyết chiến ác liệt.

Sắt Sắt nghiến răng, tung người nhảy lên, đề khí trong không trung, lăng không đạp vài bước. Khinh công của nàng đã tiến thêm một tầng, đủ để có thể lăng không hoán khí. Sau khi thay đổi thân pháp mấy lần, góc váy rộng bay trong gió, nàng như chú chim ưng đón gió biển, nhảy lên chiếc thuyền nhỏ gần nhất.

Trên chiếc thuyền nhỏ đó có năm Nhẫn Giả, lúc này đang tập trung chú ý vào đám đá ngầm. Sắt Sắt nhẹ nhàng nhảy lên đuôi thuyền, chiếc thuyền nhỏ dập dềnh, một kẻ áo đen quay đầu, Sắt Sắt liền giơ chân đá liền mấy cước, chỉ nghe tùm mấy tiếng, mấy tên Nhẫn Giả khác liên tục bị đá trúng huyệt đạo, thân hình cứng đờ rồi rơi xuống biển.

Chiếc thuyền phía trước nghe thấy động tĩnh thuyền phía sau, liền kinh hãi quay đầu, kẻ cầm chèo vừa phân tâm, liền đâm ngay vào đá ngầm, trong khoảng khắc chiếc thuyền liền vỡ vụn.

Sắt Sắt đứng ở mũi thuyền, chèo vượt qua thuyền của đám Nhẫn Giả, tay cầm thừng, không ngừng vận lực vung lên, đánh tan tác đám Nhẫn Giả trên các thuyền khác, trong giây lát đã chèo tới Thủy Long Đảo.

Trên Thủy Long Đảo, đèn đuốc sáng trưng, hải tặc và đám Nhẫn Giả đã quyết đấu từ lâu.

Nhẫn Giả của Y Mạch Quốc quả thực như một đám ác quỷ.

Bọn chúng đeo những đôi cánh làm bằng vải đen, vừa sải cánh ra, đôi cánh đột nhiên căng gió, rồi theo thế gió mà bay lên, không tốn chút công lực nào. Tay chúng cầm cung tên, không ngừng bắn về phía đám hải tặc.

Một đám Nhẫn Giả khác trốn sau bóng của những chiếc đuốc hoặc nấp trong các lùm cây, thân pháp quỷ dị, không ngừng tấn công đám hải tặc, bách phát bách trúng, sau đó liền tung người biến mất.

Đám Nhẫn Giả này thân pháp nhẹ nhàng linh hoạt, được bóng đêm che chở, không ngừng phát huy Nhẫn Thuật của chúng tới cực điểm. Trong tay chúng đều cầm thanh đao cực lớn, dưới ánh lửa lóe lên hàn quang ghê người.

Tình hình này quả thực không hề có lợi cho đám hải tặc.

Mã Diệu và Ninh Phóng đều mặc khôi giáp, chỉ huy đám hải tặc đón đánh đám Nhẫn Giả. Đám hải tặc xem ra cũng chẳng vừa, võ nghệ đều không hề kém cỏi, tuy không kịp phòng bị khi bị bọn ác quỷ này bất ngờ tấn công, nhưng khi đã trấn tĩnh lại được, thì đều thi triển tuyệt chiêu, chiến đấu cực kỳ ác liệt.

Sắt Sắt đánh gục mấy tên Nhẫn Giả, chỉ thấy phía trước mặt, dưới ánh đuốc, Tử Mê tay cầm Thiết Huyết Tiêu, đang đấu với sáu tên Nhẫn Giả. Sáu tên đó rõ ràng đều là tinh anh trong đám Nhẫn Giả, ba tên trên không, ba tên dưới mặt đất, từ sáu hướng tập kích giống như một tấm lưới siết chặt, vây lấy Tử Mê ở bên trong.

Tử Mê xoay người không ngừng giữa những ánh đao, chiến đấu có phần đuối sức, không kịp phòng bị, tay trái trúng một đao, máu tươi theo vết thương túa ra. Động tác của Tử Mê vì thế chậm lại trong một khắc, chính vào lúc đó, cả sáu thanh đao đều nhắm vào người Tử Mê chém xuống.

Nhưng một vòng ánh sáng lạnh lẽo như hàn băng bay qua trước mặt bọn chúng.

Bóng đao của sáu thanh đao đó bị hàn quang cắt vụn, đao cầm trong tay cũng bị gãy làm hai mảnh, một mảnh cắm xuống đất, một mảnh đâm vào tim bọn Nhẫn Giả.

Dáng vẻ ngông cuồng của bọn chúng đột nhiên biến thành lặng thinh rồi từ từ đổ xuống. Đến khi chết chúng cũng không biết rằng mình chết về tay ai!

Tiếng tù và u u đột nhiên cao lên mấy điệu, đám hải tặc không ngừng hoan hô hét lên: “Long Nữ Đại Vương, Long Nữ Đại Vương!”

Bọn Nhẫn Giả không đừng được phải ngừng lại, nhìn về phía xa.

Trong tay Sắt Sắt cầm Tân Nguyệt loan đao chầm chậm đi tới, máu tươi từ loan đao nhỏ xuống ròng ròng, nhưng thân người nàng không hề nhuốm một giọt máu tanh.

Gió đêm thổi tung mái tóc dài của nàng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, khóe môi nàng nở một nụ cười dịu dàng như hoa soi đáy nước, nhưng hàn ý trong đôi mắt trong trẻo lại khiến đối phương lạnh người.

“Ngươi chính là Bích Hải Long Nữ?” Một tên Nhẫn Giả hỏi, đôi mắt màu đen lộ ra ngoài tấm khăn bịt mặt lạnh lùng quan sát Sắt Sắt.

“Đúng thế!” Sắt Sắt nhẹ đáp.

Tên Nhẫn Giả đó quan sát nàng một lát, rồi vung tay, vô số Nhẫn Giả từ bốn phương tám hướng lập tức xông về phía Sắt Sắt.

“Tiểu thư, cẩn thận đó, bọn Nhẫn Giả này không dễ đối phó đâu!” Tử Mê cao giọng hét lên, đưa tay nắm chặt vết thương đang chảy máu.

Sắt Sắt vận nội công, loan đao đột nhiên lạnh toát, nàng vung loan đao lên, thi triển Liệt Vân đao pháp, chiến đấu với đám Nhẫn Giả.

Mã Diệu và Ninh Phóng định ngăn đám Nhẫn Giả đó lại, nhưng bọn chúng dường như chỉ nhằm vào Sắt Sắt, không ngừng tấn công nàng.

“Sắt Sắt, hóa ra nàng ở đây, ta tìm nàng lâu quá rồi!” Thanh âm trong trẻo đột nhiên nổi lên, như một trận gió mát lành thổi tới không hề mang theo chút bụi trần tục nào.

Đám người đang chiến đấu ác liệt đột nhiên yên lặng, Sắt Sắt vung đao đánh bị thương một Nhẫn Giả, rồi quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trong bóng đao ánh kiếm, một nam tử chầm chậm tiến lại dưới ánh đuốc. Hắn mặc áo lam, vô cùng phong độ, trên mặt nở nụ cười nhạt, ánh sáng của ngọn đuốc chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, giống như ánh hoàng hôn rực rỡ ánh lên trên mặt nước, sóng mắt lấp lánh nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lùng.

Đôi mắt Sắt Sắt dừng lại trên người Mạc Tầm Hoan, gã đàn ông vốn xưa nay quen mặc y phục bằng vải giản dị lúc này đột nhiên mặc tấm áo màu lam. Trên nền đất máu me vung vãi bẩn thỉu, màu lam đó lại trở nên vô cùng tinh khiết, nổi bật, không hề vướng chút bụi trần.

“Mạc Tầm Hoan, ngươi tới tìm ta ư?” Sắt Sắt nhấc loan đao đang nhỏ máu trong tay, lạnh lùng hỏi. Gió đêm lạnh lẽo thổi tới, cuốn mái tóc đen dài của nàng lên, nhìn như đóa mặc liên trong gió.

Sắt Sắt không quên hôm đó khi ở Y Mạch Quốc, Mạc Tầm Hoan đã cầu hôn nàng như thế nào. Vậy mà mới chỉ có mấy ngày, gã đàn ông dịu dàng thâm tình đó thoắt cái đã biến thành tên ác quỷ thực sự.

“Phải, ta đang tìm nàng, ta còn tưởng nàng không còn ở trên đảo nữa. Vừa rồi ta có tới căn lầu nàng ở, không thấy nàng đâu. Muộn thế này rồi, nàng đi đâu vậy?” Mạc Tầm Hoan nói rất dịu dàng, thanh âm và giọng điệu đặc biệt quan tâm khiến Sắt Sắt nghi ngờ liệu hắn có phải là bạn của nàng không. Tiếc rằng, mọi chuyện đều chỉ là ảo giác.

“Tìm ta có việc gì? Lẽ nào muốn cầu hôn? Lần đầu tiên ta thấy nghi thức cầu hôn trang trọng thế này đấy!” Sắt Sắt nghiến răng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.

Ánh mắt Mạc Tầm Hoan đột nhiên trở nên u ám, hắn vung tay, đám Nhẫn Giả đang chiến đấu hăng liền lui xuống. Hắn mỉm cười, lặng lẽ nói: “Không! Ta đã không đợi được nữa rồi, việc cầu thân đã quá muộn, hôm nay ta đến là để đón nàng đi, lần này là để đón dâu luôn. Ồ, đúng ra nên gọi là cướp dâu mới phải.”

Khi Mạc Tầm Hoan nói ra những lời này, dung nhan tuấn tú vô song của hắn nhìn thuần khiết như một đứa trẻ.

Lần đầu tiên Sắt Sắt thấy một kẻ mặt dày vô sỉ đến thế, nàng nhếch môi, sự chế giễu trong ánh mắt càng sâu thêm mấy phần, lạnh lùng nói: “Giang Sắt Sắt ta thật vinh hạnh quá, được Mạc quân vương để mắt tới, còn cướp dâu một cách long trọng thế này. Muốn ta đi cũng được, có điều, phải hỏi thanh đao trong tay ta có đồng ý không đã.”

Sắt Sắt mỉm cười vung đao, ánh đao sáng rực soi rọi đôi mắt tuyệt đẹp của nàng, trong đáy mắt là sự lạnh lùng như mặt hồ băng giá. Lời nói vừa dứt, nàng đột nhiên điểm hai chân xuống đất, thân người mượn sức vọt lên, như hồ điệp tung cánh. Thân người còn ở trên không, ánh đao lạnh lùng của Tân Nguyệt loan đao đã như dải lụa trắng nhằm thẳng vào Mạc Tầm Hoan đâm tới.

Mạc Tầm Hoan vẫn đứng yên đó, như chờ đợi đao nàng chém xuống, nhưng đột nhiên hắn chuyển thân hình, quỷ mị vòng ra sau lưng Sắt Sắt. Sắt Sắt chau mày, không ngờ tốc độ của Mạc Tầm Hoan lại nhanh đến mức không thể lường vậy được.

Trước đây, Sắt Sắt nhớ khi còn ở bên Mạc Tầm Hoan, hắn rất ít khi để lộ võ công, sau khi biết hắn là đệ nhất Nhẫn Giả của Y Mạch Quốc, Sắt Sắt vẫn chưa từng có cơ hội thử sức cùng hắn.

Đêm nay coi như là lần đầu tiên nàng được biết thực lực võ công của hắn.

Mạc Tầm Hoan kết hợp võ công Trung Nguyên và võ công của Y Mạch Quốc rất tốt, đến mức không hề có một sơ hở nào.

Sắt Sắt không dám coi thường, đao khí trong tay như nước vỡ đê, Tân Nguyệt loan đao trong tay khi nhu hòa, lúc lại cương mãnh, khi phải khi trái, lúc trước lúc sau, đao thức lúc trầm ổn sắc bén, khi lại phiêu dật nhẹ nhàng.

Hai người đấu hơn trăm hiệp vẫn chưa phân thắng bại. Đang lúc quyết đấu ác liệt, đột nhiên nghe thấy tiếng hò reo bên ngoài Thủy Long Đao, có tên hải tặc hô lớn: “Viện binh tới rồi!”

Trong lòng Sắt Sắt kinh ngạc, viện binh?

Lẽ nào Phụng Miên gọi cứu binh tới thật sao? Sắt Sắt nhớ rằng Dạ Vô Yên đã từng nói sẽ phái binh sĩ tới bảo vệ Thủy Long Đảo. Nhưng đến nhanh như vậy, đám binh sĩ đó thường ngày ở đâu?

Mạc Tầm Hoan nghe vậy liền nheo mắt, đột nhiên hắn lấy ra một khối tròn màu đen từ trong tay áo, vung lên, khối tròn đó liền bay nhanh về phía Sắt Sắt.

Sắt Sắt bị kiếm thế sắc bén của Mạc Tầm Hoan bức bách tới mức không kịp bỏ chạy, thấy khối tròn đó lao tới mình, liền vung đao ra đỡ, chỉ nghe “bùm” một tiếng, khối tròn nứt ra, bắn vào vai phải của nàng. Cơn đau thấu tim ập tới, thân hình Sắt Sắt khựng lại, Mạc Tầm Hoan liền quỷ mị bay tới, phong tỏa các huyệt đạo của nàng.

“Mạc Tầm Hoan, ngươi là đồ đê tiện!” Sắt Sắt lạnh lùng nói.

Mạc Tầm Hoan đưa tay kiểm tra thương thế của Sắt Sắt, thấy chỉ bị thương phần mềm, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm. Viên oanh thiên lôi này của hắn chỉ dùng một lượng thuốc nổ rất nhỏ, sẽ không nổ chết người, chỉ có thể khiến người ta bị thương nhẹ, dùng để đối phó với Sắt Sắt khi cần thiết.

