Chương 250: Băng Thiên Tuyết Địa (2)
Thương Thục Thanh xem xong mật báo vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Đạo gia gặp nguy hiểm!” Nàng đưa mật báo cho Lam Như Đình.
Sau khi Lam Như Đình xem xong sắc mặt ngưng trọng, lại đưa cho Thương Triều Tông xem.
Sau khi Thương Triều Tông đọc xong, nghe nói Đạo gia gặp nguy hiểm, Viên Phương cũng không kìm được đưa tay yêu cầu: “Vương gia, cho ta xem một chút.”
Sau khi xem xong không khó xem hiểu, vừa nhìn đã rõ, mật thư gửi tới lúc trình báo đã được phiên dịch xong.
Nội dung đại khái là, bên Bắc Châu đưa tin cho Tống gia kình thành, nói Ngưu Hữu Đạo đang ở Hàn quốc muốn đi Băng Tuyết các ở Đại Tuyết sơn cầu Xích Dương Chu quả cho nhi tử Hải Như Nguyệt chữa bệnh. Tống Cửu Minh muốn nhân cơ hội lấy công chuộc tội để tái xuất, đã liên hệ với người của Lưu Tiên tông chạy đi Băng Tuyết các hạ sát thủ!
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Sau khi xem xong Viên Phương run rẩy cầm mật báo gấp gáp hỏi.
Thương Thục Thanh hỏi: “Nói vậy, Đạo gia thật sự muốn đi Băng Tuyết các cầu Xích Dương Chu quả?”
Viên Phương vội la lên: “Đạo gia đã đáp ứng Hải Như Nguyệt rồi!”
Lam Như Đình thở dài: “Lời hứa ngàn vàng, thật là người có tín nghĩa!”
Bên này đã biết được chuyện đàm phán của Ngưu Hữu Đạo và Hải Như Nguyệt từ Phương Triết an bài ở Kim Châu, chuyện đã bàn đến bước kia, thật ra Xích Dương Chu quả đã không còn quan trọng, Nhậm Hải bị những chiến thắng của Anh Dương, Vũ Liệt vệ ảnh hưởng, đang tạo điều kiện cho bên này, hy vọng Thương Triều Tông tái tạo được một Anh Dương, Vũ Liệt vệ uy chấn thiên hạ để ủng hộ ngược lại nàng.
Người biết chuyện đều rõ, Hải Như Nguyệt không hy vọng lắm vào Xích Dương Chu quả, Kim Châu đến nhiều năm như vậy, dùng tất cả các năng lượng có thể sử dụng cũng không lấy được Xích Dương Chu quả nên chắc cũng không tin Ngưu Hữu Đạo có thể lấy được lắm, ủng hộ cho Thương Triều Tông thực ra cũng là chuẩn bị hậu sự cho nhi tử Tiêu Thiên Chấn của mình, chuẩn bị cho tương lai của bản thân nàng.
Cho nên thực ra Ngưu Hữu Đạo không cần thiết phải đi làm cái chuyện xa vời này, không cần phải đi cầu Xích Dương Chu quả gì đó!
Viên Phương: “Tín nghĩa cái gì, đương nhiên Đạo gia là người nói lời giữ lời!
Nhưng Đạo gia cũng vì muốn tốt cho các ngươi! Lúc đàm phán với Hải Như Nguyệt, ta ở bên cạnh nên ta rất rõ. Thực ra Đạo gia không cần thiết phải rước phiền toái này, sau đó ta có khuyên Đạo gia không cần phiền toái như vậy, các ngươi có biết Đạo gia nói thế nào không?”
Lam Như Đình hỏi: “Nói thế nào?”
Viên Phương: “Đạo gia nói, Anh Dương, Vũ Liệt vệ không biết lúc nào mới có thể gầy dựng được, bệnh tình của Tiêu Thiên Chấn hắn đã đích thân kiểm tra, không ổn, không kiên trì được quá lâu, nói không chừng ngày nào đó sẽ chết đột ngột, đến lúc đso hoàn cảnh của Hải Như Nguyệt khó khăn, Kim Châu bên kia đổi chủ, mối quan hệ với vương gia bên này có xảy ra biến cố hay không... Cho nên Đạo gia mới kiên trì đi cầu Xích Dương Chu quả, các ngươi có biết dọc đường nguy hiểm thế nào không? Các ngươi biết có bao nhiêu người muốn đưa Đạo gia vào chỗ chết không? Các ngươi không biết, các ngươi không thấy Đạo gia đã chém giết đẫm máu với những kẻ đuổi theo hắn như thế nào. Đạo gia đang liều mạng vì các người đó! Đạo gia đang dốc hết tâm huyết vì Thương gia các ngươi, ngươi biết có bao nhiêu người muốn đưa Đạo gia vào chỗ chết được!”
Cho dù có hơi khoa trương nhưng hầu hết cũng là sự thực, cùng thực sự gấp quá rồi, vì bản thân lão không đủ khả năng!
Lão sốt ruột cũng vì một tầng nguyên nhân khác, lợi ích của lão bất tri bất giác đã cột chung với Ngưu Hữu Đạo. Lão hiểu, một khi Ngưu Hữu Đạo đã xảy ra chuyện gì, lão ở đây chẳng là cái rắm gì cả, rời khỏi bên này chưa chắc đã có thể lập được thành tựu gì, yêu tinh này không ngu đâu nhé!
Tiểu Nam sơn hoang vu kia đã không thể quay về nữa, ra ngoài trải nghiệm rồi không thể quay về làm mấy chuyện nho nhỏ ở Tiểu Nam sơn kia được, tâm đã lớn mất rồi!
Những lời này vừa nói ra, hốc mắt Thương Thục Thanh trong nháy mắt đỏ lên, răng ngà cắn chặt môi!
Thương Triều Tông mặt mũi sưng vù cũng động dung, thần sắc ngưng trọng, quên đi đau đớn trên người, đứng lên đối mặt nói: “Trụ trì...”
Ngay lập tức hắn ta lại đổi sang cách xưng hô tôn kính hơn: “Đại sư, ngươi không nên gấp, chúng ta tất nhiên sẽ không ngồi yên không màng tới! Có điều ta không rõ, Bắc Châu sao lại biết kế hoạch và hành tung Đạo gia? Việc này sao lại dính đến Thiệu gia Bắc Châu?”
Viên Phương nâng hai tay lên: “Ta chia tay với Đạo gia ở Triệu quốc, chuyện bên Hàn quốc sao ta biết được?”
Thương Thục Thanh chần chờ nói: “Thượng Thanh tông hình như đang ở Bắc Châu, không phải Thượng Thanh tông tìm nơi nương tựa sao, có thể liên quan đến Thượng Thanh tông không?” Nàng có ấn tượng rất sâu về chuyện này, chưởng môn Thượng Thanh tông Đường Nghi là thê tử trên danh nghĩa của Ngưu Hữu Đạo nên lập tức có phản ứng.
Mấy người như có điều suy nghĩ, cũng đều nghi ngờ theo hướng này, họ đều từng tận mắt chứng kiến Thượng Thanh tông chặn giết Ngưu Hữu Đạo trên Nam Sơn tự, đều biết Thượng Thanh tông muốn dồn Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết.
“Hay cho một Thượng Thanh tông, đừng để rơi vào tay bần tăng, nếu không nhất định bần tăng sẽ giết không tha...” Viên Phương thầm mắng, lại chắp tay trước ngực nói: “A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!”
Sau khi về lại bên cạnh chúng tăng Nam Sơn tự, lão thường xuyên nhắc nhở mình là tăng nhân.
“Thứ ngay cả Hải Như Nguyệt cũng không thấy được...” Lam Như Đình lại nói nửa câu lắc đầu.
Thương Thục Thanh: “Đạo gia không phải người lỗ mãng, có thể đi tự nhiên có dự định. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, ca, mời người Thiên Ngọc môn giúp đỡ một chút đi.”
Bản thân bên này cũng bất lực, cũng chỉ có thể mời người của Thiên Ngọc môn hỗ trợ, Thương Triều Tông khẽ gật đầu, dẫn đám người cùng đi ra.
Cả đám đến đình viện Bạch Diêu, tìm Bạch Diêu, nói rõ tình hình.
Bạch Diêu đứng dưới tàng cây đưa tay hái chiếc lá, quay đầu lại, hừ lạnh nói: “Với thế lực của Hải Như Nguyệt cũng không làm được, hắn còn chen vào làm gì?”
Lam Như Đình chắp tay nói: “Bạch tiên sinh, sự tình có nguyên nhân, Ngưu Hữu Đạo tự mình chẩn trị cho Tiêu Thiên Chấn, phát hiện bệnh tình Tiêu Thiên Chấn không ổn, nếu Tiêu Thiên Chấn xảy ra việc gì không hay, chuyện khống chế Kim Châu của Hải Như Nguyệt dễ xảy ra vấn đề, đến lúc đó quan hệ của bên kia và bên này có xảy ra biến cố gì không còn khó nói. Ngưu Hữu Đạo làm vậy là vì bên này, cũng là giúp Thiên Ngọc môn, đối với Thiên Ngọc môn cũng có lợi.”
Bạch Diêu trầm mặc, dưới cái nhìn mong đợi của mọi người, từ từ nói: “Mấu chốt của vấn đề là, các ngươi cũng không biết hành tung của hắn, trời đất bao la đến đâu tìm hắn đây? thậm chí cũng không cách nào trực tiếp liên hệ với hắn, Thiên Ngọc môn cũng chỉ có thể thông báo cho người bên Băng Tuyết các chuẩn bị trước.”
Lam Như Đình hỏi: “Có thể nhờ Thiên Ngọc môn tạo chút áp lực với người của Lưu Tiên tông không?”
Bạch Diêu hỏi lại: “Tạo áp lực thế nào? Thiên Ngọc môn dám nhảy ra công khai giúp hắn sao? Môn phái cảnh nội các quốc gia đều có quy tắc, ăn nồi nào nấu nồi nào thì phải đốt củi lò ấy, phá đổ Yến quốc đối với ai cũng không có lợi. Hắn là trọng phạm giết Yến sứ, các ngươi dám công khai thừa nhận quan hệ với hắn sao? Còn nữa, Băng Tuyết các dễ chọc vào sao? Tên kia gan to bằng trời, ngay cả Yến sứ cũng dám giết, tốt nhất chớ làm loạn với Băng Tuyết các nếu không ai cũng phải tránh xa hắn một chút...”
Huyện Cửu Lĩnh, sau khi bốn người Hắc Mẫu Đơn ra khỏi thành liền phi nhanh đến chân núi ngoại ô, siết cương dừng lại nhìn xung quanh.
Trong rừng núi cách đó không xa, một người một ngựa xuất hiện, Ngưu Hữu Đạo ngồi trên lưng ngựa ung dung lắc lư đi đến trước mặt mọi người.
Đoạn Hổ, Ngô Tam Lượng, Lôi Tông Khang nhìn nhau cười một tiếng, sau khi phân tán cuối cùng cũng gặp lại, cùng chắp tay: “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, xoay ngựa: “Đi thôi!”
Cả nhóm năm người xông khỏi vùng hoang vu đi lên đường lớn, mau chóng lao đi.
Ra khỏi cảnh nội huyện Cửu Lĩnh, khí hậu dần dần chuyển sang lạnh lẽo, càng đi về phía bắc nhiệt độ càng thấp.