Chương 161: Chữa Bệnh (1)
“Muộn lắm rồi, rửa tay chân rồi đi ngủ đi, việc không liên quan đến chúng ta, sáng mai là được ra ngoài rồi.”
Sứ thần nước Tề Tả An Niên nói với mấy người cùng tụ tập ngắm trăng, giơ tay che miệng ngáp một cái.
Sứ thần nước Vệ Tùy Phái hỏi: “Bị giam ở đây lấy gì mà rửa?”
Tả An Niên sờ sờ mặt sửa lại: “Có một đêm thôi, không rửa cũng không sao.”
Sứ thần nước Tấn Sở Tương Ngọc đang ngẩng đầu nhìn trăng lẩm bẩm: “Các ngươi nói xem, liệu Gia Cát Tầm và lão quỷ Đồ Hoài Ngọc có thể liên thủ diễn kịch không?”
Hai người kia cảnh giác. Tả An Niên hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Sở Tương Ngọc chắp tay xoay người nhìn chằm chằm hai người còn lại: “Dám ra tay giết người ở đây, lẽ nào Ngưu Hữu Đạo kia thực sự không sợ chết? Kỳ lạ nhất là, không một tu sĩ nào của Tống Long có thể thoát thân ra ngăn cản hắn và cứu Tống Long được, đều bị người của Gia Cát Tầm và Đồ Hoài Ngọc kéo lại. Là trùng hợp sao?”
Y nói vậy khiến Tùy Phái và Tả An Niên cùng rơi vào trầm tư.
Im lặng một lát, Tùy Phái nói: “Theo như ngươi nói, lẽ nào đột nhiên người của Kim Châu xuất hiện ngăn cản cũng là để ngăn người của Tống Long không ra tay với Ngưu Hữu Đạo sao? Lẽ nào bên Kim Châu cũng tham dự? Bằng không, Ngưu Hữu Đạo sẽ chết chắc!”
Tả An Niên trừng mắt: “Lẽ nào Gia Cát Tầm, Đồ Hoài Ngọc và bên Kim Châu liên thủ diễn kịch? Tống Long không có quan hệ gì với bên Kim Châu chứ? Nếu có gì thật, Tống Long cũng sẽ không dám tới đây đâu. Lại nói, Tống Long là khách, tới đây chúc thọ, bên Kim Châu lại giết chết khách mời ngay trước tiệc mừng thọ, về tình về lý đều không hợp lý! Mặt khác, nói diễn kịch cũng không hợp lý, các ngươi cảm thấy Gia Cát Tầm sẽ bảo Đồ Hoài Ngọc tát vào mặt mình thật mạnh sao? Dấu tay đó ta nhìn rõ lắm, ra tay không nhẹ đâu!”
Nói đến cái tát kia, khóe miệng Sở Tương Ngọc và Tùy Phái đều giật giật. Họ nhớ lại, quả thực cái tát kia của Đồ Hoài Ngọc cực kỳ tàn nhẫn. Nghĩ đến thôi cũng đau.
Nói vậy, cân nhắc một lát, mấy người đều lắc đầu. Xem ra có thể là trùng hợp thật. Trong đình hỗn loạn, cản tay lẫn nhau, lại bị Ngưu Hữu Đạo kia nhân cơ hội chiếm tiện nghi. Bọn họ gây sự ầm ỹ đương nhiên cũng kinh động đến người của phủ Thứ sử đến ngăn cản.
Nếu thực sự là trùng hợp, mệnh của Tống Long kia đúng thật là đến lúc hết thật rồi!
“Ôi, ngủ đi, ngủ đi. Các ngươi tìm chỗ ngủ đi. Ngày mai tiếp tục xem trò vui là được.” Tả An Niên ngáp một cái, khoát tay áo, xoay người tự đi tìm chỗ ngủ.
Hai người kia cũng tản đi. Cũng chẳng có gì phải lo lắng, chuyện này chẳng liên quan đến bọn họ, huống hồ, bên Kim Châu cũng chẳng dám làm gì họ, sau khi hỏi rõ tình hình nhất định sẽ thả họ ra thôi.
Nói một cách tổng thể, bọn họ được đãi ngộ vẫn tính là tốt, tuy bị giam lỏng ở đây nhưng vẫn có đủ lễ độ nhất định.
Còn đương sự thực sự của hai bên thì hiện giớ đang bị tống vào trong thiết lao kìa.
Trong lao người ra người vào, Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương và Phương Triết cùng bị gọi ra, hình như bị áp giải ra ngoài thẩm vấn.
Thấy Ngưu Hữu Đạo bị áp giải đi qua trước cửa, Hoàng Húc Thăng cũng bị giam trong lao đột nhiên vọt tới, nắm chặt hàng rào thép giận dữ gào lên: “Ngưu Hữu Đạo!”
Tống Long chết, gã gặp phiền phức lớn rồi. Thân là đầu lĩnh đội hộ vệ, Tống Long lại chết ngay trước mặt mình như thế, gã không biết ăn nói với triều đình nước Yến thế nào, cũng không biết ăn nói với sư môn thế nào.
Ngưu Hữu Đạo quay lại nhìn gã, tiện thể nhìn chằm chằm Trần Quy Thạc. Trong lòng hắn hiểu rõ, Tống Long không biết mình, nếu không có Trần Quy Thực tiết lộ thân phận mình, căn bản sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra ở Kim Châu này, đâm ra có hơi hối hận lúc trước không giết gã ở Nam Sơn Tự luôn cho rồi!
Trần Quy Thạc bị ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm mà phát lạnh. Trong lòng gã cũng hiểu rõ, hôm nay nếu không có người của phủ Thứ sử kịp thời xuất hiện ngăn cản, nếu không vì thời gian gấp gáp nên Ngưu Hữu Đạo không kịp chú ý đến người khác, thì sợ là hắn sẽ hạ độc thủ với mình!
Cảnh Ngưu Hữu Đạo giết Tống Diễn Thanh ở Nam Sơn Tự vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, hôm nay gã lại tận mắt nhìn thấy Tống Long bị giết. Tống Long là sứ thần một nước đó. Kẻ này cũng dám hạ độc thủ ngay trước mặt mọi người, còn là chém đầu Tống Long ngay trước mặt mọi người nữa. Điên rồi sao?
Gã chỉ cầu sau chuyện này Ngưu Hữu Đạo mau chóng bị xử tử cho rồi, bằng không, sau này mình sẽ phải trốn biệt khỏi kẻ điên này, không thì chắc chắn hắn ta sẽ không tha cho mình.
Hoàng Húc Thăng đang trợn trừng hai mắt cũng cực kỳ nghi ngờ. Gã luôn cảm thấy chuyện tối nay có vấn đề, bên này lại không có một ai có thể ra tay giải cứu kịp thời.
Thẩm vấn? Phủ Thứ sử biết rõ sự việc mà, còn cần thẩm sao?
Áp giải đi thẩm vấn chỉ là làm bộ một chút thôi. Ngưu Hữu Đạo được áp giải thẳng về phủ Thứ sử.
Chuyện của Ngưu Hữu Đạo đã xong, chuyện của phủ Thứ sử vẫn chưa xong. Xem bệnh!
Trong phòng, thấy Ngưu Hữu Đạo đi tới, Hải Như Nguyệt hơi hồi hộp. Vị này, nói làm là làm, lại dám chém đầu Tống Long ngay trước mặt mọi người. Gan to thật!
Đương nhiên bà ta đã biết rõ tường tận chuyện ở quán Lưu Phương.
Ngưu Hữu Đạo đi vào hành lễ: “Tạ ơn Trưởng Công chúa tác thành!”
“Tác thành cái gì? Ta không làm gì hết, không biết gì hết!” Hải Như Nguyệt nhàn nhạt phủ nhận, hoàn toàn gạt chuyện vừa rồi sang mọt bên. “Gọi ngươi đến là để hỏi một chút xem, chuyện xem bệnh sẽ không có biến cố gì chứ?”
Viên Phương chỉ cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong bụng thấp thỏm không ngớt.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười đáp: “Hoa tiên sinh đã hết giận, có thể yên tâm xem bệnh.”
Hải Như Nguyệt nghe vậy phấn chấn tinh thần, tuy trong bụng vẫn nghi ngờ nhưng bà ta vẫn ôm hy vọng. Dù sao, xem đối phương đầy tự tin thế kia, thậm chí còn dám đem mạng ra đảm bảo kia mà. Chứ không làm sao bà ta lại đồng ý chuyện ở quán Lưu Phương? Đương nhiên, một phần cũng vì chuyện đó không cần bà ta gánh tí trách nhiệm nào.
Cũng sợ đêm dài lắm mộng, đối phương lại đưa ra yêu sách gì, bà liền hỏi: “Gặp ngày không bằng trúng ngày, bây giờ chẩn được rồi chứ?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Có thể, nhưng phải giải trừ cấm chế trên người ta.”
Hải Như Nguyệt nhìn sang Viên Phương. Ngưu Hữu Đạo lại nói: “Thực ra lương y thực sự là ta, xem bệnh cho lệnh lang cũng là ta. Trước kia phải ẩn giấu quả thực là bất đắc dĩ, mong Trưởng Công chúa bao dung!” Hắn chắp tay bồi tội.
Hải Như Nguyệt nổi giận, nhưng nghĩ lại mình đang cầu người ta chữa bệnh cho nhi tử, cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, liếc sang Chu Thuận.
Chu Thuận lập tức ra ngoài gọi tu sĩ đến, mở cấm chế trên người Ngưu Hữu Đạo, nhưng vẫn đứng bên cạnh sợ hắn làm xằng làm bậy.
Sau đó, cả đoàn người rời phòng lớn đi vào trong nội viện, tới phòng ở của Tiêu Thiên Chấn.
Để thuận tiện xem bệnh, Chu Thuận đã dặn nha hoàn ở đó châm đèn trước, cả căn phòng sáng choang.
Tiêu Thiên Chấn nằm dưới lớp chăn dày, mặt mũi tái nhợt, vành mắt xanh đen, rõ ràng đã ngủ.
Thấy nhi tử như vậy, sắc mặt Hải Như Nguyệt thực phức tạp.
Khi còn trẻ bà ta đã bị đưa tới nước Yến làm con tin, là kẻ bên ngoài, chua xót nếm đủ. Sau đó, lại hoàn toàn bất đắc dĩ bị gả tới đây cho một con ma bệnh. Có ai hiểu được nỗi khổ trong lòng bà. Thật vất vả mới sinh được một đứa con trai, kết quả cũng là một con ma bệnh. Bà không biết kiếp trước mình đã gây ra tội nghiệt gì mà kiếp này phải chịu đủ báo ứng.
Bà ta vẫn nhớ, khi ấy mình đã quỳ gối trước mặt mẫu hậu khóc lóc van xin, mẫu hậu chỉ vỗ về mình, nói rằng, đây là cái giá của vinh hoa phú quý, là mệnh của nữ nhi hoàng tộc. Tránh không được. Giãy không ra!
Mẫu hậu nói, mặc kệ sau này thế nào, người làm mẫu thân như mẫu hậu cũng chỉ có thể cố gắng giữ mạng cho bà, đảm bảo bà không phải lo cơm áo. Còn lại thì chẳng thể cho bà mà phải tự trông cậy vào bản thân bà. Mặc kệ sau này bà làm gì, mẫu hậu cũng sẽ không oán bà!