“Sắt Sắt, ai bảo võ công nàng lại cao như thế, nếu không ta cũng không nỡ dùng viên oanh thiên lôi quý báu này đâu.” Mạc Tầm Hoan khẽ cười nói, nụ cười đó dưới ánh đuốc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

“Tiểu thư!” Tử Mê hét lên, xông về phía Sắt Sắt. Ninh Phòng và Mã Diệu thấy Sắt Sắt bị bắt, đều chạy như điên tới.

“Vương thượng, viện binh ngoài đảo mạnh lắm, chúng ta mau rời khỏi đây thôi! Nếu không e rằng đêm nay không đi được đâu.”

Mạc Tầm Hoan ôm chặt lấy Sắt Sắt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài xa có những bóng hình bay lại rất nhanh. Hắn nhếch môi khẽ cười: “Sắt Sắt, xem ra đúng là có người tình thâm nghĩa trọng với nàng lắm.” Nói rồi, hắn tung người bay đi, vượt qua rừng cây, chạy nhanh về phía bờ biển.

Sắt Sắt bị Mạc Tầm Hoan ôm trong lòng, xa xa thấy có người đang đuổi tới, đó là Táng Hoa công tử Thiết Phi Dương. Dạ Vô Yên quả nhiên đặt thủy binh ở đây bảo vệ nàng, tiếc là nàng không thể cầm cự được tới lúc họ tới cứu. Có điều hải tặc trên đảo hẳn đã được an toàn.

Khinh công của Mạc Tầm Hoan cùng sự trợ giúp của đôi cánh sau lưng khiến cho tốc độ bay của hắn nhanh một cách thần kỳ, chỉ một lát đã chạy tới bên bờ biển. Được đám Nhẫn Giả bảo vệ, hắn liền nhanh chóng lên thuyền.

“Lan Đường, truyền lệnh xuống, bảo bọn chúng rút lui, nếu không toàn quân sẽ bị tiêu diệt đó.” Mạc Tầm Hoan lạnh lùng nói.

Nhẫn Giả tên Lan Đường đáp lời, liền đi truyền lệnh của Mạc Tầm Hoan. Rồi hắn ngồi lên thuyền, không biết ấn vào cơ quan nào, chiếc thuyền đó đột nhiên đậy lại như nắp vỏ sò, rồi từ từ chìm xuống biển.

Tàu ngầm! Mạc Tầm Hoan cũng có tàu ngầm, nói vậy, người cứu nàng bốn năm trước, chính là Mạc Tầm Hoan rồi.

Tàu ngầm chìm xuống khoảng năm trượng, bắt đầu tiến về phía trước, vì ở trong nước, nên tốc độ của tàu ngầm gặp lực cản của nước, chạy không nhanh lắm, nhưng cũng đủ để thoát khỏi sự tấn công bên ngoài, vì dưới đáy biển tối tăm, từ trên mặt biển không thể nào nhìn thấy tung tích chiếc tàu được.

Sắt Sắt mất hết sức lực tựa vào thành tàu, sắc mặt trắng bệch, trong lòng dội lên rất nhiều tình cảm phức tạp.

Hiển nhiên mục đích chính của việc hôm nay Mạc Tầm Hoan tập kích Thủy Long Đảo là muốn bắt được nàng, nhân tiện chiếm lấy Thủy Long Đảo, trừ một mối lo gan ruột của hắn.

Bốn năm trước, hải tặc Tây Môn Lầu chiếm đất nước của hắn, hiện giờ, hắn tới chiếm lại nơi cư trú của đám hải tặc! Thật uổng cho nàng bốn năm trước đã phái binh giúp hắn lấy lại quốc thổ, hắn lại báo đáp nàng như thế này đây?

“Nghĩ gì thế?” Mạc Tầm Hoan đi tới bên Sắt Sắt, khẽ cười, khuôn mặt tuấn tú vẫn khuynh thành như thế, thần sắc lúc này cực kỳ thản nhiên.

Hắn lấy thuốc trong bọc ra, rồi lấy một tấm vải trắng, cẩn thận xé chỗ áo rách trên vai Sắt Sắt, lau vết thương cho nàng, đắp thuốc cao mát lạnh lên, rồi lại băng bó thật cẩn thận.

Thần tình của hắn dịu dàng điềm đạm, bộ dáng thật khiến người ta phải nghi ngờ rằng vết thương trên vai này không phải do hắn gây ra. Khuôn mặt trước mắt đẹp đến mức ngắm nhìn không chán mắt, đủ khiến người nhìn phải mất cả hồn phách. Nhưng Sắt Sắt lại nhắm chặt hai mắt, coi như hắn không hề tồn tại.

Mạc Tầm Hoan không để ý tới sự lạnh lùng của Sắt Sắt, hắn băng bó cho nàng xong, liền đưa những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rối của Sắt Sắt ra sau tai, rồi nhẹ đưa xuống dưới khẽ vuốt trên gò má mịn màng của Sắt Sắt, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đang run rẩy của nàng, vuốt ve qua lại.

