Chương 162: Chữa Bệnh (2)
Chu Thuận đi tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng hỏi: “Có cần đánh thức bệnh nhân không?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu đi tới ngồi bên giường bệnh.
Chu Thuận đi tới hỗ trợ, nhẹ nhàng vạch một góc chăn lấy tay Tiêu Thiên Chấn ra.
Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng đặt ngón tay lên mạch của Tiêu Thiên Chấn. Vừa chạm vào da thịt y, hắn đã cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh toát, trời nóng thế này còn đắp chăn dầy thế sao? Theo bản năng, hắn quay sang nhìn bồn than đang cháy bập bùng trong phòng.
Bình tĩnh lại, thu hồi tạp niệm, hắn chậm rãi nhắm mắt truyền chân khí vào tay người bệnh thăm dò.
Hắn âm thầm hoảng sợ. Mạch của Tiêu Thiên Chấn nhẹ như tơ, chỉ như một đứa trẻ mấy tuổi vậy, mà cực kỳ giòn, không hề dai. Không chỉ có kinh mạch, huyết mạch cũng vậy, nhịp tim cũng thế. Có thể tưởng tượng được, bình thường bệnh nhân này không dám cử động mạnh nữa, bằng không sẽ là đi tìm chết.
Đây là một người không có niềm vui thuở ấu thơ!
Chỉ vậy thôi cũng còn đỡ, quỷ dị hơn là, gân mạch người này cực kỳ lạnh lẽo, cái gốc đã lạnh, nhiệt độ của huyết dịch toàn thân cũng thấp hơn người bình thường.
Ngưu Hữu Đạo cũng khó mà hình dung nổi làm thế nào mà người này có thể sống đến hiện tại, cũng không biết phủ Thứ sử này đã phải bỏ bao công mới giữ gìn được.
Hắn ta nhận đến xem bệnh cho Tiêu Thiên Chấn là nói bừa, thực ra chỉ là xác nhận tình hình một chút. Không thể cứ tin mọi lời nói của bên này được, hắn ta muốn xác nhận xem có phải Hải Như Nguyệt cố ý muốn chối không.
Xác nhận xong, Ngưu Hữu Đạo lặng lẽ thi pháp điều động càn khí trong cơ thể.
Chân khí trong cơ thể hắn không giống người thường, chia làm hai khí âm dương càn khôn, đại khái đây là lý do chọn tên Càn Khôn Quyết.
Càn khí lặng lẽ tràn vào trong cơ thể Tiêu Thiên Chấn, theo kinh mạch tràn khắp toàn thân Tiêu Thiên Chấn. Hắn muốn thử xem có thể xua tan hàn khí trong kinh mạch bệnh nhân không.
“A…” Tiêu Thiên Chấn mơ hồ kêu lên như nói mơ.
Tất cả mọi người đều đồ dồn vào nhìn Ngưu Hữu Đạo, hai mắt Hải Như Nguyệt sáng ngời lấp lánh, phát hiện sắc mặt nhi tử hồng hơn, không nhịn được xoắn xuýt hai ngón tay với nhau, muốn hỏi thăm tình hình thế nào. Nhưng thấy Ngưu Hữu Đạo vẫn đang nhắm mắt không nói gì, lại không dám quấy nhiễu.
Ánh mắt Chu Thuận nhìn Ngưu Hữu Đạo cũng có vẻ mong chờ.
Trong phòng lặng thinh, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Nhưng tình hình không lạc quan như họ tưởng, chỉ có Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ nhất tình hình thực sự.
Kinh mạch của Tiêu Thiên Chấn quả thực rất lạ, rõ ràng Ngưu Hữu Đạo đã dùng Càn khí xua tan hàn khí trong kinh mạch toàn thân của y, nhưng vừa triệt thu Càn khí một cái, hàn khí lại ùa ra tràn khắp kinh mạch, không biết từ đâu ra.
Ngưu Hữu Đạo chỉ có thể tiếp tục đẩy Càn khí vào kinh mạch y, chuẩn bị dùng Càn khí nung kinh mạch cho y thử xem.
Dần dần, sắc mặt Tiêu Thiên Chấn hồng hào hơn, màu xanh đen quanh vành mắt y cũng dần biến mất, sắc mặt có vẻ thoải mái hiếm thấy.
Cuối cùng, y nóng quá, mơ hồ gọi: “Nóng… khát… nước…”
Ngưu Hữu Đạo mở mắt nhìn y.
Thấy nhi tử thấy nóng, Hải Như Nguyệt mừng rơn, bước nhanh tới gần giường. Tu sĩ kia vội cản bà lại sợ Ngưu Hữu Đạo gây bất lợi.
Nhưng Hải Như Nguyệt phất tay cho gã lui xuống, nghiêng người ngồi xuống bên giường, nhìn Ngưu Hữu Đạo đối diện hỏi ý, thấy hắn không phản đối bèn thử duỗi tay ra thăm dò.
Đặt tay trước mũi nhi tử, rõ ràng bà ta cảm thấy hơi nóng khi nhi tử thở ra, lại khẽ chạm vào trán, thấy nóng bỏng!
Lúc này, Tiêu Thiên Chấn giật giật mí mắt tỉnh lại, giật giật tay, phát hiện có người đang bắt mạch cho mình. Y nhìn mẫu thân rồi chuyển qua nhìn Ngưu Hữu Đạo, đột nhiên hỏi: “Ta còn sống được bao lâu?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười đáp: “Tóm lại là không chết được!”
Lời này chỉ đơn thuần là để trấn an. Người ta không còn là trẻ con nữa, không thể nói những lời nói dối quá lộ liễu, cũng không thể nói với bệnh nhân rằng ngươi không còn sống được bao lâu nữa.
“Thật chứ?” Tiêu Thiên Chấn truy vấn.
Ngưu Hữu Đạo nói nhẹ nhàng như vậy cũng khiến cho Hải Như Nguyệt tràn đầy mong chờ.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu cười với Tiêu Thiên Chấn, nhấc ngón tay đặt trên mạch của đối phương lên.
Hắn mỉm cười, tâm tình hơi nặng nề. Không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì thương cảm với tiểu tử trên giường bệnh. Tiểu tử đáng thương này, từ nhỏ đã phải chịu khổ đến thế.
Hắn đến đây là vì chuyện chiếm quận Thanh Sơn cho Thương Triều Tông, chứ không phải để chữa bệnh cho Tiêu Thiên Chấn. Hắn có biết một chút kiến thức trung y và tây y, kiếp trước thậm chí hắn còn lợi hại hơn cả các bác sĩ trung y bình thường một chút. Hắn hiểu trung y, nhưng không biết đơn thuốc, càng không phải bác sĩ chuyên nghiệp, kiến thức cũng có hạn.
Đương nhiên, hắn cũng hy vọng có thể tiện thể giải quyết tốt bệnh tình của Tiêu Thiên Chấn, sau này làm việc cũng chắc chắn hơn. Nhưng trên thực tế, hắn còn không nhìn ra được Tiêu Thiên Chấn mắc bệnh gì, chí ít là người khác còn xem ra được bệnh “thiên âm tổn mạch”, hắn chỉ nhìn ra được bệnh trạng, còn nguồn gốc bệnh trạng thì chịu.
Sau khi thu lại Càn khí từ trong kinh mạch của Tiêu Thiên Chấn, hắn đã nhận ra, rõ ràng hàn ý trong kinh mạch của y đã được loại trừ, cũng đã hâm nóng kinh mạch toàn thân của y. Nhưng vừa thu lại, lại có hàn khí trong cơ thể Tiêu Thiên Chấn không biết từ đâu xông ra, hắn tin chắc, không bao lâu nữa nó sẽ lại ăn mòn toàn thân y.
Bệnh này quá kỳ quái! Ngưu Hữu Đạo không có đầu mối gì, đương nhiên cũng không có phương hướng giải quyết.
Đặt tay Tiêu Thiên Chấn vào trong chăn, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Hải Như Nguyệt lập tức đứng dậy đi ra theo. Chu Thuận vội phất tay ra hiệu cho hạ nhân chăm sóc Tiêu Thiên Chấn.
Mấy người từ trong phòng đi ra, Chu Thuận hỏi: “Pháp sư tu luyện công pháp dương tính sao?”
Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”
“Trước kia, để cứu thiếu gia, phu nhân đã từng mời người tu luyện công pháp dương tính đến, tình trạng khi chẩn đoán và điều trị cũng giống như vừa rồi.”
Ngưu Hữu Đạo “À” một tiếng, cũng không trả lời rằng mình không tu luyện công pháp dương tính.
Mấy người về tới thính đường, Hải Như Nguyệt không nhịn được nữa, hỏi: “Pháp sư, kết quả chẩn trị thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Bệnh tình của lệnh lang rất kỳ lạ, tạm thời ta không có cách nào.”
Hắn ta nói vậy khiến cho Viên Phương hãi hùng khiếp vía, thầm than khổ rồi. Đạo gia ơi Đạo gia, sao ngươi lại nói vậy? Nói thế sẽ chết đấy.
Quả nhiên, sắc mặt Chu Thuận sa sầm xuống tận đáy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo.
Sắc mặt Hải Như Nguyệt cũng lạnh như băng: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi dám trêu đùa ta?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha: “Ha ha, Trưởng Công chúa gấp quá rồi. Ta chỉ nói là tạm thời không có cách, chứ không nói là không có cách nào. Giờ ta chỉ nghĩ, liệu Xích Dương Chu Quả có thực sự chữa khỏi bệnh cho lệnh lang không?”
Hải Như Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi, phát hiện ra kiểu nói nửa vời của tên này chỉ để kích thích người khác. Có chuyện gì, nói một lượt cho xong sẽ chết sao? Cứ phải khiến cho người ta nổi giận, không muốn giận cũng phải giận, mà không thể làm gì hắn được, nghẹn khuất khó chịu!
Chu Thuận bên cạnh nói: “Không sai. Phu nhân đã mời không ít cao nhân tới xem bệnh, đều nói Xích Dương Chu Quả có thể trị hết bệnh “Thiên âm tổn mạch” của thiếu gia. Chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ đã tự mình tới kiểm tra cũng nói vậy, không sai được!”
Vạn Động Thiên Phủ là môn phái tu hành đứng sau màn nâng dỡ Kim Châu, cũng là một đại phái hiếm có của nước Triệu.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nói cách khác, chỉ cần ta có thể đưa Xích Dương Chu Quả cho Trưởng Công chúa là coi như đã hoàn thành lời hứa, chuyện sau đó có chữa khỏi hay không không liên quan tới ta, phải không?”
Hắn nói vậy khiến người nghe lại dấy lên hy vọng.
Hải Như Nguyệt quả quyết nói: “Không sai. Chỉ cần ngươi có thể đưa Xích Dương Chu Quả cho ta, coi như đã thực hiện lời hứa, chuyện khác không cần ngươi quan tâm. Ta sẽ lập tức xuất binh ủng hộ Thương Triều Tông!"