Chương 145: Thành Công
Hai bàn tay run rẩy chậm rãi nâng lên trước người, tạo thành hình quả cầu chậm rãi đưa lên trước ngực.
Hai cặp quang cầu vàng bạc bắt đầu lao tới kinh mạch toàn thân, không ngừng vận chuyển các đại chu thiên, đồng thời năng lượng tán loạn khắp cơ thể rắc ra những ngôi sao nhỏ màu vàng và bạc, rải ra vô số ánh sao lấp lánh. Những ngôi sao không ngừng bay ra bắt đầu thẩm thấu vào những kẽ nứt lít la lít nhít trên kinh mạch. Lúc này có thể nói khổ tận cam lai, vô số ánh sao lấp lánh rót vào miệng vết thương cảm giác rất ấm áp, rất thoải mái đến mức hồn phách cả người muốn bay cả ra ngoài.
Thoải mái sau khi rã rời cực độ khiến người ta buồn ngủ vô cùng. Ngưu Hữu Đạo liều mạng duy trì ý thức, đảm bảo tỉnh táo, không cho phép mình ngủ. Nếu vào lúc này không thể rót năng lượng cải tạo kinh mạch vào để kinh mạch trở nên cường đại cứng cỏi, chẳng những phí công nhọc sức, mà những kinh mạch sau khi tổn hại cũng sẽ bị phế đi, không cách nào hành khí được.
Nguyên nhân rất đơn giản, kinh mạch mở rộng đến trạng thái này đã bị ép đến cực hạn, một khi kinh mạch trong cơ thể khép miệng vết thương lại, ngươi sẽ không cách nào làm nó căng nứt lần thứ hai, cho dù có cưỡng chế để căng nứt thì cũng sẽ lập tức nổ tung.
Cùng với vô số ngôi sao nhỏ không ngừng bay ra, ánh sáng trên hai cặp quang cầu cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Quá trình này không biết kéo dài bao lâu, Ngưu Hữu Đạo đã không còn tinh lực để tính toán thời gian, chỉ biết kiên trì và kiên trì.
Mãi cho đến khi quang hoa bao phủ trên hai cặp quang cầu hoàn toàn không còn, lộ ra màu vàng bạc vốn có, bản tôn cũng ảm đạm phai mờ, gần như không xoay tròn được nữa, Ngưu Hữu Đạo mới dừng thi triển tiếp. Hắn chậm rãi mở hai mắt ra, trước mắt là một vùng tăm tối, không nhìn thấy được gì cả.
Hắn định cử động thì phát hiện ngay cả ngón tay cũng khó động đậy, vừa cử động đã đau đớn không chịu nổi, cử động mạnh chút là có cảm giác sắp gục ngã, nhục thân đã khó khống chế sự cân bằng. Hắn bèn yếu ớt gọi: “Hầu Tử... Hầu Tử... Hầu Tử...”
Không biết gọi bao nhiêu tiếng, bên ngoài mới lờ mờ truyền đến giọng Viên Phương: “Viên gia, hình như Đạo gia gọi người đấy.” Vẫn là thính giác của hắn ta linh mẫn.
Phía cửa hang đột nhiên lộ ra ánh sáng, có người xốc màn vải lên. Đợi nghe một lúc, xác định là tiếng kêu của Ngưu Hữu Đạo, hai người liền bước nhanh tới.
Một cây châm lửa đốt lên, châm ngọn đèn dầu trong góc.
Viên Cương bưng đèn cùng Viên Phương đến gần Ngưu Hữu Đạo, đầu tiên ngửi thấy mùi máu tươi. Đợi sau khi thấy rõ dáng vẻ Ngưu Hữu Đạo, hai người đều giật nảy mình. Cơ thể Ngưu Hữu Đạo như bị dính một lớp máu, bên ngoài đã kết một tầng vảy, hoàn toàn thay đổi, ánh mắt ảm đạm bất lực.
“Đạo gia, người thế nào?” Viên Cương quá sợ hãi, vội vàng đỡ hắn.
“Không sao, không sao, đừng đụng lung tung vào ta, giờ ta chưa thể cử động được...” Ngưu Hữu Đạo yếu ớt lắc đầu nói, chính hắn hiểu rõ máu trên người mình từ đâu ra, chính là một chút máu đổ ra từ lỗ chân lông lúc đột phá tu vi.
Viên Cương nghe vậy vội vàng buông ra, gương mặt trước nay không đổi sắc lộ vẻ căng thẳng: “Đạo gia, giờ ta phải làm thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo suy yếu hỏi: “Ta bế quan bao lâu?”
Viên Phương lập tức nói tiếp: “Chín ngày! Đạo gia, ngài đã bế quan ròng rã chín ngày!”
Chín ngày? Ngưu Hữu Đạo đau thương cười một tiếng, chín ngày không uống một giọt nước chẳng trách lại khát thế, trong cổ họng phát ra âm thanh: “Nước... khát... nước...”
Viên Cương liên tục gật đầu, quay đầu nhìn lại, phát hiện Viên Phương đang ghé đầu sang, mặt mày tò mò đánh giá tình trạng Ngưu Hữu Đạo. Viên Cương lập tức tức giận, đá một cước ra, trực tiếp đá lăn Viên Phương không kịp trở tay xuống bậc thang, cũng nổi giận gầm lên một tiếng: “Nhìn cái gì vậy? Nước! Không nghe thấy sao? Còn không mau đi lấy!”
“A?” Viên Phương nhảy dựng lên khó hiểu. “Ồ!” Chợt phản ứng lại, vội vàng chạy đi.
Chỉ chốc lát sau, hắn ta lại chạy trở về, trong tay bưng một cái hũ.
Hắn ta định mớm nước cho Ngưu Hữu Đạo nhưng Viên Cương không cho, giành lại, cẩn thận từng li từng tí bón nước ngoài miệng Ngưu Hữu Đạo, để nước chậm rãi chảy vào miệng hắn.
Chậm rãi nuốt xuống không ít nước vào bụng, Ngưu Hữu Đạo ngậm miệng, Viên Cương đặt cái hũ xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
Ngưu Hữu Đạo lại yếu ớt nói: “Hơi đói, nấu chút cháo đi.”
Viên Cương lập tức quay đầu, Viên Phương vô thức nhảy ra sau, lại liên tục nói: “Ta đi làm ngay!” Rồi biến mất nhanh như chớp.
Viên Cương nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, ngữ khí trầm trọng nói: “Đạo gia, sao lại thành ra thế này?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có việc gì, hiện tượng bình thường, chừng một tháng hẳn là có thể khôi phục, có điều tạm thời ta không thể cử động, chắc phải ở đây dĩnh dưỡng ba ngày đợi kinh mạch ổn định mới có thể ra được.”
Viên Cương: “Đạo gia, người đột phá cảnh giới này đều vậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cũng không khác gì mấy, có điều những kẻ kia có điều kiện có linh đan trợ giúp chữa trị kinh mạch bị tổn thương, khôi phục nhanh, còn tình cảnh của ta trước kia bị người ta nhìn chằm chằm không tiện qua lại với ngoại giới, cộng thêm không muốn gây sự chú ý của Thiên Ngọc môn nên đành phải dùng cơ thể để cứng rắn chống lại.”
Nhìn bộ dạng thê thảm này của hắn, mặt Viên Cương căng ra: “Thượng Thanh tông đáng chết, sớm muộn gì ta cũng san bằng nơi ấy!”
Ngưu Hữu Đạo bất lực cười một tiếng, biết gã trách Thượng Thanh tông vô tình đến mức để hắn lấy thân thể để cứng rắn chống lại. “Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi đánh thắng bọn hắn sao?”
Viên Cương: “Người quên nơi này có lưu huỳnh?”
Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, hai chữ “thuốc nổ” hiện lên trong đầu, trong nháy mắt liên tưởng đến xuất thân của Hầu Tử. Trước kia Hầu Tử là người chuyên sử dụng vũ khí súng ống đạn dược, phương pháp điều chế các loại thuốc nổ thô sơ cũng có thể nắm được. Muốn nổ sập Thượng Thanh tông, Hầu Tử thật sự có khả năng làm được việc này nên không khỏi có chút im lặng.
“Ngươi ấy, chuyện Thượng Thanh tông đã qua, chỉ cần bọn hắn không tìm ta gây phiền phức, ta cũng chẳng muốn dính líu gì đến bọn hắn. Nói cho cùng bọn hắn cũng không nợ gì ta, còn ta có thể có được tiến độ tu vi như hiện nay là cũng nhờ vào ân tình của Đông Quách Hạo Nhiên. Dù sao Đông Quách Hạo Nhiên cũng là đệ tử Thượng Thanh tông, Thượng Thanh tông có thể đối với ta bất nhân, ta cũng có thể đối với Thượng Thanh tông bất nghĩa, nhưng ta không thể cứ bám mãi Thượng Thanh tông không buông. Giang hồ cưỡi ngựa, gió cũng tốt, mưa cũng được, chỉ cần bọn hắn không quá đáng, việc này coi như qua, đây chính là giang hồ của ta, ngươi đừng làm loạn!” Ngưu Hữu Đạo lải nhải căn dặn một phen.
Thấy hắn phí sức nói một lô một lốc, Viên Cương nói:
“Ta biết rồi, người đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi!” Nói xong xoay người đi châm bấc đèn của ngọn đèn dầu, chỉnh đèn sáng một chút.
“Ta vốn là loài rồng ngủ yên chốn nhân gian, dùng âm dương định ra cần khôn dễ như trở bàn tay...”
Một giọng hát kinh kịch yếu ớt chậm rãi vang lên.
Viên Cương bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo xếp bằng ở kia cúi thấp đầu nhẹ nhàng ngâm nga.
Chăm chú nhìn một lát, Viên Cương chậm rãi ngồi ở trên bậc thang, bên tai nghe giọng hát đứt quãng, hai mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu mờ nhạt, rơi vào trầm tĩnh...
Tại cửa sơn trang Ninh vương huyện Thương Lư, Ngụy Đa quỳ ở đó, phơi nắng dầm mưa gần như không còn nhận ra hình người, cuối cùng đã ngã xuống đất.
Động tĩnh này lập tức khiến đám thủ vệ lo lắng, lần lượt có người chạy đến xem.
“Hình như chết rồi?”
“Ta xem thử nào... không thở, không có mạch đập!”
“Quỳ đến chết luôn rồi!”
“Ngươi nói nghe nhẹ nhàng thế! Đừng nói là quỳ nhiều ngày như vậy, bắt ngươi quỳ một ngày ngươi đã không chịu được rồi. Hắn quỳ mấy ngày mà không có một giọt nước, không lấy một hạt cơm vào bụng đấy!”
“Người này đầu óc có vấn đề à?”
Ồn ào ngoài cổng đã hấp dẫn sự chú ý của tu sĩ canh phòng trực luân phiên trong sơn trang, nhanh chóng kinh động đến Bạch Diêu.
Lúc Bạch Diêu ra, đám thủ vệ ở cổng đã khiêng Ngụy Đa lên.
Bạch Diêu lạnh lùng nói: “Các ngươi làm gì vậy? Ai bảo các ngươi động đến hắn?”
Một thủ vệ đang khiêng nói: “Pháp sư, hắn đã chết, vừa ngã xuống, đã quỳ chết rồi, chúng ta khiêng đi chôn."