Sắt Sắt bị điểm huyệt, không sao cử động được, chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạc Tầm Hoan.

Khóe môi Mạc Tầm Hoan nở nụ cười dịu dàng, đáy mắt là hai ngọn lửa rực rỡ. Khi ánh mắt hắn chạm phải cái nhìn căm hận của Sắt Sắt, Mạc Tầm Hoan chầm chậm thu tay về, nhìn chằm chặp vào nàng.

Hắn nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm khiến nàng không thể nhìn ra hắn có ý đồ gì. Hồi lâu, đột nhiên hắn tự cười mình, than thở rồi nói một cách đầy ý tứ sâu xa: “Sắt Sắt, cuộc đời này, cả đời này, quả thực ta vĩnh viễn không bao giờ còn có thể có được tình yêu của nàng nữa rồi!”

Hắn cũng đã từng thử tiếp cận nàng, muốn được nàng để mắt tới, nhưng nàng lại chẳng hề cho hắn một cơ hội. Đêm nay, chính tay hắn biến sự kỳ vọng và hi vọng thành tuyệt vọng. Cả đời này, hắn vĩnh viễn không thể có được tình yêu của nàng nữa. Nếu đã như vậy, chi bằng có được sự hận thù của nàng. Ít ra, hận cũng là một thứ tình cảm, một thứ tình cảm khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm!

Sắt Sắt nghe Mạc Tầm Hoan nói, không đừng được cười lạnh một tiếng. Gã đàn ông tàn nhẫn này mà cũng nhắc tới tình yêu ư, nàng quả thực nghi ngờ liệu hắn có hiểu yêu là gì không? Hắn có biết thế nào gọi là yêu không?

Nhìn khuôn mặt sáng rực rỡ như vầng trăng của hắn, cùng nụ cười mê hoặc như hoa anh túc, những cảnh tượng khi ở bên hắn lại lần lượt hiện lên trước mắt nàng.

Lần đầu gặp nhau trên yến tiệc vương tôn, lần gặp lại trong sòng bạc Thịnh Vinh rồi khi ở nhờ nhà hắn trong phố Đông, bên nhau trong trận hải chiến, mọi chuyện đều như mới xảy ra ngày hôm qua. Sự điềm đạm của hắn đã từng khiến nàng yêu thích, sự thanh cao của hắn đã từng khiến nàng khâm phục, tài hoa của hắn đã từng khiến nàng tán thưởng, những trải nghiệm của hắn khiến nàng phải đau lòng. Nhưng hóa ra, mọi chuyện khiến nàng khâm phục đó chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài giả dối, trái tim hắn hóa ra lại là sự đen tối mà nàng không thể chạm vào.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, nàng thực sự không tin, hắn có thể là con người như thế.

“Mạc Tầm Hoan, bốn năm trước, dưới vách núi Hắc Sơn, là ngươi cứu ta đúng không? Chính là ngươi mặc áo lam, ngồi tàu ngầm đưa ta tới Điền gia thôn, sau đó, ngươi bỏ đi trước khi ta tỉnh lại.” Sắt Sắt lạnh lùng hỏi.

Thần sắc Mạc Tầm Hoan hơi sững lại, hắn khẽ than một tiếng: “Đúng, chính là ta! Chuyện đã tới nước này, ta cũng không có gì phải giấu nàng nữa.”

“Vậy Trầm Ngư là người của ngươi ư? Vợ chồng ở Điền gia thôn vốn chẳng có đứa con gái nào cả, chỉ vì muốn che giấu sự thực này mà ngươi giết hại cả thôn đó. Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?! Khi ngươi phát hiện ra ta và Dạ Vô Yên đã bắt đầu nghi ngờ Trầm Ngư, ngươi lại cho nàng ta giả vờ đưa tin tức ra ngoài, rồi đổ vạ cho Dạ Vô Nhai, để bọn ta bớt cảnh giác với ngươi. Còn ngươi, chính vào lúc không ngờ tới đã đột ngột tập kích Thủy Long Đảo!” Sắt Sắt lạnh lùng nói.

Hóa ra, ngay cả việc Trầm Ngư bỏ trốn và chết đều nằm trong kế hoạch của hắn cả. Trầm Ngư không tiếc thân mình đem cái chết để giá họa cho Dạ Vô Nhai, khiến bọn họ mất cảnh giác và cho rằng bản đồ bố phòng đó vẫn chưa bị lọt ra ngoài. Thật không ngờ bản đồ đó từ lâu đã nằm trong tay Mạc Tầm Hoan rồi.

Sắt Sắt cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa nụ cười trước khi chết của Trầm Ngư, nàng ta vui mừng vì hoàn thành được nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó, đồng thời cũng mang chút day dứt với nàng.

“Phải, Trầm Ngư vốn không phải là con gái của vợ chồng họ Điền, nàng ta là con dân Y Mạch Quốc của ta. Cha mẹ nàng ta bị hải tặc giết hại khi Tây Môn Lầu chiếm Y Mạch Quốc!” Mạc Tầm Hoan ung dung nói, khi nhắc đến chuyện sinh tử, hắn có vẻ rất bình tĩnh. “Bản đồ bố phòng là do nàng ta đưa tới, thậm chí cả bản vẽ chiếc tàu ngầm này cũng là nàng ta đưa cho ta.”

Trái tim Sắt Sắt lạnh giá, hóa ra Trầm Ngư đúng là một cô nhi, cha mẹ cô bé đã bị hải tặc giết hại. Có lẽ Trầm Ngư vô cùng căm hận hải tặc, nhưng bọn hải tặc năm xưa cùng Tây Môn Lầu chiếm giữ Y Mạch Quốc đều đã bị tiêu diệt trong trận hải chiến cách đây bốn năm. Và đêm nay, những kẻ chết trận đều là những hải tặc vô tội.

“Bốn năm trước, vì sao ngươi lại cứu ta? Nếu âm mưu của ngươi là muốn khơi dậy mối hận thù giữa Hách Liên Ngạo Thiên và Dạ Vô Yên, thì vì sao ngươi không để ta chết luôn?” Sắt Sắt chau mày hỏi, nàng có phần không hiểu, nếu nàng chết luôn, chẳng phải hắn càng dễ đạt được mục đích sao?

Mạc Tầm Hoan chăm chú nhìn Sắt Sắt, hắn khẽ nhướng mày, mang theo nỗi u oán khó chịu.

“Sắt Sắt, nàng cảm thấy ta có thể để nàng chết không?” Hắn khẽ hỏi.

“Trên đời này, còn có gì mà ngươi không nỡ nữa đây?” Sắt Sắt nheo mắt lạnh lùng cười nói.

Khi đất nước của hắn bị hải tặc chiếm giữ, khi hắn bị bọn hải tặc truy sát phải chạy trốn khắp nơi như chó, khi hắn kêu trời trời không thấu, khi hắn không được ai giúp đỡ, khi thân hình bé nhỏ của a đệ hắn bị treo trên xà nhà máu tươi nhỏ xuống mặt hắn, khi tỷ tỷ của hắn nhảy từ thành lầu xuống mà chết, khi hắn thấy trên những con phố phồn hoa năm xưa là xác chết của con dân hắn, khoảnh khắc đó, hắn đã thề rằng hắn phải lấy được cả thiên hạ, chỉ có cách trở nên hùng mạnh mới không bị người khác ức hiếp. Y Mạch Quốc bé nhỏ không đủ dung thân. Vì muốn đạt được nguyện vọng, hắn có thể vứt bỏ mọi thứ, bất luận phải hi sinh điều gì, cũng đều xứng đáng cả.

Năm xưa khi hắn cứu nàng dưới vách núi, không phải vì hắn mềm lòng, mà hắn chỉ muốn giữ mạng nàng để sau này lại tiếp tục lợi dụng nàng, đánh vào tâm lý Dạ Vô Yên.

Nhưng khi thấy nàng rơi từ trên vực thẳm xuống, thương tích đầy mình, chỉ còn hơi thở thoi thóp, trái tim hắn cực kỳ đau đớn. Mấy ngày liền hắn ngủ không ngon giấc, mời những đại phu giỏi nhất về chữa trị cho nàng. Thậm chí ngay cả đứa bé trong bụng nàng, hắn cũng cố gắng giữ lại. Đến khi thương thế của nàng đỡ dần, sắp tỉnh lại, hắn mới nhận ra rằng hắn phải ra đi, không thể để nàng biết rằng chính hắn đã cứu nàng được.

“Ngươi giữ mạng ta lại, không phải vì không muốn ta chết, mà chỉ vì lợi dụng ta thêm một lần nữa. Ngươi vốn cho rằng ta rơi xuống vực ắt hẳn sẽ căm hận Dạ Vô Yên, thống lĩnh hải tặc tìm cơ hội báo thù. Nhưng ngươi đã lầm, tuy ta căm hận Dạ Vô Yên, nhưng ta không muốn báo thù. Vì thế, ngươi đành tiếp tục lợi dụng ta. Nếu ta đoán không lầm, Mặc Nhiễm không phải người của Thái tử, mà là người của ngươi, đúng không?”

“Sắt Sắt, nàng thông minh lắm, những việc ta làm, nàng đều đoán đúng. Mặc Nhiễm đúng là người của ta. Ta đã bỏ tâm huyết suốt bốn năm mới có thể tạo ra một khuôn mặt giống nàng, chỉ tiếc là khí chất không đủ, cuối cùng vẫn bị lộ ra.” Mạc Tầm Hoan than một tiếng, rồi tựa vào giường, bình thản nói.

“Rốt cuộc Mặc Nhiễm là ai?” Sắt Sắt chau mày hỏi, nếu là do Mạc Tầm Hoan tạo ra, vậy ắt hẳn không phải nàng ta khi sinh ra đã giống nàng.

“Là người bên cạnh ta, nàng đã gặp rồi.” Mạc Tầm Hoan ung dung nói.

Nàng đã gặp rồi ư? Nàng chỉ gặp thị nữ của hắn, Anh Tử và Nhã Tử. Lẽ nào chính là Anh Tử, người đã bị hủy dung nhan?

“Lẽ nào là Anh Tử?” Sắt Sắt kinh ngạc nói. Năm xưa khi nàng ở nhờ tại phố Đông, rồi ở lại trong phủ của Dạ Vô Nhai một thời gian, nàng ta có lẽ rất quen với cử chỉ điệu bộ của nàng, cũng chẳng trách lại bắt chước giống đến như vậy.

Mạc Tầm Hoan nhướng mày, nhìn vào Nhẫn Giả đứng bên cạnh nàng rồi gật đầu, Nhẫn Giả đó liền đưa tay gỡ tấm vải trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt giống nàng y hệt.

Không ngờ Nhẫn Giả đó lại là Anh Tử. Khi lại một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt giống mình y hệt, trong lòng Sắt Sắt có cảm giác rất kỳ quái, tuy nàng đã biết khuôn mặt đó chỉ là giả tạo mà thôi.

Hôm đó khi ở Tuyền Vương Phủ, Mặc Nhiễm, bây giờ có lẽ nên gọi là Anh Tử, đã hạ độc nàng, khiến nàng không thể vận công, suýt chút nữa khiến Triệt Nhi mất mạng. Vốn dĩ trong mắt Sắt Sắt, nàng ta là một cô gái tốt, nhưng không ngờ lại đối xử với nàng tàn nhẫn như vậy.

Lòng người, sao lại phức tạp như thế!

“Vậy hôm đó ta tới Tuyền Vương Phủ tìm thuốc giải hàn độc, người mặc áo đen tập kích ta trong con ngõ nhỏ cũng là ngươi ư?” Sắt Sắt than thở.

Mạc Tầm Hoan chống tay vào đầu, không nói gì, khe khẽ gật đầu.

“Nói vậy, Y Lãnh Tuyết cũng là người của ngươi?” Sắt Sắt lạnh lùng hỏi.

“Chính là lần đó, khi bắt cóc Y Lãnh Tuyết đi, bọn ta đã thỏa thuận. Cũng chính nàng ta muốn ta bắt nàng ta đem tới vách núi Hắc Sơn, nàng ta nói rằng đó là nơi khiến nàng đặc biệt đau lòng.”

Nghe vậy Sắt Sắt vô cùng tức giận, hóa ra âm mưu trên vách núi Hắc Sơn lần đó, Y Lãnh Tuyết cũng tham gia, còn nàng thậm chí còn dùng cả tính mạng của mình mà cứu nàng ta. Mạc Tầm Hoan bắt cóc Y Lãnh Tuyết, rồi lại giá họa cho nàng.

“Mạc Tầm Hoan, rốt cuộc ngươi muốn gì?” Sắt Sắt nhìn người đàn ông trên mặt lúc này mang nụ cười nhạt, nhưng trong lòng thì âm mưu thâm hiểm khó lường, lạnh lùng hỏi: “Nam Nguyệt ư?”

Mạc Tầm Hoan cười nhạt, không đáp!

Sắt Sắt chìm trong thinh lặng!

Nếu hắn thực sự thao túng được Dạ Vô Trần, vậy có khác gì hắn làm Hoàng đế Nam Nguyệt và cả Nam Nguyệt đều ở trong tay hắn.

“Mạc Tầm Hoan, mưu đồ của ngươi lớn lắm, để đạt được mục đích của mình, ngươi hại chết bao người. Bách tính ở Điền gia thôn có tội gì, đám hải tặc trên Thủy Long Đảo có tội gì? Vì mục đích của mình, ngươi giết bao nhiêu người vô tội như thế, ngươi có yên lòng được không?”

“Sắt Sắt, ta biết nàng vĩnh viễn không thể hiểu được ta, cũng như cảm giác trong lòng ta. Ta đã từng là một kẻ mất nước, Trầm Ngư, Anh Tử, Nhã Tử, con dân của ta, thậm chí chính ta cũng đều là những tử sĩ!”

Tử sĩ?!

Sắt Sắt lặng người.

Nàng chăm chú nhìn vào Mạc Tầm Hoan đang đứng trong bóng tối, lúc này, trên mặt hắn có một vẻ thê lương tột cùng. Anh Tử đứng bên cạnh nhìn hắn bằng con mắt sùng bái mà thành kính. Có lẽ trong mắt họ chỉ nhìn thấy cái đẹp trong sự đẫm máu của đấng Quân Vương của mình mà thôi.

Sự thực chứng minh, khuôn mặt của Anh Tử được chỉnh sửa giống hệt khuôn mặt nàng rất có tác dụng. Sau khi thuyền đi được hai ngày, vì muốn đánh lạc hướng sự truy đuổi của Thiết Phi Dương và Phụng Miên, Mạc Tầm Hoan đã để Anh Tử mặc y phục của Sắt Sắt, ngồi trên một chiếc tàu ngầm đi theo một hướng khác.

Con tàu ngầm chở Sắt Sắt cứ đi dưới mặt biển gần mười ngày rồi mới cập bến. Sắt Sắt vốn cho rằng Mạc Tầm Hoan sẽ đưa nàng về Y Mạch Quốc, nhưng không ngờ hắn lại đưa nàng tới Phi Thành của Nam Nguyệt. Điều khiến nàng bất ngờ hơn là hắn đưa nàng vào sống trong Hoàng cung.

Trong lòng Sắt Sắt đột nhiên thất vọng cực độ, nàng hoàn toàn không thể ngờ, hắn lại đưa nàng vào Hoàng cung Nam Nguyệt. Hoàng cung vốn được canh phòng cẩn mật, chỉ e nàng không dễ gì thoát ra được, và thủ hạ của nàng muốn vào cung cứu nàng ra cũng chẳng dễ dàng gì.

Sắt Sắt bị cầm tù trong một tòa lạc viện, tòa viện này ở nơi nào trong Hoàng cung, Sắt Sắt cũng không rõ nữa.

Mạc Tầm Hoan đã giải khai huyệt đạo cho Sắt Sắt, có điều lại cho nàng uống nhuyễn cân tán, đừng nói tới việc vận công, ngay cả bước đi cũng cảm thấy chân tay mềm nhũn. Sắt Sắt chỉ có thể ngồi trong viện, nhìn ra bức tường cao cao ở đằng xa. Lúc bình thường chỉ nhảy một cái là đã vọt qua, nhưng lúc này, bức tường đó lại cao đến mức không thể tưởng tượng được. Bên ngoài viện có cấm vệ quân đứng gác, thân hình cao lớn, xem ra là nơi này có rất nhiều tầng phòng vệ.

Năm nay, mùa đông của Phi Thành tới sớm hơn năm ngoái, lúc này đã sắp vào tháng Chạp, tiết trời ngày một lạnh hơn. Bầu trời âm u không một lúc nào có nắng, trong không trung chỉ có những đám mây đen ảm đạm, nặng nề đè xuống đỉnh đầu, khiến người ta có cảm giác bức bối ngột ngạt. Tiết trời đã vậy, lòng người càng tệ hơn. Những cung nữ được phái tới hầu hạ Sắt Sắt đều nghe lệnh của Mạc Tầm Hoan, không ai dám nói gì, làm mọi việc đều vô cùng cẩn thận.

Trong những người tới phục vụ nàng còn có cả thị nữ Nhã Tử của Mạc Tầm Hoan, nàng ta mặc đồ cung nữ Nam Nguyệt, dịu dàng lễ độ, ở bên Sắt Sắt, không rời một khắc, ngay cả buổi tối cũng ngủ cùng phòng với nàng.

Sắt Sắt đã thấy sự tuyệt đối trung thành của con dân Y Mạch Quốc như Anh Tử và Trầm Ngư, vì vậy nàng không còn kinh ngạc trước sự tận tụy của Nhã Tử nữa.

Quả thực Mạc Tầm Hoan không hề ngược đãi Sắt Sắt, không nhốt nàng vào đại lao, cũng không để nàng đói khát, nơi ở của nàng còn có cả bếp sưởi, không bị gió rét. Chỉ là hắn muốn giam cầm sự tự do của nàng mà thôi.

Sắt Sắt ở trong cung, không có tin tức gì của Dạ Vô Yên, nên không biết chàng chiến đấu với năm mươi vạn quân thắng hay bại. Trên đỉnh đầu nàng, chỉ có bầu trời bằng miệng giếng vuông, ngoài ra không còn gì khác.

Nhưng Sắt Sắt biết, những ngày tháng thế này chỉ là tạm thời, Mạc Tầm Hoan bắt nàng tới đây, quyết sẽ không nuôi không nàng như vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất