Chương 264: Thật Chứ?
Cao Túc Thông thật sự coi đây là cơ hội lập công chuộc tội.
Mà Thôi Viễn lại không muốn lợi dụng cơ hội này, bởi vì có một số việc không thể để lộ ra ngoài ánh sáng. Ngưu Hữu Đạo đã thả y ra, thế mà y còn định tới giết Ngưu Hữu Đạo, nhỡ đâu Ngưu Hữu Đạo nói chuyện này ra thì làm sao? Thế nhưng không còn cách nào cả, y không đến không được mà!
Theo một đường đi tới đây, Thôi Viễn vẫn khá lo lắng, muốn giết người diệt khẩu thì cũng phải có cơ hội chứ? Mà quan trọng nhất đó chính là mình không phải đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, cho nên không có năng lực diệt khẩu.
Thế là y nghĩ tới việc nên làm cách nào để có thể mật báo cho Ngưu Hữu Đạo, thế nhưng mà y lại không liên lạc được.
Khi vừa nhận được tin tức từ Tống gia, một nhóm người không dừng lại chút nào nhanh chóng chạy tới đây, trên mặt đều xuất hiện sự mệt mỏi.
Bọn họ cũng không để tất cả đi Băng Tuyết các mà để lại một trưởng lão tọa trấn ở đây, Ô Thiếu Hoan mang theo hơn mười người bay xuống núi.
Vừa tới thung lũng thì nhóm người này vội vàng đi tới cửa hàng của Lưu Tiên tông.
"Sư phụ?"
Chưởng quỹ Tiêu Thiết của cửa hàng Lưu Tiên tông khi thấy một đám người đi vào thì vội vàng tới trước người Ô Thiếu Hoan mà hành lễ, Ô Thiếu Hoan chính là sư phụ của hắn ta.
Tiêu Thiết cũng không nghĩ tới, mình vừa mới gửi tin tức về sư môn không lâu, nhóm người này đã tới rồi.
Ô Thiếu Hoan đưa tay ra đỡ dậy: "Đã phát hiện được mục tiêu hay chưa?"
Tiêu Thiết chắp tay đáp: "Đã phát hiện, Ngưu Hữu Đạo đi vào trong khách sạn Thải Hồng, thế nhưng tình hình có biến đổi..." Sau đó hắn ta nói về chuyện của Ngưu Hữu Đạo đi dạo cùng với Sở An Lâu.
Đám người vừa chạy tới cảm thấy rất kinh ngạc.
Ánh mắt của Thôi Viễn lấp lóe, âm thầm mừng rỡ, có đôi khi đi nhầm đường sẽ rất khó quay đầu lại.
Ô Thiếu Hoan sửng sốt một lát rồi trầm giọng nói: "Hắn làm sao có thể có quan hệ với Sở An Lâu chứ, là có chuyện gì xảy ra?"
"Đệ tử cũng không biết là chuyện gì nữa, việc này ta cũng không thể tìm hiểu được." Tiêu Thiết trả lời rất cung kính.
Ô Thiếu Hoan quay lại nhìn sư đệ Lệ Quang: “Sư đệ, đệ thấy thế nào?”
Lệ Quang trầm mặc nói.
Cá nhân Sở An Lâu thực ra không có gì, vấn đề là tại Băng Tuyết các này, với thế lực mà người ta đại diện, quả thực không có mấy người dám trêu. Ngưu Hữu Đạo dù là trọng phạm đã ám sát sứ thần của nước Yến, nhưng Sở An Lâu chỉ ngang nhiên giương mắt nhìn, vậy là ý gì?
“Truyền tin về xin chưởng môn quyết định đi!” Lệ Quang trầm ngâm nói.
Tiểu Thiết vội hỏi: “Sư thúc, đệ tử đã truyền tin về sư môn cách đây một canh giờ rồi.”
Ô Thiếu Hoan và Lệ Quang nhìn nhau.
"Vậy thì chờ tin tức đi!" Ô Thiếu Hoan buông tiếng thở dài, lại nói: "Trước tiên bố trí người quan sát quanh khách sạn, chờ chưởng môn trả lời lại quyết định sau.”
Đám người vô cùng lo lắng chạy tới, lại bị một chậu nước lạnh dội phủ đầu...
Tại khách sạn, Viên Cương bố trí người xong liền trở về phòng Ngưu Hữu Đạo.
Thấy trong phòng tắm đóng cửa có hơi nước nóng bốc lên, còn có tiếng nước chảy, hắn ta biết nếp sống của Ngưu Hữu Đạo, xem ra Ngưu Hữu Đạo đang tắm nước nóng. hắn ta gõ cửa theo tiết tấu, biểu thị mình đã đến.
Y quay lại chỗ cửa sổ, quan sát tình hình chung quanh một lúc, sau đó đi về cạnh bàn rót chén trả mới lại đi tới bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, chậm rãi uống trà.
Không lâu sau, từ bên phòng tắm có tiếng đóng mở cửa. Viên Cương quay lại nhìn, chợt sửng sốt!
Y thấy Hắc Mẫu Đơn đi ra, vừa đi vừa giữ quần áo, mái tóc dài ướt nhẹp.
Nhìn dáng vẻ kia rõ ràng là vừa tắm rửa xong.
Người phụ nữ này có phòng tắm riêng, làm sao chạy đến chỗ đạo gia? Viên Cương hỏi: “Đạo gia đâu?”
“Còn ngâm bên trong.” Hắc Mẫu Đơn cười tủm tỉm, thích thú nhìn vẻ kinh ngạc của Viên Cương.
Đối với Viên Cương, lòng nàng có cảm giác không thoải mái. Trong khoảng thời gian này, nàng là nhân vật quản sự bên cạnh Ngưu Hữu Đạo. Kết quả là, Viên Cương vừa đến, không nói hai lời đã bắt đầu tiếp quản vị trí của nàng, chỉ tay ra lệnh cho nàng, còn sai khiến đám Đoạn Hổ.
Vốn nàng còn muốn hầu hạ Ngưu Hữu tắm xong mới ra, biết Viên Cương đến, nàng cố ý đi ngoài trước muốn hắn ta tận mắt nhìn thấy quan hệ giữa nàng và đạo gia, cho Viên Cương thức thời một chút.
Vẻ bất ngờ trên mặt Viên Cương khiến nàng có chút đắc ý.
Đi tới cạnh cửa sổ, mở tung một chiếc khăn lau chùi mái tóc ướt, Hắc Mẫu Đơn nhỏ giọng oán giận: “Sao chạy tới lúc này, mất hứng của đạo gia.”
Ý tứ trong lời không cần nói cũng hiểu, đơn giản là chuyện nam nữ thôi.
Viên Cương đã quay sang nhìn cửa sổ, chén trà lên đến môi chợt dừng một chút rồi chậm rãi thả xuống. hắn ta từ tốn nhìn sang, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng, bình tĩnh nói: “Chỉ bằng ngươi?”
Cảm giác được sự khinh bỉ nồng nặc trong lời nói của đối phương, động tác lau chùi của Hắc Mẫu Đơn chợt cứng đờ, hỏi ngược lại: “Ta làm sao?"
Viên Cương: “Bớt tự dát vàng lên mặt đi. Không phải ta xem thường ngươi, dù ngươi cởi sạch, hắn cũng không hứng thú với ngươi.”
"..." Hắc Mẫu Đơn tắc miệng không trả lời được. Tuy đối phương nói khó nghe, nhưng đó là sự thực. Dù nàng cởi sạch đứng trước mặt đạo gia, đạo gia cũng không hề chạm một ngón tay vào người nàng. Điều đó khiến nàng thực sự hoài nghi mị lực của mình, thậm chí cảm thấy hơi kích thích, vì vậy nàng nhiều lần khiêu chiến, không tin trên đời có con mèo không thèm ăn vụng.
Hiệ giờ một câu nói của vị này đã chọc thủng tim đen của nàng, khiến nàng lúng túng, cũng không hiểu vì sao vị này chắc chắn như vậy. Xem ra hắn ta biết gì đó. Nàng cũng ngạc nhiên hỏi: “Ý ngươi là thân thể hắn có vấn đề?”
Nàng đã sớm hoài nghi việc này.
Viên Cương từ từ quay sang nhìn núi tuyết mênh mông đằng xa, trong mắt dần hiện vẻ hoang mang, nhỏ giọng nói: “Cao sơn lưu thủy, kiếm tri âm, cố nhân qua đời, nói không nên... Đồn rằng có Luân Hồi, liền tìm khắp thiên sơn vạn thủy, chỉ vì một tia hi vọng tương phùng... Ngươi không hiểu được!”
Hắc Mẫu Đơn tỉnh tỉnh mê mê, không biết hắn ta đang nói cái quỷ gì.
Không lâu sau, Ngưu Hữu Đạo tóc tai bù xù đi ra, nhìn thấy Viên Cương liền cười nói: “Cảm giác cũng không tệ, không ngại tán tỉnh xem.”
Nói rồi, hắn tới bàn trang điểm ngồi xuống.
Hắc Mẫu Đơn lấy lược, trước tiên giúp hắn chải đầu.
Viên Cương đứng cạnh, khoanh tay nhìn.
Đang lúc này, Đoạn Hổ gõ cửa đi vào, tới trước bàn bẩm báo:
“Đạo gia, có hai người cầu kiến ngài. Một người tự xưng là chưởng quỹ Ngô Không của cửa hàng Thiên Ngọc Môn. Một người tự xưng là chưởng quỹ Cao Mộc Lan của phủ Vạn Động Thiên.”
Mấy người họ đều do Viên Cương sắp xếp, Đoạn Hổ lại được dặn đứng quan sát ở đại sảnh của khách sạn, xem có động tĩnh dị thường gì không. Kết quả là vừa lộ mặt ở đại sảnh không lâu thì có người tìm tới gã.
Nhắm mắt suy nghĩ chốc lát, Ngưu Hữu Đạo mở mắt ra, nhìn mình trong gương một lát rồi nói: “Mang tới đi."
"Phải!" Đoạn Hổ nhận lệnh đi.
Chỉ chốc lát sau, Ngô Không và Cao Mộc Lan đi theo Đoạn Hổ tên tầng cao nhất, thấy là tầng này lập tức liếc nhau một cái. Họ đều biết nơi này không mở ra cho người ngoài, là nơi chiêu đãi khách mời của Băng Tuyết các.
Đợi đến khi vào phòng Ngưu Hữu Đạo, mới thấy hoàn cảnh trang nhã, tinh xảo trong phòng, quả nhiên những phòng khác trong khách sạn không thể so sánh nổi.
Hai người ở đây nhiều năm, đây mới là lần đầu lên tới tầng này, cũng là lần đầu nhìn thấy phòng khách trên tầng này là sao.
Hai người nhìn về phía bàn trang điểm. Một người phụ nữ đang chải đầu cho một người thanh niên. Người thanh niên kia chính là mục tiêu mà họ muốn tìm, đã từng gặp trong hẻm núi lúc trước.
Lúc trước từng gặp Sở An Lâu khi đang du lịch một mình, giờ lại thấy Ngưu Hữu Đạo ở đây, hai người vốn mang tâm dò la, tìm hiểu đều có ước lượng trong lòng.
Đoạn Hổ bẩm báo: “Đạo gia, người đến rồi.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn qua gương thấy khách tới, cười nói: “Y quan không chỉnh tề, không thể hành lễ, mong hai vị thứ tội."