Chương 232: Kẻ Kiêu Căng (1)
Nghe thấy những lời này, mấy người lập tức đuổi hết dịch tốt trong bếp ra.
Ngưu Hữu Đạo bảo bọn hắn tìm người của dịch trạm lấy ít gừng, tỏi, sau khi được Viên Cương kiểm chứng phát hiện trong phòng bếp không có những thứ này nhưng ở hiệu thuốc thì có, được coi là thuốc chứ không phải đồ ăn.
Thí dụ lúc trước khi bọn họ gặp mưa vào dịch trạm, dịch trạm liền nấu canh gừng dâng lên.
Tay áo xắn lên, dao trong tay cắt từng miếng thịt mỡ, kiếm còn dùng đẹp mắt như vậy thì dao này đã tính là gì.
Đồng thời hắn chỉ huy mấy người nhóm lửa, rửa rau, rửa ráy đồ nấu bếp.
Một nồi thịt kho, thịt mở dưới đáy nồi đảo mấy cái rồi không quản nữa, thịt ba chỉ cắt thành từng khối lại dùng gừng tỏi làm gia vị xử lý.
Đám Hắc Mẫu Đơn hai mặt nhìn nhau, động tác gọn gàng, đồ làm bếp sử dụng đâu vào đấy, có chút nghi ngờ không biết có phải trước đây vị này là đầu bếp không.
Thịt mỡ trong nồi đã chảy thành dầu, vớt tóp mỡ ra, đổ dầu vào chén, đổ sương đường vào trong nồi với chút dầu còn lại.
Đám Hắc Mẫu Đơn im lặng, làm gì vậy? Đường với mỡ trộn vào nhau, quá buồn nôn, sao ăn được chứ?
Khuấy khuấy nồi, đường và dầu quện vào nhau, Ngưu Hữu Đạo đổ chậu thịt vào lại xào xào, sau đó thêm tỏi gừng vào hầm.
Rất nhanh, trong phòng bếp bay ra một mùi thơm kỳ dị, một mùi thơm mọi người chưa từng được ngửi thấy, vừa ngửi đã khiến người ta nuốt nước bọt.
Mũi mấy người khịt khịt, ai nấy đều mặt mày nghiêm túc, hơi tin là bí mật bất truyền, Hắc Mẫu Đơn nói với Lôi Tông Khang: “Đi canh đi, đừng để người khác tới gần.”
Ngụ ý là đừng cho người ta học trộm.
Sau khi một nồi thịt kho tàu bóng loáng nấu xong lại hấp một con cá, rồi dùng thịt xào với mấy loại rau xanh trong bếp, tất cả đều dùng mỡ heo. Không còn cách nào khác, ở đây không có dầu khác để dùng.
Ngưu Hữu Đạo vừa làm vừa chỉ điểm cho Hắc Mẫu Đơn, dạy nàng ta làm thế nào.
Sau khi hoàn thành, Ngưu Hữu Đạo vung tay như chưởng quỹ bỏ đi.
“Đây là một cách phát tài đấy, dọn dẹp sạch sẽ, đừng để lại vết tích!” Hắc Mẫu Đơn thấp giọng dặn dò Đoạn Hổ, sợ bị người ta học mất, cùng những người khác bưng đồ ăn đi.
Trong hành lang dịch trạm, mấy người sớm đã ngửi thấy mùi thơm mê người kia, tò mò nhìn mấy người mang đồ đi.
Sau đó dĩ nhiên là nhìn đám người ăn như gió cuốn, uống từng hớp rượu lớn, đám Hắc Mẫu Đơn không thể dừng ăn được.
Ngưu Hữu Đạo chỉ chấm mút một chút rồi thôi. Với hắn mà nói, hương vị chỉ có thể coi là tạm chấp nhận được, vẫn chưa đủ gia vị. Hắn và Viên Cương đối phó với cái miệng của mình chắc chắn không chỉ làm ba bốn thứ này.
Nhưng đối với đám Hắc Mẫu Đơn mà nói, đây là mỹ vị tuyệt thế, mắt ai nấy tỏa sáng, suýt chút nữa là nuốt cả đầu lưỡi, món mặn không nói, họ không nghĩ đến rau tươi cũng có thể nấu ngon đến thế.
Người trong dịch trạm luôn đứng đây nhìn, nghi ngờ, ngon đến thế sao? Có điều đúng là thơm thật!
Dịch trưởng lén hỏi đầu bếp: “Có thể nhìn ra làm thế nào không?”
Đầu bếp lắc đầu: “Không biết, chỉ biết bọn hắn có bỏ vào trong vài vị thảo dược!”
Dịch trưởng im lặng, không nếm cũng được, thuốc sao có thể ăn bậy chứ!
Mấy dụng cụ đựng đồ ăn trên bàn đã trống không hết, mấy người Đoạn Hổ sờ bụng, bộ dạng sống trên đời đúng là không uổng phí, vẫn chưa thỏa mãn.
Hắc Mẫu Đơn ngại ngùng cười, vì tướng ăn của mình ban nãy chẳng hề có ý tứ, có điều ăn đúng là thoải mái thật!
Ngô Tam Lượng sờ bụng không kìm được nhắc nhở một câu: “Đạo gia, phía đông không xa chính là Bắc Châu Hàn quốc.”
Lời nhắc nhở này không phải không có nguyên nhân, đoạn đường này đi về phía bắc, giống như muốn đi Hàn quốc. nhưng nếu thật sự muốn đi Hàn quốc Bắc châu vốn thuộc phía đông Yến quốc giờ chính là địa bàn Hàn quốc.
Ngưu Hữu Đạo cười nhạt một tiếng, “Đến lúc đó sẽ biết.” Dứt lời đứng dậy rời đi.
Nguyện đi lòng vòng xa một chút không phải không có nguyên nhân, nghe nói hiện tại Thượng Thanh tông đang ở địa bàn Bắc Châu của Thiệu Đăng Vân. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cố gắng đề phòng chạm mặt người Thượng Thanh tông.
Hắc Mẫu Đơn quay đầu trách Ngô Tam Lượng: “Có ăn rồi mà vẫn không lấp được miệng của ngươi à?”
Ngô Tam Lượng ngạc nhiên: “Ta có nói sai gì sao?”
Hắc Mẫu Đơn: “Đang yên đang lành nhắc đến Bắc Châu làm gì?”
Ngô Tam Lượng kinh ngạc: “Nhắc đến Bắc Châu thì sao?”
Hắc Mẫu Đơn ép giọng nói: “Thân phận Đạo gia giờ không phải ngươi không biết, chẳng lẽ chưa nghe mấy lời đồn đãi kia à, chưởng môn Thượng Thanh tông giờ đang ở Bắc Châu, lỡ lời đồn kia là thật vậy không phải ngươi đang chà lên vết sẹo của người ta à?”
Cái gọi là lời đồn là do Tống gia thả ra, nói Địa Ngục gả cho Ngưu Hữu Đạo để cướp chức chưởng môn của Ngưu Hữu Đạo, người trong cuộc không lên tiếng, ngoại nhân cũng không biết rõ thật giả.
Ngô Tam Lượng sửng sốt một chút, vội nhỏ giọng nói xin lỗi nói: “Lỡ lời, lỡ lời.”
Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, cả nhóm lại xuất phát, Ngưu Hữu Đạo lật người lên ngựa thì trợn tròn mắt, Lôi Tông Khang đang vác một cái nồi đen, Ngô Tam Lượng nhấc hai bao gai, Đoạn Hổ bước nhanh theo sau cầm một thứ như cái chậu bỏ vào trong bao bố của Ngô Tam Lượng.
Các ngươi muốn dọn sạch bếp của người ta sao? Ngưu Hữu Đạo cau mày nói: “Các ngươi làm cái gì vậy?”
Hắc Mẫu Đơn chạy theo sau nhét một thứ vào bao của Ngô Tam Lượng, cười hì hì: “Mang đi, dùng trên đường.”
“...” Ngưu Hữu Đạo liếc mắt, mấy tên này thật đúng là không ngại mệt, thật sự không còn gì để nói bèn đánh ngựa lao đi trước.
Mấy người phóng ngựa theo sau, có điều dọc đường cái bao bố của Ngô Tam Lượng cứ kêu “chẻng chẻng chẻng” không ngừng làm Ngưu Hữu Đạo hơi nhức răng.
Càng làm cho Ngưu Hữu Đạo không thể chịu được còn ở phía sau.
“Đạo gia, ta đi mua một ít đồ ăn!”
Giữa đường ôm địa đồ xem, biết cách đó không xa có thành trấn, người nào đó lên tiếng chào hỏi, khoái mã chạy trước.
Không bao lâu, người nào đó cầm mấy cân thịt theo quất roi thúc ngựa quay về, hình ảnh kia quá đẹp, đặc biệt là những người khác bắt đầu xoi mói về chuyện thịt heo nạc mỡ thế nào.
Ngưu Hữu Đạo ngửa mặt lên trời cạn lời, mặc dù đều là máu thịt thì không thể tránh được phàm tục, nhưng tu sĩ trong ấn tượng của hắn không phải như vậy.
Trong lúc Ngưu Hữu Đạo đứng trên vách núi chống kiếm ngắm sao trời, ý cảnh đều đẹp thì dưới chân núi bắt đầu có khói dầu bay lên, tiếng nồi niêu lạch cạch xào nấu không ngừng.
Trên đường đi, gặp gỡ thành trấn, không phải khoái mã đi mua một ít thịt, thì cũng là khoái mã đi mua một ít rau tươi.
Bốn người Hắc Mẫu Đơn rất hứng thú với bí mật bất truyền này, đều muốn đem ra luyện tay nghề, nhưng nồi chỉ có một cái, bốn người chỉ có thể thay phiên nhau cầm muôi cho nên mỗi lần ai sắp đến lần cầm muôi kế tiếp thì người hô hào muốn đi mua thức ăn chắc chắn là vị đó.
Ngưu Hữu Đạo cảm giác tốc độ đi đường hình như chậm đi một chút, động một chút lại muốn dỡ nồi nấu đồ ăn, không chậm mới là lạ.
Thời gian dần trôi qua, Ngưu Hữu Đạo cũng đã quen với bốn người này, không còn cách nào khác, do hắn làm hư đầu tiên, thỉnh thoảng, gặp lúc điều kiện thích hợp còn chỉ bọn hắn một món ăn mới.
Trên đường đi có tiếng “chẻng chẻng” dẫn đường dĩ nhiên là hấp dẫn người đi đường quay đầu lại, Ngưu Hữu Đạo cũng dần quen thuộc rồi.
Còn chuyện dùng bữa ở thành trấn và dịch trạm trên đường, bốn người Hắc Mẫu Đơn đã không còn hứng thú nữa, nếu có thể ăn ngon, vì sao lại phải ăn dở, họ chướng mắt mấy thứ cơm nước kia, họ tình nguyện tự ra tay nấu nướng.
Lặn lội đường xa cũng thật sự buồn tẻ vô vị, Ngưu Hữu Đạo cũng mặc kệ.
Cứ thế chậm rãi đi đường.
Họ ra khỏi cảnh nội Triệu quốc, tiến vào cảnh nội Hàn quốc...
Non xanh nước biếc, một nhóm hơn ba mươi người, tiếng vó ngựa cộc cộc, thanh niên dẫn đầu áo trắng áo khoác đen, khuôn mặt tuấn nhã, tóc cài một cây trâm ngọc bích, sau lưng là hơn ba mươi tùy tùng, một nửa võ sĩ, một nửa tu sĩ.
Sau khi xông lên một con dốc, thanh niên đưa tay, ghìm ngựa xoay chuyển vài vòng tại chỗ.
Một người vội vàng lên siết cương, pháp sư tùy hành hỏi: “Đại công tử, sao vậy?"