Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 52: Tiếng gió khắp lầu

Đêm. Bên ngoài, gió rất lạnh. Nhưng trong phòng, lại cực kỳ ấm áp.

Sắt Sắt ngồi tựa trên giường, chống má không ngừng suy nghĩ.

Nàng không hiểu Mạc Tầm Hoan rốt cuộc dùng thân phận gì khi ở cạnh Dạ Vô Trần? Dạ Vô Trần rốt cuộc làm sao thế? Lẽ nào hắn không biết dã tâm của Mạc Tầm Hoan? Hay hắn đã hoàn toàn bị Mạc Tầm Hoan khống chế? Đến mức để một Quân vương nước khác như Mạc Tầm Hoan tùy ý đi lại ở trong cung?! Lẽ nào hắn muốn dâng giang sơn của tổ tiên vào tay người khác?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Sắt Sắt vẫn không cách nào tìm ra chút manh mối của việc này.

Tiếng giọt điểm canh xa xa vọng lại, đã canh hai rồi, ngày đông vốn rất ngắn, nhưng canh hai rồi mà bên ngoài vẫn tối như bưng.

Sắt Sắt đứng dậy đang định đi nghỉ, đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân truyền lại. Một thị vệ ở ngoài cửa đưa lời bẩm báo: “Nhã cô nương, Hoàng thượng giá đáo!”

Nhã Tử đứng dậy, sắc mặt có chút kinh ngạc, dường như nàng có chút không ngờ Dạ Vô Trần lại tới đây.

Cửa phòng bị một thị vệ nhanh chóng mở ra, gió lạnh thốc vào, hơi lạnh như mũi đao xuyên vào da thịt. Dạ Vô Trần khoác tấm áo gió màu vàng dày dặn, xuất hiện trước cửa. Trong tấm áo gió là long bào màu vàng, ánh đèn chói mắt càng tăng thêm sự cao quý toát ra từ cơ thể hắn.

Nhã Tử nhanh nhẹn bước tới trước, quỳ xuống bái kiến. Dạ Vô Trần không nhìn chỉ hờ hững nói “bình thân”, đôi mắt đen láy lúc này đang nhìn xoáy về phía Sắt Sắt.

“Giang Sắt Sắt, quả nhiên cô ở đây!” Dạ Vô Trần trầm giọng nói.

“Hoàng thượng, ta đã ở đây ba ngày rồi, vậy mà ngài không biết chút nào ư?” Sắt Sắt chầm chậm đứng dậy, cất tiếng hỏi. Ánh nến lập lòe soi rõ ánh mắt sâu đến vô tận của nàng, dường như trong đó là tất cả ánh sao của muôn đời vạn kiếp trên thế gian này vậy.

Dạ Vô Trần thấy câu nói của Sắt Sắt ngập tràn sự chế giễu, nhưng hắn chẳng buồn để ý, khoanh tay đi tới trước mặt Sắt Sắt, lạnh lùng nói: “Người đâu, đưa nàng ta tới Đại lao Bộ hình!”

Nhã Tử nghe vậy, liền lên tiếng: “Hoàng thượng, thân phận của Giang cô nương rất đặc biệt, xin Hoàng thượng suy xét.”

Nghe vậy nét mặt Dạ Vô Trần đột ngột trở nên u ám, hắn chau mày, hồi lâu mới lạnh lùng cười nói: “Trẫm quên mất đấy, cô chính là nữ nhân mà Lục đệ yêu thương nhất. Đúng là tuyệt vời vô cùng, tuyệt vời vô cùng!” Đột nhiên hắn nheo mắt nói: “Giang Sắt Sắt, cô có muốn biết bây giờ Lục đệ thế nào không?”

Trái tim Sắt Sắt như ngừng đập, nàng nghe ngữ khí của Dạ Vô Trần, dường như tình hình bây giờ của Dạ Vô Yên không tốt lắm, nàng cố nén nhịp tim đang đập cuồng loạn của mình, đáp lại một cách điềm nhiên: “Hoàng thượng đúng là biết nói đùa, bây giờ dân nữ và Dạ Vô Yên chẳng còn quan hệ gì, hắn sống hay chết ta thật chẳng muốn biết.”

Dạ Vô Trần khẽ cười nói: “Dù sao đi nữa, các ngươi cũng đã từng là vợ chồng, nghe cũng chẳng sao. Quản công công, nói lai tình hình của Tuyền Vương cho Giang cô nương nghe.”

“Vâng!” Quản công công cung kính đáp rồi cất giọng

“Mười lăm vạn binh mã của Tuyền Vương đã bị Thánh thượng phái năm mươi vạn binh mã vây khốn ở hoàng thành, Tuyền Vương chần chừ không ra ứng chiến, việc phá thành bắt sống Tuyền Vương cũng chỉ là việc trong tầm tay.” Quản công công giờ đã làm Tổng quản Thái giám của Dạ Vô Trần, giọng nói chua ngoa cao vút.

“Thế ư, dân nữ chúc mừng Hoàng thượng.” Tuy lúc này trái tim nàng đã trở nên hỗn loạn, nhưng khuôn mặt vẫn mang nụ cười cực kỳ bình thản.

Dạ Vô Trần nhìn sắc mặt không hề có chút kinh ngạc của Sắt Sắt, đôi mắt hắn bỗng lóe lên sự thâm hiểm: “Đúng là ả đàn bà vô tình, ngươi đã yêu kẻ khác nhanh thế rồi sao. Uổng cho mối thâm tình của Lục đệ dành cho ngươi. Vậy bây giờ ngươi đang yêu ai?”

Nàng vô tình cũng được, nàng yêu người khác cũng tốt, việc này có quan hệ gì tới Dạ Vô Trần hắn chứ? Hắn đường đường là Hoàng đế, không lo việc chiến sự, không lo cho nước cho dân, ở đây hỏi nàng yêu ai làm gì? Đây đâu giống việc một vị vua nên làm?

“Chuyện riêng của dân nữ so với đại kế của quốc gia chỉ là việc nhỏ mọn không đáng được nhắc tới, không dám phiền Hoàng thượng quan tâm.” Sắt Sắt lạnh lùng đáp, trong lòng nàng nghĩ tốt nhất nên khiến cho Dạ Vô Trần tức giận, mà chuyển nàng tới đại lao là hơn.

Dạ Vô Trần nghe vậy hiển nhiên cực kỳ tức giận, chỉ vào Sắt Sắt nói: “Giang Sắt Sắt, cô dám cãi lại Trẫm sao. Người đâu, giải nàng ta tới…” Chưa nói dứt lời, hắn đột nhiên dừng lại, suy nghĩ giây lát rồi lại lạnh lùng nói: “Thôi vậy, hôm nay Trẫm tạm giữ tính mạng cho cô.”

Hắn quay người rời đi, Quản công công thấy thế cũng vội vã chạy theo. Chờ khi bóng hai người họ đã hoàn toàn rời khỏi viện, Nhã Tử mới nhẹ nhàng ra đóng cửa phòng.

Sắt Sắt ngồi trên giường, trái tim không ngừng đập như điên loạn.

Dạ Vô Yên quả thực bị năm mươi vạn quân vây khốn ư? Có điều trong lòng nàng luôn tin tưởng vào Dạ Vô Yên, chàng vốn chinh chiến nhiều năm, nếu không ứng chiến có lẽ vì chàng đã có kế hoạch khác, chứ không phải vì sợ hãi.

Đêm đó, Sắt Sắt nằm mơ thấy Dạ Vô Yên mình đầy máu tươi, khiến nàng mấy lần choàng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân. Trong lòng nàng dấy lên một dự cảm bất an. Lần cuối cùng Sắt Sắt choàng tỉnh, khi nghe thấy tiếng trống điểm vang lên, đã là canh tư rồi.

Nàng ôm chăn ngồi dậy, tuy trong phòng rất ấm áp, nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy một luồng hơi lạnh ngấm ngầm dâng lên trong lòng, những vấn đề phức tạp và những nỗi niềm lo lắng cứ rối như tơ vò, như lớp sóng này tiếp nối lớp sóng khác dâng lên trong tâm trí nàng.

Trong căn phòng tối, Nhã Tử cũng bật dậy như bóng hình, nàng ta giống một kẻ đi săn, yên lặng ngồi đó, giám sát nhất cử nhất động của Sắt Sắt.

Sắt Sắt lạnh lùng cười nhẹ, bây giờ nàng không thể dùng nội lực, chẳng khác gì người thường, Nhã Tử cảnh giác như vậy, lẽ nào còn sợ nàng chạy trốn hay sao, cho dù thoát được Nhã Tử, e rằng cũng không thể chạy thoát khỏi tòa viện này.

Bên ngoài tiếng gió rất lớn, xem ra ngày mai có thể sẽ có tuyết. Sắt Sắt nghĩ vậy, đang định nằm xuống, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, chỉ thấy cánh cửa sổ đóng chặt đột nhiên bị người ngoài mở ra, một bóng đen từ cửa sổ nhảy vào, tốc độ cực nhanh, nhảy tới tấn công Nhã Tử như một tia chớp.

Nhã Tử cũng phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, cầm bảo kiếm bên mình lên, chặn lại đòn tấn công ghê gớm của người đó. Đồng thời hô lớn: “Người đâu, có…”

Câu nói chưa dứt, liền bị chiêu của người kia đánh trúng, tiếng nói đột nhiên như bị bóp nghẹn, rồi dừng hẳn. Hiển nhiên người tới đây võ nghệ cao hơn Nhã Tử rất nhiều. Nhưng thanh âm của Nhã Tử đã làm kinh động thị vệ bên ngoài và cung nữ ở phòng kế bên. Chỉ trong chốc lát đã nghe thấy tiếng người chạy tới.

Người nhảy vào vội chạy tới trước mặt Sắt Sắt, khẽ nói: “Đi theo ta!” rồi kéo Sắt Sắt, nhảy qua cửa sổ, ôm lưng Sắt Sắt, nhảy lên mái nhà.

Mượn ánh trăng mờ và ánh đèn trong cung, Sắt Sắt thấy người đó mặc áo đen, dùng khăn đen bịt mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt trong trẻo và sắc bén như ánh sao. Người đó nhìn chăm chú vào Sắt Sắt, ánh sáng rực rỡ của đôi mắt sau đó liền chuyển hướng nhìn về phía điện ChiêÂu Dương.

Gió lạnh thổi vào mặt, hàn ý ghê người. Sắt Sắt đưa mắt nhìn ra xung quanh, bốn bề đều có cấm vệ quân đang ầm ầm xông tới, lúc này Sắt Sắt mới biết, nơi mà nàng ở là một tòa viện nhỏ trong Cung Uyển. Cung Uyển này lại ở ngay cạnh điện ChiêÂu Dương – nơi ở của Hoàng đế, không ngờ Mạc Tầm Hoan lại cho nàng ở nơi đặc biệt thế này.

Đây là nơi thị vệ canh gác nghiêm ngặt nhất trong hoàng cung, giờ nàng lại không thể thi triển võ công, muốn người kia mang nàng đi khỏi, e rằng quá khó khăn.

Chính vào lúc đó, chính điện của điện ChiêÂu Dương xuất hiện nhiều ánh lửa, mượn thế gió, lao tới như bay. Trong khoảnh khắc, cấm vệ quân và nội thị đều hò hét điên cuồng, kêu gào cứu giá.

Những cấm vệ quân này nhất loạt xông về phía họ, xem ra đều là tử sĩ của Mạc Tầm Hoan.

Người kia giấu Sắt Sắt ở phía sau, thanh kiếm sắc trong tay tuốt khỏi vỏ, bắt đầu mở một trận chém giết với cấm vệ quân, chiêu thức nhanh nhẹn mà tàn độc, quyết không có ý e dè. Ép cho mấy tên cấm vệ quân đi đầu liên tục thoái lui. Người đó lập tức tận dụng cơ hội thi triển khinh công, ôm lấy Sắt Sắt, từ mái nhà này nhảy sang mái nhà khác, cứ nhảy như thế, một lát sau đã thoát khỏi vòng vây.

Nhưng chưa chạy được bao xa, trên con đường phía trước đột nhiên có mười người nhảy ra một cách rất quái dị, họ như những u hồn trong bóng đêm, thân pháp mau lẹ đến dị thường.

Lại một phen khổ chiến, tiếng đao gươm chạm nhau và tiếng gió thổi vù vù hòa quyện vào nhau, tạo thành khúc nhạc kinh tâm động phách.

“Không ngờ trong hoàng cung lại có một cao thủ như ngươi mai phục, đúng là khiến ta được mở rộng tầm mắt.” Thanh âm của Mạc Tầm Hoan vọng lại từ trong bóng tối.

Sắt Sắt lạnh lùng đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy hắn mặc y phục cấm vệ quân, trên mặt đeo chiếc mặt nạ da người, che đi khuôn mặt thật.

“Không ngờ ta đột nhiên quay lại phải không? Ta đã liệu trước, trong cung nhất định vẫn còn người của Dạ Vô Yên mai phục, nhưng không ngờ võ nghệ lại cao như vậy. Nói đi, ngươi là ai?” Hắn cất tiếng hỏi.

Người kia không trả lời, nhưng vì Sắt Sắt đứng cạnh, trong khoảng khắc, nàng cảm thấy thân hình người đó có chút căng thẳng, nhưng rất nhanh lại toát ra sát khí lạnh lẽo vô cùng. Sắt Sắt cũng rất muốn biết người cứu nàng là ai, nhưng tình hình bây giờ không phải là lúc tiết lộ thân phận. Hơn nữa xem ra lúc này nếu muốn rời đi an toàn e rằng rất khó.

“Đa tạ ơn cứu mạng của đại hiệp, nhưng tình hình đêm nay e rằng rất khó thoát thân. Huynh đi trước đi!” Sắt Sắt nhẹ nói.

Người đó nhìn kỹ tình thế trước mặt một lượt, biết đêm nay không thể cứu được nàng ra, cuối cùng cũng buông Sắt Sắt, thi triển khinh công, chạy thoát khỏi vòng vây. Mạc Tầm hoan chạy tới, ôm lấy Sắt Sắt, hạ lệnh cho cấm vệ quân: “Nhất định phải bắt sống hắn!”

“Sắt Sắt, kẻ đó là ai?” Mạc Tầm Hoan quay người, cười tươi như hoa hỏi nàng.

Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Sao ta biết được?”

Mạc Tầm Hoan nhướng mày, đôi mắt sáng như sao chăm chú nhìn Sắt Sắt, khẽ cười nói: “Nàng cũng không biết? Có điều hắn không thoát khỏi hoàng cung này được đâu, nhất định chúng ta sẽ biết hắn là ai thôi!”

Mạc Tầm Hoan nói chắc chắn như đinh đóng cột, dường như hắn rất tự tin, điều này khiến Sắt Sắt cực kỳ lo lắng. Bất luận người tới cứu nàng là ai, nàng đều không muốn anh ta bị bắt. Có điều, mọi việc không thuận lợi như Mạc Tầm Hoan dự đoán, khi những cấm vệ quân đuổi theo người đó quay lại liền bẩm báo rằng trong quá trình đuổi không biết từ đâu xuất hiện thêm một người mặc áo đen khác tới tiếp ứng, võ nghệ rất cao cường, và đã cứu người kia đi rồi.

Sắt Sắt nghe vậy, trong lòng thầm nhẹ nhõm, Mạc Tầm Hoan ngược lại cực kỳ phẫn nộ, hắn không ngờ trong cung vẫn còn một cao thủ nữa tới tiếp ứng. Xem ra phải đổi nơi ở cho Sắt Sắt rồi. Nghĩ vậy hắn trầm ngâm, đưa tay nắm lấy cổ tay Sắt Sắt, đón làn gió lạnh, đi nhanh về phía trước.

Nơi đây là bên ngoài Cung Uyển, vì xảy ra chuyện vừa rồi nên lồng đèn trong cung đều được thắp sáng, khiến cả căn viện lớn sáng như ban ngày. Trong đêm tối, tòa cung điện nguy nga nhìn vô cùng cao quý. Lần này, Mạc Tầm Hoan không để nàng ở căn phòng nhỏ khi trước nữa mà kéo nàng đi thẳng vào chính điện.

Lẽ nào, Mạc Tầm Hoan lại ở trong chính điện của Cung uyển ư? Nếu như vậy thì đúng là quái lạ, nhìn cách ăn mặc của Mạc Tầm Hoan, hắn không dùng thân phận Quốc vương của Y Mạch Quốc, mà chỉ là kẻ cầm đầu cấm vệ quân trong cung. Với thân phận như thế, sao có thể được ở trong cung điện xa hoa thế này?

Sắt Sắt đang mải suy nghĩ thì cửa điện đã bật mở ra, một bóng hình thanh tú vội bước từ trong điện ra.

“Vương thượng, người tới rồi.” Thanh âm trong trẻo dịu dàng văng vẳng đưa tới.

Thời khắc đó, Sắt Sắt hoàn toàn hóa đá!

Người trước mặt mặc chiếc áo dài màu xanh phỉ thúy, thân hình cao ráo, eo thon, nhìn như eo con gái. Khuôn mặt tuấn tú đẹp như tranh vẽ, đôi mắt long lanh như nước, khóe môi nở nụ cười như hoa.

Đó là một thiếu niên tuấn tú, hơn nữa Sắt Sắt vẫn còn nhớ. Hắn chính là thiếu niên nàng gặp ở hồ sen khi tới Y Mạch Quốc.

Thiếu niên đó sao lại theo Mạc Tầm Hoan tới ở trong cung, điều này thật nằm ngoài dự liệu của Sắt Sắt. Nhìn dung mạo như hoa của thiếu niên đó, Sắt Sắt đột nhiên nhớ tới những lời đồn đại về chuyện Dạ Vô Trần có một nam sủng. Xem ra lời đồn đó là thật, nam sủng đó chắc hẳn là thiếu niên Y Mạch Quốc này rồi. Nếu không, sao hắn có thể ở trong cung, lại mặc áo gấm xa hoa, bao người hầu hạ.

Mạc Tầm Hoan lạnh lùng hừ một tiếng, kéo Sắt Sắt đi vượt qua thiếu niên đó, chầm chậm vào trong nội điện. Sắt Sắt không nói năng gì, chỉ đi theo sau, nàng rất muốn xem Mạc Tầm Hoan làm thế nào mà khống chế được Dạ Vô Trần. Chỉ dựa vào nam sủng này ư? Có phần hơi khó tin! Nếu Dạ Vô Trần coi trọng gã nam sủng này như vậy, liệu nàng có thể uy hiếp gã nam sủng này để thoát khỏi đây không?

Trong điện trang hoàng cực kỳ lộng lẫy, Mạc Tầm Hoan kéo Sắt Sắt rẽ thẳng vào bên trái. Bên trong là một tẩm cung, màn trướng lụa là rủ xuống tầng tầng lớp lớp, dưới chân là đá trắng sáng đến mức soi gương được, in bóng những ngọn đèn vàng đang nhảy múa trên mấy chiếc bàn gỗ.

Sắt Sắt nhanh chóng xem xét cách bài trí của căn phòng, tự tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, thần sắc thờ ơ chăm chú nhìn vị thiếu niên vừa rồi vẫn đi theo sau.

Thiếu niên đó dường như vô ý nhìn về phía Sắt Sắt, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên sự phẫn hận không thể che giấu. Trong lòng Sắt Sắt hơi kinh ngạc, thiếu niên này có vẻ rất căm hận nàng thì phải.

“Vương thượng, Nhã Tử chết rồi.” Ánh mắt thiếu niên đó nhìn về phía Mạc Tầm Hoan, nỗi oán hận đó lúc này đã hoàn toàn tan biến hết, chỉ còn sự đau đớn.

“Ồ, phái người an táng đi.” Mạc Tầm Hoan hờ hững đáp lời, thanh âm trầm tĩnh không hề có chút thay đổi, dường như chuyện thiếu niên kia nói tới không phải sinh tử, mà chỉ như việc trời lạnh thì nổi gió, hết sức bình thường mà thôi.

Sắt Sắt không ngờ người cứu nàng ban nãy, chỉ một kiếm đã đâm chết Nhã Tử. Tuy họ là kẻ thù, nhưng một cô gái dịu dàng trẻ tuổi như vậy trong khoảnh khắc đã biến mất, trái tim Sắt Sắt không khỏi cảm thấy cùng cực thê lương.

Nếu không có chiến sự, nếu không phải do Mạc Tầm Hoan mưu đồ chiếm Nam Nguyệt, Nhã Tử và Trầm Ngư đều sẽ được sống rất hạnh phúc. Nhớ lại những hải tặc vô tội chết oan trên Thủy Long Đao, nhớ về Trầm Ngư và Nhã Tử, Sắt Sắt liền lạnh lùng hỏi: “Mạc Tầm Hoan, lẽ nào ngươi không thương xót Trầm Ngư và Nhã Tử một chút nào sao?”

Ánh mắt Mạc Tầm Hoan khẽ chuyển động, chăm chú nhìn vào khuôn mặt Sắt Sắt, cực kỳ trang nghiêm nói: “Đó là số phận của tử sĩ, chết vì đất nước, bọn họ chắc chắn đều cảm thấy rất tự hào! Ta cũng thế!”

Sắt Sắt hoàn toàn chìm trong im lặng, nàng nghĩ, nàng và Mạc Tầm Hoan không thể nói chuyện với nhau thêm được nữa.

“Lan Đình, ngươi vừa từ tiền tuyến về, nói xem chiến sự ra sao!” Mạc Tầm Hoan khẽ cười, đưa tay gỡ chiếc mặt nạ da người ra, để lộ khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.

Hắn không hề e ngại gì việc Sắt Sắt đang ở đây.

“Vâng!” Lan Đình tiếp lời: “Mười lăm vạn binh mã của Tuyền Vương bị bao vây trong hoàng thành, đã mấy ngày không ứng chiến, chỉ tử thủ mà thôi. Lan Đình cho rằng, nhất định Tuyền Vương đã sợ rồi.”

Mạc Tầm Hoan cười hắt ra một tiếng, nói: “Dạ Vô Yên thân trải trăm trận mà lại sợ ư? E rằng đây là kế sách của hắn mà thôi. Hắn cố ý kéo dài chiến sự của năm mươi vạn binh mã, e là…” Hắn đột nhiên quay đầu, lạnh lùng hỏi: “Lan Đình, sau khi hoàng thành bị vây khốn, ngươi có từng thấy Dạ Vô Yên lộ diện trên thành lầu không?”

“Có thấy, lúc đó khoảng cách rất xa, trời lại đầy tuyết rơi, nhìn không rõ tướng mạo lắm! Vương thượng, sao vậy, lẽ nào ngài nghi ngờ Dạ Vô Yên không ở trong hoàng thành bị bao vây sao?” Lan Đình, mở to đôi mắt đẹp, kinh hãi hỏi.

Mạc Tầm Hoan khoanh tay đi đi lại lại trong điện, chau sít đôi lông mày, hắn quay người nhìn Sắt Sắt đang ngồi rất thản nhiên trên ghế, đột nhiên hỏi: “Chỉ e hắn đã chạy tới Phi Thành rồi!”

Sắt Sắt nghe vậy, tim nàng không khỏi đập thình thịch liên hồi, rồi cảm thấy trái tim mình như đột nhiên bị treo lên. Lẽ nào Dạ Vô Yên không ở phương Bắc cầm quân tác chiến, mà tới Phi Thành này sao?

“Lan Đình, ngươi ra ngoài trước đi!” Mạc Tầm Hoan chau mày, lạnh lùng nói.

Đôi mắt mỹ lệ của Lan Đình nhìn Mạc Tầm Hoan một cách u oán, rồi khom người đi ra, trước khi ra ngoài, hắn lại lạnh lùng lườm Sắt Sắt một cái. Ánh mắt đó rõ ràng khiến Sắt Sắt cảm thấy mình như đã lấy đi thứ gì đặc biệt quý giá đối với hắn.

Vốn dĩ Sắt Sắt cảm thấy việc Lan Đình căm hận mình đã rất kỳ quái, thấy ánh mắt u oán của hắn khi nhìn Mạc Tầm Hoan, trong lòng nàng đột nhiên hiểu ra. Nếu quả thực Lan Đình là nam sủng của Dạ Vô Trần, vậy có lẽ hắn thích đàn ông. Còn Quân vương Mạc Tầm Hoan của hắn, không nghi ngờ gì nữa, chính là một người đàn ông vô cùng có sức hấp dẫn. Hắn, lẽ nào hắn yêu Mạc Tầm Hoan?

Sắt Sắt đột nhiên nhớ lại, hôm đó, khi nhận lời mời của Mạc Tầm Hoan tới làm khách ở Y Mạch Quốc, Mạc Tầm Hoan có cầu hôn nàng bên hồ sen, lúc đó, Lan Đình nấp trong hồ. Có lẽ hắn đã nghe thấy cuộc đối thoại của họ, vì thế lúc sau hắn mới trút giận lên đám hoa sen. Chẳng trách, Sắt Sắt nghe lời hắn nói, dường như đang mắng mỏ ai đó.

Xem ra, đúng là hắn thích Mạc Tầm Hoan thật rồi.

Với thứ tình cảm như thế, Sắt Sắt không thể hiểu nổi, trong lòng cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Mạc Tầm Hoan không biết Sắt Sắt đang nghĩ gì, thấy sắc mặt khó hiểu của nàng, hắn chầm chậm tiến đến trước mặt Sắt Sắt, khuôn mặt đẹp tựa tranh mang nụ cười quyến rũ đầy mê hoặc.

“Sao hả, đang nhớ Dạ Vô Yên ư, nàng cảm thấy hắn quay lại Phi Thành là vì nàng ư?” Hắn ung dung hỏi.

Sắt Sắt hơi chau mày, lạnh lùng hỏi: “Đương nhiên không phải vậy, ta đã nói rồi, ta và Dạ Vô Yên đã không còn dây dưa gì nữa!”

“Không còn dây dưa gì?” Mạc Tầm Hoan cười lớn, dưới ánh nến nụ cười của hắn vô cùng tao nhã mà ấm áp. Tên ác quỷ này, cho dù hắn có xấu xa tới đâu, nhưng luôn có cái vẻ bề ngoài có thể lừa bịp cả thiên hạ, đúng là đáng tiếc.

“Sắt Sắt, chúng ta đánh cược được không, nếu Dạ Vô Yên không quay lại vì nàng, vậy thì nàng sẽ lấy ta, được không? Ta có thể vì nàng mà bỏ ý định chiếm cả thiên hạ, sao hả?” Hắn giơ ngón tay, nâng cằm Sắt Sắt lên, đôi mắt dài nheo lại, trong đáy mắt là sự thâm sâu vô cùng.

Sắt Sắt khẽ cười hắt ra, đưa tay gạt tay Mạc Tầm Hoan, lạnh lùng nói: “Mạc Tầm Hoan, trò cười này chẳng hay ho chút nào cả đâu!”

Nhưng ánh mắt nàng chỉ nhìn thấy, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đó không hề có chút đùa cợt, ngược lại cực kỳ nghiêm túc.

Mạc Tầm Hoan nghe vậy, ánh mắt hiện lên sự thâm trầm, hắn đứng dậy, chậm rãi đi vài bước, đột nhiên cúi người, nắm chặt lấy cổ tay Sắt Sắt, bẻ quặt tay nàng ra sau lưng rồi ôm chặt nàng vào lòng, khéo môi nhếch lên, nở nụ cười ám muội. Hắn ở quá gần nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào tai nàng.

“Ngươi muốn làm gì vậy?” Sắt Sắt nheo mắt, lạnh lùng hỏi.

Mạc Tầm Hoan như cười như không, đáp: “Sắt Sắt, ta đã mang nàng tới phòng ngủ của ta, nàng nói xem, ta muốn làm gì?”

Sắt Sắt tuy không thể cử động, nhưng tâm không loạn, nàng chỉ cười một cách lạnh lùng rồi nói: “Mạc Tầm Hoan, ngươi muốn làm nhục ta sao? Ngươi sẽ không làm thế đâu!”

Mạc Tầm Hoan chau mày, nụ cười thâm trầm hiện lên khóe môi, hắn thấp giọng hỏi: “Sao nàng lại nói vậy?”

“Tuy ngươi rất vô liêm sỉ, vì mục đích hư vô mà không tiếc bất kỳ giá gì, nhưng cốt cách ngươi vẫn không phải là một kẻ tiểu nhân đê tiện, thậm chí còn thanh cao cô ngạo hơn bất kỳ ai. Một con người như vậy, sao có thể làm nhục ta được!” Sắt Sắt cố nén trái tim đang đập dữ dội nói. Thực ra trong lòng nàng rất sợ Mạc Tầm Hoan sẽ thô bạo với nàng. Bởi lúc này nàng hoàn toàn không có chút sức lực phản kháng.

Mạc Tầm Hoan nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, trong tiếng cười khàn đó lộ ra chút thê lương.

Sắt Sắt nói đúng, hắn quyết sẽ không làm những chuyện ép buộc nàng. Nhưng nàng nói hắn thanh cao cô ngạo, có lẽ trước đây thì đúng, nhưng giờ, hắn có còn như vậy không?

“Sắt Sắt, nàng không biết sức hấp dẫn của bản thân mình ra sao ư? Cho dù là người thanh cao cô ngạo thế nào, nhìn thấy nàng, đều sẽ biến thành kẻ tiểu nhân bỉ ổi hết. Lẽ nào nàng không biết điều đó?” Hắn thấp giọng nói, thanh âm mang ý đùa bỡn cợt nhả, hắn cúi đầu, muốn hôn lên cặp môi anh đào của Sắt Sắt.

Sắt Sắt lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt nàng không hề lộ ra nét kinh hãi, chỉ hoàn toàn là sự khinh miệt mà thôi.

Mạc Tầm Hoan vừa dứt nụ cười, liền buông tay, lạnh lùng nói: “Giang Sắt Sắt, nàng đi mau đi, nếu không ta không dám bảo đảm một lát nữa sẽ không…”

Sắt Sắt nghe vậy, vội vã đứng dậy, nàng không dám thử thách sự nhẫn nại của một gã đàn ông.

“Thánh thượng giá lâm!” Giọng nói cao vút từ ngoài truyền vào, đó là giọng nói của Quản công công, Thái giám Tổng quản của Dạ Vô Trần.

Đêm đã khuya như vậy, Dạ Vô Trần sao còn tới đây?

Mạc Tầm Hoan đột nhiên cứng người, chỉ trong nháy mắt, Sắt Sắt có thể nhận ra thân người hắn đột nhiên toát ra hàn khí. Hắn đột ngột quay người, đưa tay điểm vào huyệt ngủ trên người Sắt Sắt, nàng liền cảm thấy đầu váng mắt hoa. Trước khi ngủ mất, nàng lờ mờ thấy Mạc Tầm Hoan ôm nàng lên, giấu nàng vào một phòng tối sau giá sách.

Sắt Sắt cũng không biết mình ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy bốn bề đều tối tăm. Dạ Vô Trần đã biết nàng ở trong cung, không biết Mạc Tầm Hoan giấu nàng đi làm gì.

Thấp thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói, Sắt Sắt lắng tai nghe, hình như là tiếng Dạ Vô Trần: “Được! Khi tan buổi chầu sớm, Trẫm sẽ cho người đi dán ngự chiếu đó ngay.”

Ngự chiếu?

Xem ra Dạ Vô Trần đang thương nghị quốc sự với Mạc Tầm Hoan, Sắt Sắt đang định nghe xem họ nói tiếp cái gì, liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Dạ Vô Trần rời đi rồi thì phải.

Bên ngoài đột ngột trở nên yên tĩnh, Mạc Tầm Hoan cũng không quay lại thả nàng ra. Ở đây chắc chắn có cơ quan, nghĩ vậy Sắt Sắt đưa tay sờ nhẹ bên vách tường, quả nhiên thấy một chỗ lồi lên. Nàng đưa tay ấn vào, trước mắt lập tức sáng bừng, giá sách rời ra tách thành một cái cửa.

Sắt Sắt từ bên trong chầm chậm bước ra, xoa phần trán bị đau. Lúc này nàng mới phát hiện trong phòng không có ai. Chỉ có tiếng nước chảy ở căn phòng kế bên tí tách đưa tới, xem ra Mạc Tầm Hoan đang tắm.

Trời sắp sáng rồi, sao lại đi tắm lúc này chứ?

Sắt Sắt khe khẽ đi vài bước tới bên cửa, không có động tĩnh gì, nàng liền vén rèm tẩm cung lên, thấy bên ngoài có hai tên Thái giám đang giữ cửa, trên tay cầm y phục, bọn chúng đứng đó có phần sợ hãi. Nếu đã hầu Mạc Tầm Hoan tắm rửa, sao không ở trong phòng, mà lại đứng ngoài, thậm chí còn sợ hãi như thế!

Hai tiểu thái giám đó thấy người bước ra là Sắt Sắt, liền thở phào một hơi. Sắt Sắt chầm chậm đi ra chính điện, đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Trời đã tờ mờ sáng. Bên ngoài tuyết vẫn không ngừng rơi, trời âm u bao lâu nay, cuối cùng cũng đổ tuyết, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, trắng mênh mang. Bên ngoài có trọng binh canh gác, trong tầm mắt nhìn được, có đến mười mấy tên. Ở trong bóng tối, không biết còn bao nhiêu tên đang ẩn nấp nữa.

“Vào đây đi!” Trong phòng có tiếng Mạc Tầm Hoan đưa ra, thanh âm còn lạnh lùng hơn cả tuyết rơi bên ngoài.

Hai tiểu thái giám đó run lên, cẩn thận nâng y phục bước vào.

Một lát sau, chỉ nghe loảng xoảng, trong phòng hình như có thứ gì đổ vỡ. Tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết, một tên tiểu thái giám bị vứt ra ngoài, ngã trên mặt đất lạnh cóng. Nhưng tiểu thái giám đó không ngừng dập đầu, đến lúc trán tóe máu, trong miệng không ngừng kêu “tha mạng”.

Rèm được vén lên, Mạc Tầm Hoan mặc bộ y phục đen, người đầy sát khí.

Sắt Sắt vô cùng kinh ngạc, nàng chưa bao giờ thấy Mạc Tầm Hoan như thế bao giờ.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn lúc này không chút biểu cảm, như bức tượng được đẽo bằng băng tuyết, khắp người phát ra hàn khí khiến ai cũng sợ hãi không dám lại gần. Mái tóc đen còn chưa khô, vẫn đang nhỏ nước ròng ròng, lúc này nhìn hắn vừa có nét mê hoặc lại vừa có nét lạnh lùng.

Khóe mắt hắn quét qua, thấy Sắt Sắt đang đứng một bên, thần thái hắn đột ngột có phần cứng nhắc, dường như không ngờ nàng đi ra đây được. Sắt Sắt cảm thấy rất kỳ quặc, giờ nàng không thể thi triển võ công, nên tiếng bước chân lúc nàng đi ra, đáng ra hắn có thể nghe thấy, trừ phi tinh thần hắn đang cực kỳ bất an.

“Lui hết ra đi!” Hắn khẽ nói, tiểu thái giám đó như được lệnh đặc xá, dập đầu mấy cái, vội bò dậy khúm núm lui ra. Tiểu thái giám còn lại cũng từ trong phòng lật đật lui xuống.

Mạc Tầm Hoan nhìn Sắt Sắt, không nói một lời, nhẹ nhàng đi tới bên nàng, rồi đứng sóng vai với nàng lặng nhìn ra ngoài.

Sắt Sắt nhìn Mạc Tầm Hoan, đột nhiên thấy cổ hắn có vết hôn. Trong khoảnh khắc, Sắt Sắt lập tức hiểu ra mọi điều! Nàng kinh ngạc đến mức hoa mắt, quả thực nàng không thể tin, một Mạc Tầm Hoan thanh cao kiêu ngạo lại có thể làm những việc như thế. Lẽ nào hắn dựa vào nhan sắc của mình để mê hoặc Dạ Vô Trần, vì thế mới có thể thích làm gì thì làm?

Nhưng khi biết được sự thực này, đột nhiên nàng cảm thấy Mạc Tầm Hoan thật đáng thương, thật đau khổ!

Vì thứ mục đích không có thật, vì quyền lực của mình, hắn toàn nói những lời giả dối, trong lòng toàn là mưu kế. Và vì mục đích đó, hắn sẵn sàng hi sinh tính mạng con dân của mình, thậm chí ngay cả bản thân cũng hi sinh không chút hối hận.

Không nghi ngờ, hắn đã phải chịu nhiều khổ nạn, những điều hắn phải chịu đựng khiến người khác cảm thông, nhưng khổ nạn cũng đã qua rồi. Thế mà hắn vẫn tham vọng có quyền thế cao hơn, muốn trút những đau khổ trước kia hắn gặp phải lên đầu bách tính Nam Nguyệt.

Hắn đáng thương làm sao, nhưng cũng thế thảm biết bao!

Sắc trời đã sáng rõ.

Mạc Tầm Hoan quay người đi vào phòng, đeo mặt nạ da người lên, thay trang phục của cấm vệ quân, nhìn Sắt Sắt rồi nói: “Sắt Sắt, mong là nàng đừng hận ta.” Nói rồi hắn xông ra gió tuyết, chậm rãi bước đi.

Mong là nàng đừng hận hắn!

Hắn muốn làm gì nàng đây?

Thời tiết âm u suốt mấy ngày trời, cuối cùng trận tuyết đầu tiên cũng lặng lẽ rơi, tuyết như những hạt ngọc tung bay trong không trung, như cánh bướm, như lông vũ, từ trên trời bay xuống. Phi Thành của Nam Nguyệt ở Giang Nam, xưa nay mùa đông đều ấm áp, cho dù có tuyết, cũng chỉ là tuyết mỏng. Mùa đông năm nay tuyết lớn như vậy, thật nhiều năm rồi chưa từng thấy. Chỉ trong một ngày, núi non đã được phủ trắng, nước sông đóng băng, nơi nào cũng như được làm bằng ngọc trắng.

Trên tường thành của bốn cổng chính ngoài Phi Thành, sáng sớm đã dán đầy cáo thị bằng lụa vàng, chữ viết đen. Đó là ngự chiếu. Đại ý: Tên cầm đầu bọn hải tặc ngoài Đông Hải là Bích Hải Long Nữ đã bị triều đình bắt giữ, sẽ chặt đầu thị chúng vào giờ Ngọ ba khắc ngày mười tháng Chạp, cuối cùng là hai chữ - khâm thử. Phía dưới được đóng dấu ngự đỏ như máu.

Thông tin đó rất nhanh được truyền ra khỏi Phi Thành, thậm chí không ngờ còn truyền khắp trong triều đình Nam Nguyệt.

Từ hôm Sắt Sắt bắt cóc Tuyền Cơ công tử trong yến tiệc tại Tuyền Cơ Phủ, danh tiếng Bích Hải Long Nữ đã không còn là cái tên xa lạ với Nam Nguyệt. Mọi người thường bàn luận về nàng, tưởng tượng xem đó là cô gái thế nào mà lại có thể cầm đầu đám hải tặc.

Bây giờ, nghe tin nàng bị chặt đầu, trong lòng ai nấy đều có chút tiếc thương. Nghe nói Bích Hải Long Nữ thi hành loại thuế “một phần mười”, có thể thấy nàng ta không phải là loại người tàn ác. Nhưng nếu đã là kẻ cầm đầu đám giặc cướp, vậy tức là chống đối với triều đình, chỉ tiếc thay cho một cô gái phong độ tuyệt thế mà thôi.

Năm xưa, Tiêm Tiêm công tử nổi danh khắp Phi Thành, mọi người đều biết chàng rất đẹp, bây giờ khi biết chàng là con gái, còn chính là Bích Hải Long Nữ, mọi người tới xem càng đông. Đương nhiên, họ đều rất tiếc, một cô gái tốt như vậy, sao lại đi làm hải tặc, hơn nữa lại còn đoản mệnh!

Trên hình đài một cây cột nhanh chóng được dựng lên, Sắt Sắt bị trói hai tay ra sau, nàng lặng lẽ đứng đó, tấm áo trắng nhẹ tung bay, gần như hòa vào làm một với cảnh tuyết trắng xung quanh. Thần sắc trên mặt nàng điềm nhiên, đôi mắt đẹp, trong như hồ nước.

Mọi người vây quanh hình đài, nhìn Sắt Sắt, rất ngạc nhiên trước sự bình tĩnh ung dung của nàng. Nếu như là người khác, khi bị đưa tới pháp trường, hẳn đã sợ đến đờ người ra rồi. Tuyết mỗi lúc một lớn, ngấm vào da thịt, khiến họ không đừng được mà run lên từng hồi. Nhưng dù trời mưa tuyết to như thế, những người tới xem vẫn không chịu ra về.

Dược lực của nhuyễn cân tán trong người Sắt Sắt vẫn chưa mất hẳn, nhưng hai ngày trước khi hành hình, nàng đã ngấm ngầm cảm thấy mình có chút sức lực, để tránh việc Mạc Tầm Hoan cho nàng uống thêm thuốc, nàng vẫn ra vẻ ủ rũ không có chút hơi sức nào như trước. Có điều đến hôm nay, cuối cùng nàng cũng hiểu ra, thực ra không cần phải uống thêm thuốc, vì sau giờ Ngọ hôm nay, nàng đã trở thành một vong hồn rồi.

Đúng là không ngờ có ngày Giang Sắt Sắt nàng lại rơi vào cảnh bị chặt đầu thị chúng!

Sắt Sắt cuối cùng cũng hiểu lời Mạc Tầm Hoan nói với mình, hi vọng nàng không hận hắn, đó là để chỉ việc chặt đầu ngày hôm nay. Nàng sắp chết rồi, còn hận hắn thế nào đây?

Nguyên nhân khiến Mạc Tầm Hoan làm vậy, Sắt Sắt có thể đoán được, hắn nghi ngờ Dạ Vô Yên không ở chiến trường phương Bắc, nên muốn dùng nàng để dụ Dạ Vô Yên ra.

Nhưng Dạ Vô Yên có tới không?

Chàng có bỏ hết chiến sự ở phương Bắc, bỏ lại cả một nửa giang sơn mà mạo hiểm tới kinh thành vì nàng không?

Sắt Sắt lắc đầu, nàng nghĩ không thể có chuyện như vậy được, nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng lại ngấm ngầm có một tia hi vọng. Nhưng nàng không hi vọng Dạ Vô Yên sẽ xuất hiện, nhìn khắp bốn phía, nàng biết nơi đây đã được giăng thiên la địa võng. Nếu Dạ Vô Yên tới cứu nàng, chẳng khác gì tự sát!

Sắt Sắt ngẩng đầu, nhìn Mạc Tầm Hoan đang đứng trước đám người, trên người khoác bộ y phục thủ lĩnh cấm vệ quân. Hiện giờ, hắn đang nắm trong tay mười vạn cấm vệ quân trong hoàng cung. Hôm nay, hắn dẫn đầu đám cấm vệ quân tới để bảo đảm việc hành hình được tiến hành thuận lợi.

Hắn nhìn nàng ánh mắt mâu thuẫn điềm tĩnh, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười rất nhạt.

Sắt Sắt không muốn nhìn hắn thêm một chút nào nữa, ánh mắt nàng vượt qua đám người, nhìn lên trời cao.

Tuyết đang rơi, không thấy mặt trời.

Sắc trời thê lương, những bông tuyết bay như ngọc vụn rơi xuống, đọng trên mặt nàng có chút lạnh.

Bên bến thuyền, ở bờ sông Du Giang.

Sông Du Giang chảy xiết, ngày đông rất khó đóng băng. Nhưng năm nay Phi Thành cực kỳ lạnh, trên mặt nước thỉnh thoảng có xuất hiện vài mảng băng trôi. Vì thế, trong thời tiết thế này rất ít người đi thuyền trên sông.

Nhưng hôm nay lại có một chiếc thuyền, lao đi theo dòng Du Giang như mũi tên rời khỏi dây cung, mũi thuyền chốc chốc lại chạm phải băng trôi, mạn thuyền đã bị băng đập vào vỡ nát, nhìn vô vùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể chìm nghỉm.

Khi chiếc thuyền đó sắp cập bờ, cả con thuyền đã tan nát, mấy bóng người trên thuyền cũng tung người vọt lên, rồi nấp vào rừng cây bên bờ. Trong rừng rậm, đã có người tới tiếp ứng, hơn nữa còn chuẩn bị thêm cả khoái mã.

Người đi đầu không ngừng một khắc, tung người lên ngựa, rồi xông ra khỏi rừng cây.

“Vương gia, xin người nghe lời khuyên cuối cùng của thuộc hạ. Đây chính là cái bẫy mà Dạ Vô Trần giăng ra, để người tự nhảy vào! Xin Vương gia suy xét lại!” Mấy bóng người lao ra chặn trước ngựa, quỳ rạp xuống một lượt. Trên đường đi, họ đã khuyên chàng không biết bao lần, nhưng đều không có ích gì cả.

Người trên ngựa chính là Dạ Vô Yên vừa từ phương Bắc quay lại. Khi ngồi trên thuyền, chàng được tin Sắt Sắt bị chặt đầu thị uy, trong lòng nóng như lửa đốt, liền quay lại ngay, chỉ vì muốn cứu nàng.

“Kim Đường, các người bình thân, ý ta đã quyết, các người không cần phải khuyên nữa. Chỉ cần nhớ làm theo kế hoạch là được!” Thanh âm của Dạ Vô Yên lạnh lùng, tiếng nói của chàng vang lên trong gió dường như còn lạnh hơn những bông tuyết đang tung bay ngập trời. Nói rồi, chàng không muốn chậm trễ thêm chút nào nữa, hai mắt nheo lại, lạnh lùng nói: “Lui ra!” Lời nói bình thản nhưng lại có khí thế mạnh tựa ngàn cân, nặng nề đè xuống mấy người đang quỳ dưới đất.

Con tuấn mã tung bốn vó, nhảy vọt lên phía trước, thanh âm cuối cùng tắt hẳn cũng là lúc một người một ngựa biến mất trong biển tuyết mênh mang, nhanh như chớp giật.

Rõ ràng biết đó là cạm bẫy, nhưng chàng vẫn không hề chạy trốn. Chỉ vì, chàng muốn cứu nàng!

Sao chàng có thể bỏ mặc nàng được, sao chàng có thể ngồi giương mắt nhìn nàng mất đi tính mệnh.

Chàng không thể!

Vì, chàng không thể chịu đựng được nỗi đau cắn xé trong tim, nỗi đau như tan nát cõi lòng khi để mất nàng, chàng không muốn nếm trải thêm một lần nữa!

Vó ngựa phi nhanh qua con đường đầy tuyết phủ.

Sắt Sắt, ta tới đây, nàng nhất định phải cầm cự đó!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất