Chương 210: Ngưu Hữu Đạo (1)
Hai người đi trên đường, nghe thấy phía trước có tiếng vó ngựa cộc cộc, thấp thoáng bóng người tới, với tình trạng cơ thể hiện tại, sợ gặp phiền phức nên lập tức chạy đến chỗ đất lõm một bên, nhảy xuống nấp. đợi nhóm người đi qua không xa mới phát hiện là đồng môn.
Hai người nhanh chóng lướt đến, hành lễ với những người cưỡi ngựa.
Nguyệt điệp bay lượn vòng quanh hai người, thấyd vẻ chật vật của cả hai, ngay cả vũ khí cũng bị mất, trên thân còn có vết máu, rõ ràng bị thương.
Cao Túc Thông quát: “Xảy ra chuyện gì? Đám Hoàng Ân Bình đâu?”
Trên mặt Thôi Viễn lúc này lộ vẻ bi thống. “Ngưu Hữu Đạo kia thân thủ bất phàm, chúng ta liên thủ vẫn không phải là đối thủ của hắn! hai người chúng con bị đánh trọng thương, nhờ các sư huynh đệ liều mạng tương trợ mới có thể thoát thân trở về báo tin. Sư huynh bọn họ... e là... e là đã lâm nạn!”
Diêu Hữu Lượng khẽ gật đầu, lại nghẹn ngào lau nước mắt.
Sau khi hai người thương lượng xong, cách Ngưu Hữu Đạo dạy cho bọn hắn trở về truyền lời, bọn hắn ngẫm nghĩ rồi không dám dùng, chẳng bằng để cho người chết vĩ đại một chút, mình thoát thân cũng quang minh một chút, nếu không các sư huynh đệ chết sạch, bọn hắn làm tù binh được quay về truyền lời tình cảnh quá lúng túng, ảnh hưởng tiền đồ!
Võ Tiền Hạo lập tức nhảy xuống, bắt mạch cổ tay Diêu Hữu Lượng xác nhận bị thương không nhẹ thì trầm giọng nói: “Bên cửa hàng xảy ra chuyện gì?”
Lời này vừa nói ra, trong lòng Diêu Hữu Lượng và Thôi Viễn hơi hồi hộp. Tên điên Ngưu Hữu Đạo kia thật sự đã cướp sạch cửa hàng ba nhà rồi!
Diêu Hữu Lượng lau nước mắt, kinh ngạc nói: “Sư thúc, hàng dĩ nhiên ở trong cửa hàng!”
Võ Tiền Hạo trong nháy mắt nổi giận, nắm chặt vạt áo hắn ta: “Trong cửa hàng trống rỗng, hàng ở đâu?”
Diêu Hữu Lượng có vẻ hoảng sợ nói: “Để kịp thời chặn đường Ngưu Hữu Đạo, lúc xuất phát đến đây không kịp thu thập, hàng đều ở nguyên đấy không động tới! Sư huynh nói, không ái dám trộm ở Trích Tinh thành...”
“Khốn kiếp!” Võ Tiền Hạo giẫm mạnh xuống đất rồi lại tung ra một cước đá Diêu Hữu Lượng bay xa một trượng, suýt chút nữa phát điên lên, đệ tử bên dưới chết bị thương, người chưa bắt được, hàng cũng mất, chuẩn bị quay về sư môn giữ cửa thôi!
Mọi người đều rất khó chịu và bực bội, cũng đoán được tình hình cửa hàng của ba nhà rồi, nhưng Cao Túc Thông vẫn chưa từ bỏ ý định, còn ôm chút hy vọng, nhảy xuống khỏi tọa kỵ, hung tợn nhìn chằm chằm Thôi Viễn: “Còn hàng hóa trong cửa hàng của chúng ta thì sao?”
Thôi Viễn quỳ sụp xuống: “Sư thúc, khi chúng ta rời đi, hàng vẫn ở đó.”
Cao Túc Thông giơ nắm đấm lên, cuối cùng vẫn buông được tay ra vỗ vào trán. Quá đau đầu!
Liêu Sâm bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa không nhúc nhích. Có lẽ lão cũng không ôm hy vọng cầu may gì. Tình hình cửa hàng như thế, hai nhà kia không ai may mắn, Phù Vân Tông không thể có hy vọng có chuyện tốt gì.
Lão nhìn Cao Túc Thông, hơi nghiến răng lại, đương yên đương lành, kéo bọn họ vào làm gì?
Tuy ba phái đều có dính dáng một chút đến Tống gia, nhưng vì nhi tử Lưu Lộc của quản gia Tống gia đang tu luyện ở Lưu Tiên Tông, nên phân phối lợi ích cũng nghiêng về phía Lưu Tiên Tông hơn. Lúc này bọn họ đi theo gặp xui xẻo, biết nói với ai?
Cao Túc Thông đi tới đi lui vỗ trán bồm bộp, lại xoay người nhìn Thôi Viễn đang quỳ: “Ai dám làm ra chuyện này ở Trích Tinh thành? Có phải khi đi các ngươi đã để lộ tin tức không? Nghĩ cho thật ký, ai có khả năng trộm hàng đi nhất?”
Hàng hóa trong cửa hàng của ba nhà không hề rẻ, ước tính sơ có lẽ cũng phải lên đến mấy triệu kim tệ. Nếu có thể, đương nhiên phải cướp về.
Thôi Viễn lắc đầu quầy quậy: “Sư thúc, chúng con tuyệt đối không để lộ tin tức. Thực sự con không biết là ai trộm hàng.”
Cao Túc Thông chỉ chỉ con chim Tầm hương trên đầu vai một đệ tử hỏi: “Hương nhị đã xảy ra chuyện gì? Không phải các ngươi đuổi theo nó đến sao? Vì sao trên đường lại có tung tích của Hương nhị dẫn dụ chim Tầm hương?”
“Chuyện này…” Thôi Viễn sửng sốt, trong lòng đang gào thét chửi bới, thằng điên Ngưu Hữu Đạo đang giở trò gì thế? Đồ trộm đi rồi còn để lại vài manh mối là ý gì? Nhưng y chỉ có thể ngơ ngác đáp: “Sư thúc, làm sao có thể được? Bọn đệ tử đuổi tới đây liều mạng chém giết với Ngưu Hữu Đạo, thực sự không biết có chuyện gì xảy ra trong thành.”
Liêu Sâm ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nói: “Nói vậy, rất có thể Hương nhị lưu lại dọc đường có quan hệ với bọn trộm cửa hàng.”
Cao Túc Thông cau mày. Rất có thể. Lão hỏi Thôi Viễn: “Không phải Hương nhị này là cho Lôi Tông Khang kia sao? Không phải gã đi theo Ngưu Hữu Đạo sao?”
Thôi Viễn đáp: “Hương nhị là do đệ tử tự tay giao cho Lôi Tông Khang, chắc chắn sẽ không lầm được, cũng xác nhận là gã đi theo Ngưu Hữu Đạo thật. Nhưng đệ tử thực sự không biết sư thúc nói có Hương nhị dọc đường là có chuyện gì. Đệ tử thực sự không biết!”
Liêu Sâm nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt Cao Túc Thông: “Lẽ nào là Ngưu Hữu Đạo quay lại Trích Tinh thành, Lôi Tông Khang kia để lại manh mối thứ hai? Nhưng không đúng, làm sao bọn họ biết không có ai trong cửa hàng? Lẽ nào chúng còn có đồng bọn trong thành vẫn chăm chú theo dõi cửa hàng của mấy nhà chúng ta? Cũng không hợp lý, nếu đã biết trước, sao lại bị người của chúng ta đuổi tới? Sẽ không có chuyện bọn họ muốn cướp sạch mấy cửa hàng ngay từ đầu chứ? Không thể đâu, ban đầu, cửa hàng của hai nhà chúng ta không dính líu đến chuyện này.
Ngay từ đầu chuyện này đã không hợp lý, mâu thuẫn khắp nơi, khả năng nào cũng có thể xảy ra. Mấy người ở đây không ai có thể xác định được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bị quay cuồng sắp phát hôn mê rồi.
Vũ Tiền Hạo nghiêm mặt đi tới đi lui bên cạnh, nói: “Thời gian bọn họ đánh nhau và thời gian cửa hàng bị trộm, rốt cuộc là ai để lại tung tích Hương nhị? Làm rõ hai vấn đề này, đại khái có thể nhìn ra được manh mối.”
Liêu Sâm hỏi lại: “Làm rõ? Giờ rốt cuộc là truy tra hàng hóa quan trọng hơn hay là truy sát Ngưu Hữu Đạo quan trọng hơn?”
Cao Túc Thông đáp: “Cả hai chuyện đều quan trọng. Có khi chính Ngưu Hữu Đạo ăn trộm hàng hóa không chừng. Vũ huynh, ngươi dẫn người tới hiện trường kiểm tra đi, ta cùng Liêu huynh dẫn người tiếp tục đuổi theo Hương nhị. Dùng kim sí giữ liên lạc. KHông biết ý hai vị thế nào?
Hai người gật gật đầu, cả đám người lại lên ngựa ầm ầm chạy đi.
Tới tới lui lui một hồi, mấy người dần phát hiện ra có vấn đề, hai đường vừa chia ra lại hợp lại. Hướng chim Tầm hương đi chính là hướng Diêu Hữu Lượng và Thôi Viễn chỉ, cực kỳ ăn khớp.
Chạy ra sa mạc, chạy tới thảo nguyên, tới dưới chân núi, chim Tầm hương đang muốn bay theo một hướng khác tạm thời bị gọi lại.
Đám người tới hiện trường chém giết kiểm tra phát hiện quả nhiên có dấu hiệu đánh nhau. Thân là người trong môn, chỉ nhìn một chút là có thể nhận ra dấu vết thủ pháp của đệ tử môn phái mình.
Diêu Hữu Lượng và Thôi Viễn không thể xác nhận được ai sống ai chết thế nào, không tìm được thi thể ở hiện trường, mà dù có đi nữa, ở nơi thế này, sợ là đã bị dã thú và kền kền chia nhau ăn từ lâu rồi.
Diêu Hữu Lượng và Thôi Viễn biết chính mình cũng bị coi là đối tượng tình nghi, bằng không, họ sẽ không đến tận hiện trường kiểm tra.
Xác nhận được quả thực đệ tử môn phái mình đã đánh nhau ở đây, Liêu Sâm hỏi hai người: “Trận đánh diễn ra vào lúc nào?”
Hai người cân nhấc một lúc, rồi đưa ra câu trả lời: “Khoảng năm canh giờ trước.”
Ba người Cao, Vũ, Liêu nhìn nhau. Lâu như vậy đủ để Ngưu Hữu Đạo quay lại Trích Tinh thành hai lần rồi.
Cao Túc Thăng trầm giọng hỏi: “Năm canh giờ các ngươi mới đi được một đoạn ngắn như thế? Theo lý mà nói thì nên về đến Trích Tinh thành rồi chứ?”
Thôi Viễn hoảng hốt vội vàng thanh minh: “Bọn đệ tử bỏ chạy, nào dám đi đường cũ, chỉ đi vòng qua đường khác nên mới chậm như thế.” Y chỉ vòng một vòng ra ý mình đi xa lắm.
Cao Túc Thông mắng: “Ngưu Hữu Đạo có đủ thời gian gây án. Nếu là hắn làm, làm sao hắn biết không có ai trong cửa hàng? Ở đây đánh một hồi, lại đi vòng lại Trích Tinh thành trộm đồ, gan chó quá lớn rồi. Không biết tí gì mới lạ, có phải các ngươi tiết lộ tin tức không?"