Đạo Quân

Chương 257: Nở Mày Nở Mặt (2)

Chương 257: Nở Mày Nở Mặt (2)


Nếu chỉ có cái tên 'Hiên Viên Đạo' kia thì có lẽ là nhận lầm, thế nhưng khi nhìn lại đơn đăng ký phòng của đám người Hắc Mẫu Đơn thì ông ta lại biết không thể nhầm được.

"Cũng không cần đi tới căn phòng đó vội, nếu ta thật sự là khách quý thì chưởng quỹ à, ta vừa mới tới Băng Tuyết các còn chưa quen thuộc nơi này, ông có thể dẫn ta đi khắp nơi thăm thú được không?" Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ dùng cách hỏi thăm để hỏi thử chưởng quỹ.

Chưởng quỹ cười cười, cũng hiểu rõ điều gì đó, gật gật đầu: "Có gì không được chứ, được rồi, để ta đi cùng tiên sinh thăm thú nơi đây. Tiên sinh hãy chờ một lát, đợi ta đi chuẩn bị một lát." Sau khi nói xong thì chưởng quỹ đi tới bên kia, giao cho vài tên tiểu nhị một vài công việc.

Sau khi trở lại, ông ta lại đưa tay ra, tỏ vẻ mời Ngưu Hữu Đạo đi trước.

Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại chỉ chỉ vào đám người Bùi nương tử rồi hỏi: "Vậy ông có thể sắp xếp nơi ở cho mấy người bạn này của ta được không?"

"Nếu đã là bạn bè của tiên sinh thì đương nhiên chúng ta không làm tiên sinh khó xử rồi." Chưởng quỹ đáp ứng, quay đầu lại gọi mấy tên tiểu nhị tới, chỉ chỉ vào đám người Bùi nương tử: "Đưa những người bạn của Hiên Viên tiên sinh tới phòng khách quý đi."

Rồi đám người Ngưu Hữu Đạo được chưởng quỹ dẫn ra ngoài khách sạn, đi thăm thú các nơi của Băng Tuyết các.

Đám người Bùi nương tử thì vẫn kinh ngạc đứng yên tại chỗ, cũng không biết có nên đi theo mấy người tiểu nhị này hay không nữa.

Càng làm mấy người này khiếp sợ chính là chưởng quỹ của khách sạn Thải Hồng lại tự mình đi theo người kia đi dạo Băng Tuyết các nữa, lúc trước tại dịch trạm khi thấy 'Lý công tử' này tiện tay vứt một đống kim phiếu để mua sự yên tĩnh thì họ đã cảm thấy không phải là người bình thường, hiện tại thấy được cảnh này thì càng khẳng định suy nghĩ của bọn họ.

Đám người Bùi nương tử vẫn rất kinh ngạc, còn đang nghĩ xem 'Lý công tử' này rốt cuộc là ai, có lai lịch như thế nào. Hiên Viên Đạo? Trong thiên hạ này có người nào trâu bò mà có dòng họ Hiên Viên sao? Hay là người này có một sư môn rất kinh khủng?

Tóm lại, mấy người đều cảm thán mình may mắn, may mắn tại dịch trạm đã không làm loạn cái gì, nếu không thì thật sự có phiền phức lớn rồi.

Ba người Bùi nương tử nhìn lại công tử vẫn còn đang ngẩn người kia mà âm thầm tức giận, đã nói ngươi đừng làm bậy rồi mà lại không nghe, hiện tại tốt chứ? Một trăm vạn kim tệ nha! Đối với người nào thì số tiền này cũng là một số tiền khổng lồ, chứ không phải chút ít gì cả!

Không đúng, không chỉ một trăm vạn thôi đâu, mà là hai trăm vạn, còn có trăm vạn tiền đặt cược đi vào Quỳnh Lâu Ngọc Vũ kia nữa, nói không chừng lại thua tiếp.

Tình hình trước mắt đã rất rõ ràng, với thái độ ân cần của chưởng quỹ khách sạn Thải Hồng thì Hiên Viên Đạo có thể đi vào Quỳnh Lâu Ngọc Vũ cũng không khó khăn gì cả.

Mấy người hiện tại cũng đã rõ ràng, thật sự không trách người đó có thể dùng việc đi vào Quỳnh Lâu Ngọc Vũ làm tiền đặt cược, người ta thật sự là làm được nha!

Vấn đề quan trọng nhất đó chính là, Hiên Viên Đạo có lai lịch kinh người, có kẻ nào dám chơi xấu không chịu giao tiền đặt cược sao? Sau đó người kia bắt bọn họ trả tiền thì với tình hình hiện tại, bọn người mình có dám không đưa sao? Hai trăm vạn kim tệ nha! Cứ như vậy mà biến mất...

"Xin mời đi theo chúng ta." Tiểu nhị vẫn rất kiên nhẫn, mời lần nữa.

Mấy người Bùi nương tử cũng không dám từ chối, mấy người còn đang do dự mà nhìn nhau thì cái tên ẻo lả kia lại sảng khoái nhất: "Đi thôi, đừng làm khó người khác!"

Mấy người sững sờ, tại sao công tử lại dễ nói chuyện như vậy đây?

Trên vách đá dựng đứng tại hẻm núi, Ngưu Hữu Đạo và chưởng quỹ đi song song với nhau, chưởng quỹ vừa đi vừa chỉ trỏ, giới thiệu cho Ngưu Hữu Đạo khá nhiều nơi tại đây.

Bốn người Hắc Mẫu Đơn chậm rãi đi theo phía sau, thật sự là nở mày nở mặt nha.

Nghĩ không nở mày nở mặt cũng khó khăn nha, chưởng quỹ Sở An Lâu của khách sạn Thải Hồng tự mình tiếp khách, còn lâm thời làm hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ nữa, làm những người trong thung lũng này rất kinh ngạc, còn đang suy đoán không biết là ai mà có thể làm Sở An Lâu tự mình tiếp đãi nữa đây.

"Hắc Mẫu Đơn, Đoàn huynh, Lôi huynh, Ngô huynh."

Ở bên đường đột ngột có một tu sĩ chắp tay chào hỏi mấy người.

Bốn người cũng gật đầu với người tu sĩ kia, cơ bản là cũng không quen thuộc người đó lắm nhưng cũng là biết, người đó cũng là một tán tu.

Bốn người cũng không phải là lần đầu tiên tới Băng Tuyết các, bọn họ cũng đã từng tới Băng Tuyết các để tìm kiếm cơ hội, thế nhưng họ chỉ tập trung tại thành Trích Tinh mà thôi, mà ở đó cũng có nhiều tán tu đi tới thành Trích Tinh tìm cơ hội, ở đây có nhiều tán tu biết bọn họ cũng không có gì lạ, bọn họ vừa mới ra khách sạn cũng đã có người chào hỏi rồi.

Bốn người có thể từ trong mắt những tán tu này nhìn thấy vẻ hâm mộ, thậm chí còn có sự hi vọng nịnh bợ nữa, bọn họ có thể hiểu được những người này hâm mộ cái gì, bọn họ hâm mộ mấy người mình có thể được chỗ tốt lớn như vậy, chỉ một lát mà đã tới cấp bậc này rồi.

Gặp người biết mình thì họ cũng chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi, cũng không định nói thêm cái gì, còn đối với những người muốn nịnh nọt bọn họ thì họ càng không để ý tới.

Cũng không phải là cấp bậc của họ tăng lên thì họ cũng cao ngạo hơn, mà là có một số việc bọn họ không thể làm chủ, cũng biết người bình thường rất khó tới gần Đạo gia. Mặc dù Đạo gia rất thích kết bạn, thế nhưng Đạo gia chỉ kết bạn với những người gần bằng mình mà thôi.

Tình cảnh xấu hổ như Lôi Tông Khang cũng không nói, Hắc Mẫu Đơn rõ ràng tình huống của mình, nhớ lại ngày gặp được Đạo gia, bị Đạo gia thử đi thử lại, bị hỏi cho khóc liên tục thì nàng cũng biết Đạo gia lòng dạ quá thâm sâu, cũng không phải là người nào cũng bị hắn tiếp nhận.

Đương nhiên, bốn người bọn họ hiện tại thật sự là có tiền vốn mà cúi đầu quan sát những tán tu kia, không cần nói cái gì khác, chỉ cần tính tới số kim phiếu ở trên người mình cũng có thể làm những tán tu kia hâm mộ tới chảy nước miếng.

"Người cùng đi với Sở An Lâu là ai vậy?"

Khi nhóm người này đi qua đây thì lập tức có người tới hỏi người tán tu kia, ý định hiểu rõ lai lịch của Ngưu Hữu Đạo.

"Lý chưởng quỹ, ta cũng không biết."

"Không biết? Vừa nãy ngươi còn chào hỏi với bọn họ mà?"

"Ta chỉ biết bốn người ở phía sau mà thôi, lúc đầu bốn người kia cũng là tán tu giống như ta, năm trước tại thành Trích Tinh cũng có gặp bọn họ, sống còn không tốt bằng ta đây, thế nhưng chỉ chớp mắt cũng không biết leo được lên ai... Aiz, cùng là người mà số mệnh khác nhau a, cũng không may mắn như người ta!"

Khá nhiều cửa hàng bị hấp dẫn, đi ra quan sát, cũng có thật nhiều tu sĩ không biết Sở An Lâu thấy vậy thì cũng không nhịn được mà hỏi thăm.

Cửa hàng của Lưu Tiên tông, chưởng quỹ Tiêu Thiết đứng tại cổng mà nhìn một nhóm Sở An Lâu đi qua, lúc đầu chỉ vì Sở An Lâu mà chú ý tới Ngưu Hữu Đạo, thế nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Ngưu Hữu Đạo thì cảm thấy khá nghi ngờ, tới khi nhìn thấy bốn người phía sau, nhất là trong đó còn có một người phụ nữ có làn da hơi đen thì mí mắt hắn ta nhảy nhảy.

Cách đó không xa, hình như có người đang bàn luận cái gì đó thì Tiêu Thiết bước nhanh tới, hỏi: "Người vừa rồi đi cùng Sở An Lâu là ai vậy?"

Có người đáp: "Không biết, thế nhưng nghe nói bốn người đằng sau chính là tán tu bên thành Trích Tinh, cũng không biết leo lên được người nào nữa."

Tiêu Thiết quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mấy người đang đi về phương xa, nửa tin nửa ngờ, thật sự là Ngưu Hữu Đạo sao!

Hắn ta cũng giống như cửa hàng của Lưu Tiên tông bên thành Trích Tinh vậy, cũng nhận được chân dung của Ngưu Hữu Đạo do sư môn truyền tới. Vừa rồi nhìn lại thì thật sự thấy hơi giống, mà gần đây còn nhận được tin tức từ tông môn, nói là Ngưu Hữu Đạo muốn đi tới nơi đây nên hắn ta càng nghi ngờ, thế nhưng bởi vì có Sở An Lâu đi cùng làm hắn ta không dám xác nhận.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất