Chương 123: Ở Đâu Chạy Ra Hàng Hạng Hai Này (2)
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm trên mặt đất, lãnh đạm nói: “Tìm ta có chuyện gì?”
Xác định là hắn, rõ ràng Ngụy Đa kích động, chắp tay cúi người chào nói: “Đệ tử, bái... bái kiến... chưởng môn! Đệ tử tới... tới chậm... chưởng môn... chịu... chịu khổ rồi!” Dứt lời liền quỳ phịch xuống đất, đôi mắt đỏ lên, dáng vẻ muốn khóc.
Lễ lớn như vậy khiến Ngưu Hữu Đạo hơi giật mình, tình hình gì thế này?
Ngoài đám Thương Triều Tông, rõ ràng Bạch Diêu và Phượng Nhược Nam hơi kinh ngạc nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, chưởng môn? Chưởng môn nhà nào?
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nói này vị đại ca, ta và Thượng Thanh tông đã không còn quan hệ gì nữa, ngươi hành lễ lớn như vậy ta không nhận nỗi đâu. Ngươi có việc gì thì nói đi, không có việc gì thì mau rời đi, ta còn có việc, không có thời gian dông dài với ngươi.”
“Chưởng môn chịu... chịu oan ức rồi... Bọn hắn không.... không nên... làm như vậy... Ta luôn phản... phản đối... bị phạt ngồi nhìn tường sau núi... không... không biết bọn hắn đối với... chưởng môn như vậy...” Ngụy Đa lắp bắp mãi không xong.
Ngưu Hữu Đạo hết nhìn trời lại nhìn đất, nghe người này nói sao mà mệt mỏi thế này chứ?
Những người khác nghe cũng mệt mỏi, nhưng cuối cùng vẫn nghe hiểu được, lúc này Phượng Nhược Nam và Bạch Diêu mới biết, vốn Ngưu Hữu Đạo nên là chưởng môn Thượng Thanh tông, bị người ta mưu đoạt chức chưởng môn, trên đường còn bị mưu sát, cảnh ngộ này không khỏi khiến người ta cảm khái.
“Được rồi được rồi, ngươi nói ta đều hiểu, ta tin việc này không liên quan gì đến ngươi, có điều ta và Thượng Thanh tông ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng không còn quan hệ gì nữa, mời người quay trở về đi.” Ngưu Hữu Đạo phủi tay, ra vẻ đi đi không tiễn.
Ngụy Đa dường như lo lắng. “Chúng ta cùng... cùng trở về... Chắc chắn ta sẽ đòi lại... đòi lại công đạo cho chưởng môn!”
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục phất tay: “Không cần, hảo ý xin nhận, ngươi về đi!” Hắn có bệnh mới trở về, giam lỏng nhiều năm như vậy vất vả mới thoát thân, trở về muốn chết sao?
Ngụy Đa: “Vậy ta ở lại bảo... bảo vệ... chưởng môn!”
Nói đùa cái gì, Ngưu Hữu Đạo làm sao có thể lưu một người không hề hiểu rõ bên cạnh chứ, ai mà biết đây có phải Tống Diễn Thanh thứ hai Thượng Thanh tông phái đến không, quát: “Cút!”
Ngụy Đa lắc đầu: “Không đi!”
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày nói: “Nơi này cũng không phải Thượng Thanh tông, không phải nơi cho ngươi giương oai, ngươi có tin ta sẽ giết ngươi không?”
Ngụy Đa lắc đầu: “Đệ tử của Đông... Đông Quách sư thúc... sẽ không đối xử... đối xử với ta như vậy!”
Ngưu Hữu Đạo căn bản không có tình cảm gì với gã ta, cũng chẳng định khách khí gì với gã ta, có điều lại bị cái tên “Đông Quách Hạo Nhiên” này đè ép trong lòng một chút, hắn chợt thiếu kiên nhẫn vẫy tay: “Người đâu, đuổi hắn ra ngoài!”
Mấy thủ vệ chạy tới đuổi Ngụy Đa vẫn không chịu, kết quả bị khiêng ra ngoài, gã cũng không dám dùng sức phản kháng, trên đường chỉ luôn miệng gọi chưởng môn.
“Đầu óc có bệnh!” Ngưu Hữu Đạo phất tay áo nhanh chân trở về viện tử của mình.
Có điều sau đó lại có người đến báo: “Pháp sư, người kia quỳ gối ngoài cửa sơn trang, nói ngày nào pháp sư còn chưa đồng ý ngày đó hắn sẽ không đứng dậy!”
Cái thứ ngu ngốc này từ đâu chạy đến vậy? Ngưu Hữu Đạo vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Hắn thích quỳ thì để hắn quỳ, đợi khi nào hắn không muốn quỳ nữa thì sẽ tự đi thôi.”
Sáng hôm sau, cửa phòng vừa mở, phát hiện ngoài cửa có một bóng dáng yểu điệu đứng đó.
Bóng dáng yểu điệu quay người, cười nói: “Đạo gia, chào buổi sáng!”
Ngưu Hữu Đạo cất bước đi ra ngoài, “Quận chúa sáng sớm chờ ở đây, có việc phân phó?”
Thương Thục Thanh nói: “Ngày trước nghe Đạo gia nói không biết búi tóc, ta thì biết, nếu Đạo gia không ngại, ta nguyện dùng chút sức mọn.”
Ngưu Hữu Đạo như cười như không: “Sao dám để quận chúa búi tóc cho ta?”
Thương Thục Thanh quay người rời đi, lúc trở lại đã dời một cái ghế đặt dưới mái hiên, ra hiệu mời ngồi.
Có câu nói rất hay, không có việc gì mà ân cần không phải lừa đảo cũng là đạo chích! Trong lòng Ngưu Hữu Đạo nói thầm, chắc chắn nữ nhân này có chuyện gì nếu không sẽ không vô duyên vô cớ tới búi tóc cho hắn, vừa nghĩ hắn vừa ngồi xuống, muốn xem thử rốt cuộc nữ nhân này muốn làm trò quỷ gì.
Thương Triều Tông đi đến sau ghế giúp hắn cởi đuôi ngựa ra, cầm lược tới giúp hắn chỉnh lại đầu tóc.
Viên Cương lặng lẽ tới gần nhìn chằm chằm.
Khoan hãy nói, tay của nữ nhân này cảm giác không tệ, cảm giác dịu dàng truyền đến từ mái tóc làm người ta cảm thấy thể xác tinh thần thoải mái.
Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt hưởng thụ, chờ, đoán đối phương có chuyện gì, chờ đối phương nói ra.
“Đạo gia, Ngụy Đa kia vẫn còn quỳ bên ngoài đấy.” Thương Thục Thanh nhắc nhở một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Thượng Thanh tôn muốn giết ta! Hắn thích quỳ thì cứ để hắn quỳ!”
Thương Thục Thanh lại trầm mặc, mãi cho đến khi giúp hắn búi lại tóc mới lại lên tiếng nói: “Nếu Đạo gia cần một chỗ yên tĩnh bế quan, bên chúng ta có một chỗ tuyệt đối an toàn, ít nhất cho đến giờ vẫn chưa từng lộ ra với người ngoài.”
Ngưu Hữu Đạo ồ một tiếng: “Có nơi này sao? Ở đâu?”
Thương Thục Thanh: “Không dối gạt Đạo gia, căn cơ của huynh muội chúng ta ở huyện Thương Lư không phải chỉ có những thứ trước mắt mà còn có một bí cảnh!”
“Bí cảnh?” Ngưu Hữu Đạo chậm rãi mở hai mắt ra, hỏi: “Bí cảnh như thế nào?”
Thương Thục Thanh: “Can hệ trọng đại, tình hình cụ thể giờ vẫn chưa tiện nói với Đạo gia, nếu Đạo gia bằng lòng đến đó bế quan tu luyện thì đến lúc đó tự nhiên sẽ nhìn thấy.”
Ngưu Hữu Đạo hơi suy nghĩ một chút, “Nếu như có thể bảo hộ an toàn, đi cũng không sao.”
Thương Thục Thanh: “Được, lập tức sẽ an bài cho Đạo gia, có điều phải chờ vài ngày để che giấu một chút, nếu không Đạo gia đột ngột biến mất rất dễ khiến tẩu tử bọn họ ngoài nghi.”
“Mấy ngày thì vẫn chờ được.” Ngưu Hữu Đạo xem như bằng lòng, có điều sau khi hơi trầm mặc một lúc, lại hỏi: “Để cho ta đến bí cảnh kia bế quan tu luyện có phải do cô thuyết phục vương gia và Lam tiên sinh không?”
Thương Thục Thanh sửng sốt một chút, không biết sao hắn có thể đoán ra. Chỗ kia can hệ trọng đại, để Ngưu Hữu Đạo đến đó, Thương Triều Tông cùng Lam Như Đình thực sự là rất do dự, cũng thực sự là do nàng đã cố gắng thuyết phục. Nàng không tiếp tục vấn đề này, hỏi: “Đạo gia có trâm cài tóc không?”
Nàng búi xong tóc của Ngưu Hữu Đạo mới phát hiện thiếu cây trâm để cố định.
Thấy nàng né tránh vấn đề kia, Ngưu Hữu Đạo cũng không hỏi nữ, trên thực tế trong lòng biết rõ, để mình đến bí cảnh gì đó bế quan ít nhiều là lo hắn một đi không trở lại, mấu chốt không phải là hắn có trở lại hay không, có Thiên Ngọc môn ủng hộ, tác dụng của hắn yếu đi rất nhiều. mấu chốt là lúc trước đã thổ lộ với hắn kế hoạch trọng đại, cộng thêm hắn biết chân tướng của mười vạn Nha tướng, một khi để lộ tin tức, bên này sẽ vạn kiếp bất phục.
Nếu như ác độc một chút e là đã giết hắn diệt khẩu. nhưng Thương Triều Tông muốn im lặng không tiếng động giết hắn không dễ dàng như vậy, muốn mượn tu sĩ bên Phượng Nhược Nam xuống tay với hắn cũng khó vì không thể nào giải thích với Phượng Nhược Nam và Thiên Ngọc môn kia. Không phải nói Ngưu Hữu Đạo hắn rất có tác dụng trong việc tìm mười vạn Nha tướng sao? Động thủ không có lý do chính đáng chắc chắn Thiên Ngọc môn sẽ hiểu rõ có chuyện gì xảy ra.
“Ta chưa bao giờ dùng trâm gài tóc lấy đâu ra trâm gài tóc?” Ngưu Hữu Đạo cười cười.
Thương Thục Thanh do dự một chút, đưa tay rút một cây tương đối trung tính trên búi tóc của mình, cắm vào trên búi tóc của Ngưu Hữu Đạo. Lúc không ra ngoài, nàng không mang nón lá mạng che mặt, chỉ mang một chiếc khăn lụa che nửa mặt.
Quan sát búi tóc chỉnh tề không rối loạn, Thương Thục Thanh cười hỏi: “Đạo gia cảm thấy như thế nào?”
Tấm gương.” Ngưu Hữu Đạo vẫy tay.
Viên Cương nhanh chóng cầm gương đồng tới, Ngưu Hữu Đạo cầm gương đồng soi soi, hỏi Viên Cương: “Cảm thấy thế nào?”
Viên Cương: “Không tệ, trông có tinh thần hơn rất nhiều.”
Đưa gương đồng lại cho gã, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy quay người, sờ búi tóc cười nói: “Quận chúa tự tay làm, ta đúng là không nỡ tháo ra.”