Đạo Quân

Chương 119: Huyện Thương Lư (1)

Chương 119: Huyện Thương Lư (1)


Lam Như Đình dáng vẻ lén lén lút lút, kề tai hắn nói nhỏ: “Vương phi đến giờ vẫn chưa cùng phòng với vương gia, trước đó Đạo gia có ý biến nhân mã của Phượng Lăng Ba thành nhân mã của vương gia ta cũng hơi đồng ý! Vương phi thân là tướng lĩnh thống quân tất không muốn để tướng sĩ chịu khổ, nếu Đạo gia có thể dùng phương pháp trị liệu tác hợp cho vương phi ở cùng vương gia, có thể nói là thành toàn giúp họ! Hai người dù sao cũng đã là vợ chồng thật, còn có danh vợ chồng, với vương phi mà nói cũng không phải chuyện gì không thể tiếp nhận.”

Ngưu Hữu Đạo bừng tỉnh đại ngộ, nói đường hoàng như vậy không phải chỉ là muốn dùng biện pháp cứu chữa làm thủ đoạn để áp chế Phượng Nhược Nam ngủ chung với Thương Triều Tông sao? Hắn phát hiện lão này đúng là âm hiểm liền trợn mắt nói: “Lam tiên sinh, ta không âm hiểm được như ông, không phải ta không đồng ý, câu nào ta nói cũng là sự thật, giờ không thích hợp để khẩu lại vết thương cho thương binh nữa!”

“...” Lam Như Đình nghẹn lời im lặng, còn tưởng hắn thấy mình ra hiệu nên cố ý từ chối Phượng Nhược Nam.

Cho dù không phải vậy nhưng ông cũng bực, sao lại nói mình âm hiểm, chủ ý này vốn do ai đưa ra chứ? Thuốc ngươi cũng hạ rồi, rốt cuộc là ai âm hiểm?

Lam Như Đình vừa rời đi được một lát Thương Thục Thanh lại tới, hỏi dò: “Là Lam tiên sinh không cho Đạo gia chữa thương cho thủ hạ của tẩu tử?”

“Cũng không phải không cho chữa thương, Lam tiên sinh muốn tác hợp cho vương gia và vương phi...” Ngưu Hữu Đạo nói rõ ý của Lam Như Đình.

Thương Thục Thanh dở khóc dở cười, phát hiện những nam nhân này sao toàn tìm cách để làm mấy chuyện xấu vậy, có điều chuyện này nàng cũng không tiện đưa ra đánh giá gì, nàng trở lại vấn đề chính: “Đạo gia, thủ đoạn trị liệu này của ngươi rất có ích với những chiến sĩ chinh chiến sa trường, không biết có tiện truyền lại cho chúng ta không?”

Ngưu Hữu Đạo xem thường phất tay: “Không có gì to tát cả, muốn học tìm Hầu Tử, phương diện chữa trị ngoại thương hắn lợi hại hơn ta.”

Ở thế giới này có rất nhiều thủ nghệ đều không thể truyền ra ngoài, Thương Thục Thanh còn lo lắng đối phương của mình mình quý, không ngờ đối phương lại thoải mái đồng ý như vậy, mừng rỡ như điên nói: “Được, Thanh nhi thay mặt các tướng sĩ tạ ân trọng của Đạo gia!”

Đối với các tướng sĩ chinh chiến sa trường mà nói, đây đúng là không phải việc nhỏ, nhưng đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói đây chẳng đáng là chuyện gì, hắn vui tươi hớn hở nói: “Một chút chuyện nhỏ không cần cám ơn. Đúng rồi, việc này cô nên thương lượng với Lam tiên sinh một chút, ông ấy muốn mượn cái này để gài bẫy tẩu tử cô đấy!”

Lại nói đến chuyện này, Thương Thục Thanh hơi ngượng, có điều vẫn khẽ gật đầu...

Đêm đó, Phượng Nhược Nam chú ý đến một chuyện, có một con ngựa từ hướng huyện Thương Lư đến, sau khi bị thủ vệ ngăn lại, đối phương tự báo là người của Thương Triều Tông, sau khi bên Thương Triều Tông xác nhận, không biết người kia mang đến tin tức gì, tóm lại sau đó nhóm Thương Triều Tông và Lam Như Đình tiến vào lều vải, hình như đèn đuốc trong lều vải sáng cả đêm, không biết đang bí mật mưu đồ chuyện gì.

Tình hình tương tự, chúng tăng Nam Sơn tự cũng chú ý thấy, Viên Cương đã bố trí mấy tăng nhân này, sau khi thu thập được tình hình cũng báo cho Ngưu Hữu Đạo.

Ngày hôm sau, cả nhóm tiếp tục lên đường, đến giữa trưa cuối cùng đã đến đích, tiến vào cảnh nội huyện Thương Lư.

Huyện lệnh Lư Lâm Mậu, huyện thừa Phương Minh Chiếu dẫn nhân viên thuộc huyện nha cùng với những hương thân hơi có danh vọng địa phương sớm đã chạy tới địa giới nghênh đón.

Sau khi gặp mặt đám người của huyện Thương Lư khách khí hành lễ không nói, Thương Triều Tông ngồi trên lưng ngựa to cao vẫn không hề có ý định xuống ngựa, sắc mặt không đổi nhìn chằm chằm đám người.

Sau khi đợi đám người thi lễ xong, Thương Triều Tông lạnh lùng nói: “Các ngươi có biết tội chưa?”

Đám người sắc mặt tươi cười liền sững sờ, đừng nói bọn hắn, ngay cả đám Phượng Nhược Nam, Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy khó hiểu.

Huyện lệnh Lư Lâm Mậu mặt mày kinh ngạc chắp tay nói: “Không biết vương gia cớ gì lại nói như vậy?”

Thương Triều Tông: “Thân là mệnh quan triều đình ăn hối lộ trái pháp luật, thân là hương thân bản địa lấn ruộng hiếp đáp nông dân, khi nam bá nữ, phải bị tội gì?”

Lư Lâm Mậu nghiêm nghị nói: “Vương gia, cái này nhất định là có người vu hãm.”

Thương Triều Tông không dông dài với bọn hắn, phất tay ra hiệu: “Bắt tất cả lại!”

Một đám thân vệ nhảy xuống ngựa nhấn bọn huyện lệnh và huyện thừa ngã nhào xuống đất trói lại, tuy những người thuộc huyện nha có đeo đao nhưng đối mặt với những thân vệ như lang như hổ nào dám phản kháng, ngay cả những hương thân kia cũng bị bắt lại, tất cả đều bị ép ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất.

Vừa đến đột nhiên đã làm thế này, có thể nói là dọa cho đám người đến đây nghênh tiếp sợ hết hồn. Mấy tiểu tu sĩ không biết của môn phái nào phụ trách thu thập linh thảo ở đây bị dọa cho tránh đi, vô cùng kinh ngạc nhìn màn này. Bên Thương Triều Tông cũng không có ý định động đến bọn hắn.

Bọn Phượng Nhược Nam hơi kỳ quái, Thương Triều Tông quản việc này làm gì. Huyện Thương Lư mặc dù là đất phong của Thương Triều Tông nhưng chỉ là đất phong thôi, từ sau khi chư hầu Vũ triều đại loạn, các nước đều rút ra bài học, cái gọi là đất phong hầu hết chỉ là quyền sở hữu trên danh nghĩa, ở một mức độ nào đó thì được hưởng thuế phú ở đất phong, quyền phân công quan viên đã trả lại cho triều đình. Thương Triều Tông cấp bậc có cao hơn những đoan địa phương này nhưng cũng không có quyền quản hạt bọn hắn.

Huyện lệnh Lư Lâm Mậu giãy dụa hò hét nói: “Vương gia...

Cho dù chúng thần có tội thì cũng phải là triều đình đến thẩm vấn kết tội, vương gia há có thể đi quá giới hạn!”

Thương Triều Tông hờ hững nói: “Đúng sai, bản vương tự sẽ báo cáo triều đình! Đất phong của bản vương há có thể để các ngươi gây họa, không giết không đủ để bình dân phẫn!” Vung tay lên. “Chém!”

Mấy thân vệ giơ tay lên chém xuống, vài tiếng kêu thảm, máu tươi bắn ra, đầu của mấy tên chủ quản huyện nha rơi xuống đất.

Đám nha dịch và hương thân nằm mơ cũng không ngờ đến điều này, trạng diện đẫm máu như vậy dọa cho những người này mặt như màu đất, nơm nớp lo sợ.

Sau đó đám thân hương bản địa phong quang chạy đến đều bị áp giải đi hết, Thương Triều Tông để lại một nhóm nhân mã áp giải, còn lại theo hắn ta cấp tốc chạy tới huyện thành.

Sau khi vào đến huyện hành, nhóm Phượng Nhược Nam và Ngưu Hữu Đạo mới hiểu ra Thương Triều Tông muốn làm gì, cũng chẳng phải muốn trừ bạo an dân gì cả mà là muốn trực tiếp khống chế toàn bộ huyện Thương Lư, triệt để thanh trừ thế lực triều đình, căn bản không muốn làm từ từ mà trực tiếp sử dụng vũ lực cưỡng ép thanh tẩy, rõ ràng là muốn xây dựng quân đội riêng.

Vừa đến huyện thành, Thương Triều Tông lại có thêm hơn nghìn nhân mã, bộ hạ cũ của Ninh Vương được sắp xếp ẩn nấp ở đây đều chạy đến, phối hợp hành động với nhân mã hiện hữu gần như đã dò xét nhà toàn bộ quan viên huyện thành. Tuy là vừa mới đến nhưng có người bản địa dẫn đường, có danh sách trong tay, tình hình và lộ tuyến đều rất rõ ràng. Dĩ nhiên bên đám Thương Triều Tông đã có sự chuẩn bị từ sớm, giết huyện lệnh và huyện thừa xong lập tức liền có một bộ máy có sẵn bổ sung vị trí còn thiếu.

Trong huyện thành, mượn chút nhân thủ của Phượng Nhược Nam, nhân mã xuất kích bốn phía, chẳng những dò xét nhà những quan viên kia mà tất cả những cửa hàng có liên quan đến các quan viên và hương thân kia đều bị kê biên tài sản.

Đồng thời mấy chục chi nhân mã lao tới các hương của huyện Thương Lư, kê biên nhà của vài hương thân, căn bản không cho những người kia cơ hội thở dốc, cũng không nói lý gì cả, tội danh sớm thăm dò trước trực tiếp chụp xuống, trực tiếp dùng vũ lực thanh tẩy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất