Chương 272: Chắc Chắn? (1)
Mấy người tức thì lao về phía núi tuyết. Ngưu Hữu Đạo bắt lấy cánh tay Viên Cương để được trở lực.
Chưa tới chân núi tuyết đã có tuyết bạt bỗng nhiên từ trong tuyết nhảy ra tập kích.
Quái vật này có lông trắng toàn thân, màu trắng giống như tuyết xung quanh. Thân thể chúng cường tráng như gấu, tư thế lại có phần giống tinh tinh. Đầu chúng mọc lông dài như đầu sói. Răng nanh sắc bén, lực công kích của chúng rất kinh người, nhảy một cái có thể lên cao hai đến ba trượng. Lúc chúng công kích, thái độ hung hãn, hai con ngươi màu trắng lập tức lóe quầng sáng đỏ mơ hồ, khá quái dị.
Quái vật này có màu sắc như tuyết, lại trốn trong tuyết đánh lén, quả thực khó lòng phòng bị.
"Keng keng keng!"
Tiểu Dong đã mở hộp ngọc, lấy một chiếc lục lạc màu trong suốt như băng ngọc từ bên trong ra, tay rung rung vang động.
Tiếng chuông lanh lảnh rất đặc biệt, như có thể thấm vào tim gan người nghe.
Tiếng chuông vừa vang, tuyết bạt lập tức yên tĩnh, dồn dập lùi lại.
Trong một số hang núi, thỉnh thoảng có thủ vệ lộ diện, nhìn thấy lục lạc trong tay tiểu Dong thì không có ý đi ra ngăn cản.
Nhưng cũng không phải bỏ mặc không quan tâm, mà có hai tu sĩ bay tới, đi theo nhóm người.
Mấy người đi dọc theo đường mòn trên núi. Đám tuyết bạt vốn ở trên núi hoặc từ trong hang động chui ra đều tránh ra nhường đường, rất thần kỳ.
Ngưu Hữu Đạo chú ý tới điều khác. Thỉnh thoảng hắn nhìn theo hướng gió về phía cuối gió. Không giống với đám tuyết bạt nhường đường khác, đám tuyết bạt ở phía đó rõ ràng cúi thấp thân thể, lùi lại, miệng phát ra tiếng gầm gừ nhỏ, rõ ràng có ý sợ hãi.
Thật kỳ lạ! Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía Viên Cương, trong mắt đầy vẻ nghiền ngẫm.
Viên Cương hơi nhún vai, biểu thị mình cũng không biết gì cả.
Nhóm người đi lên đỉnh núi, gió lạnh gào thét, thổi tuyết đọng che đậy trên đỉnh núi làm lộ ra vách đá màu đen.
Khu vực chính giữa trên đỉnh núi giống như một lòng chảo, chung quanh có các lòng chảo vỡ vụn khác. Gió thổi qua đó tạo ra tiếng gào thét rất thảm thiết.
Ở chính giữa lòng chảo có một thân cây cao bằng đầu người mọc từ trong khe đá ra. Cành cây màu đỏ sậm, đỏ đến mức hóa đen, thế vặn vẹo như một dây leo già. Lá của cây trắng nõn như không khối ngọc bằng băng.
Trên cây mọc ra chín quả cây hình bầu dục, lớn có nhỏ có. Quả bé chỉ bằng quả trứng cút, quả lớn to như trứng gà. Quả càng nhỏ càng trắng như tuyết, càng lớn càng đỏ. Quả to nhất màu đỏ rực, phần thịt quả như lóe sáng, rất thần kỳ.
Các vị trí khuất gió quanh lòng chảo có một đám tuyết bạt nằm úp sấp, có lẽ phải trên trăm con.
Chúng nghe tiếng chuông vốn đang rất yên tĩnh, nhưng Viên Cương vừa tới, mà lòng chảo lại vừa vặn ở phía cuối gió so với hắn ta, từng con tuyết bạt cấp tốc bừng tỉnh, bắt đầu gầm gào, lục tục lui ra khỏi chỗ.
"Đây là Xích Dương chu quả?" Ngưu Hữu Đạo chỉ vào, tò mò hỏi .
"Phải!" Tiểu Dong gật gật đầu.
Được đáp án, Ngưu Hữu Đạo không hỏi nữa, bắt đầu ngắm nhìn phong cảnh chung quanh.
Đi về phía cùng hướng với Băng Tuyết các, Ngưu Hữu Đạo bỗng vỗ tay cười, chỉ một phía hô lên:
"Tiểu Dong, ngươi tới xem một chút, có bãi cỏ xanh rì, có lầu quỳnh điện ngọc, có khe núi tuyết, có dòng sông, cảnh này thế nào?"
Tiểu Dong đi tới nhìn xem, gật đầu cười nói:
"Quả thực rất đẹp."
"Nhớ kỹ, cảnh này nhất định dùng tới." Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu cho Viên Cương.
Hai tu sĩ giám thị nhìn nhau, không biết có ý gì.
Đi lòng vòng quanh đỉnh núi, lại ngắm nghía các hướng các, Ngưu Hữu Đạo thỉnh thoảng lắc đầu, dường như không hài lòng lắm, sau đó xuống núi.
Trong lúc xuống núi, Ngưu Hữu Đạo lại chỉ lên phía Xích Dương chu quả:
"Ta thấy trên đỉnh núi này không có ai trông coi, lẽ nào không sợ có người trộm cắp?"
Tiểu Dong cười đáp:
"Địa thế và khí hậu trên đỉnh núi không tiện cho canh gác. Ngoài một chút tác dụng đặc biệt, đối với người thường mà nói, Xích Dương chu quả cũng chẳng có tác dụng gì, có ai lại mạo hiểm chạy tới ăn trộm? Vả lại, trên núi nhiều tuyết bạt như thế, cho dù có người điều khiển loài chim từ trên trời bay xuống cũng không được. Đừng nói hạ xuống đỉnh núi, chỉ cần tới gần, đám tuyết bạt sẽ lập tức gào lên cảnh báo, thủ vệ phía dưới sẽ lập tức chạy tới. Tuyết bạt cũng sẽ ngăn cản. Băng Tuyết các không phải không nuôi chim truy sát, có thể chạy đi đâu? Trừ khi có cao thủ Nguyên Anh kỳ tới, mà người ta cũng không cần phải làm như vậy."
"Cũng đúng!"
Ngưu Hữu Đạo gật đầu nhìn địa thế chung quanh. Hắn còn đang nghĩ xem có thể nhờ nỗi sợ của lũ tuyết bạt đối với Viên Cương để bảo Viên Cương mò lên một chuyến. Bây giờ xem lại, suy nghĩ này không thực tế. Viên Cương không thể đạp tuyết vô ngân, lên núi mà không kinh động đến tui sĩ trông núi rất khó khăn. Huống hồ, tuyết bạt chỉ sợ hãi Viên Cương, muốn không gây động tĩnh cũng khó.
Quan trọng nhất vẫn là bị Thiệu Bình Ba phá hỏng bố cục. Xích Dương chu quả mất, hắn lập tức xui xẻo. Hắn chỉ đành bỏ qua suy nghĩ này, xem có biện pháp hay không.
Sau khi xuống núi, hắn chưa vội vã quay về. Trình diễn phải đủ bộ, không thể diễn một nửa lại thôi. Ngưu Hữu Đạo đi chung quanh cánh đồng tuyết, lên núi nhìn khắp nơi, đến chạng vạng tối mới quay về. Hắn không về lầu quỳnh điện ngọc, chia tay tiểu Dong mỗi người đi một ngả. Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương về thẳng khách sạn Thải Hồng.
Vừa về phòng trong khách sạn, Viên Cương lập tức hỏi tình hình từ đám Hắc Mẫu Đơn, sau đó phất tay nói:
"Các ngươi ra ngoài một chút."
Ngưu Hữu Đạo vừa nâng chén trà lên, liếc mắt nhìn hắn ta. Hai người hiểu rõ lẫn nhau, biết Viên Cương có việc, nên hắn gật đầu với đám Hắc Mẫu Đơn.
Đám Hắc Mẫu Đơn rời khỏi, Viên Cương tới gần Ngưu Hữu Đạo, nhỏ giọng hỏi:
"Đạo gia, nếu ngài thật sự cảm thấy cần thiết, ta có biện pháp lấy Xích Dương chu quả."
Ngưu Hữu Đạo sững sờ, đang muốn hỏi làm sao hắn ta lấy được, Hắc Mẫu Đơn chợt gõ cửa báo:
"Đạo gia, chưởng quỹ Sở đến rồi."
Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương nhìn nhau, đề tài chỉ có thể tạm coi như thôi.
"Cho mời!"
"Ha ha!"
Sở An Lâu chưa đến, tiếng cười đã đến trước, bước chân mau chóng, vẻ mặt tươi cười chắp tay hỏi:
"Nghe nói tiên sinh bôn ba khắp nơi, bận bịu tới bây giờ, khổ cực khổ cực, không biết có thuận lợi hay không?"
Lúc trước, ông ta ngồi tròng đình viện cạnh bờ sông phía sau khách sạn, rót ấm trà chờ, ai biết Ngưu Hữu Đạo không về theo đường cũ, mà là trở về từ một hướng khác của khác sạn. Nhận được thông báo từ hỏa kế khách sạn không lâu, ông ta lập tức chạy tới hỏi tình huống.
Ngưu Hữu Đạo:
"Vẫn thuận lợi, lấy được một số cảnh. Đêm nay ta sẽ cẩn thận sáng lọc một lượt, ngày mai cần phải làm cho các chủ thỏa mãn."
"Được được được!"
Sở An Lâu liên tục gật đầu, nghe nói thuận lợi, ông ta liền yên tâm.
"Tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt, ta không quấy rầy tiên sinh nhọc lòng, có nhu cầu xin dặn dò khách sạn, ta sẽ lập tức xử lý cho ngươi!"
Ông ta chắp tay muốn cáo từ, Ngưu Hữu Đạo gọi:
"Xin dừng bước!"
Sở An Lâu dừng lại, hỏi:
"Có gì dặn dò?"
Ngưu Hữu Đạo đi tới, móc ra xấp kim phiếu nhận được lúc trước, không đếm mà chia làm hai, chọn phần nhiều hơn nhét vào tay Sở An Lâu.
Sở An Lâu ngạc nhiên, không hiểu có ý gì, vội vã chối từ:
"Vậy là sao?"
Ngưu Hữu Đạo vẫn nhét vào tay ông ta:
"Lần này có thể kiếm lời được món tiền này là do chưởng quỹ ở giữa giật dây bắc cầu cho, chút lòng thành, xin chớ ngại ít."
Vừa nghe là cùng hưởng lợi, Sở An Lâu lại bóp bóp ước lượng độ dày của xấp kim phiếu, lòng lập tức nóng lên. Ông ta phát hiện kẻ trước mắt thật sự hào phóng không tầm thường, không thèm nhìn, không thèm đếm một cái, kim phiếu một triệu bấm một cái lấy đia quá nửa chia cho ông ta, thật vô cùng bạo tay!
Sự việc vẫn nằm trong khả năng khống chế của mình.
Cũng không phải không dám nhận. Nếu như có nguy hiểm không biết nào khác, không biết có hậu quả gì, ông ta thật sự không dám nhận.
Bỏ kim phiếu vào túi áo, có điều vẫn nói:
"Nếu ta không nhận, sợ là tiên sinh không an lòng, ảnh hưởng đến việc vẽ tranh cho các chủ thì không tốt. Vậy thì tạm thời để ở chỗ ta, chờ tiên sinh rời đi, ta sẽ trả lại cho tiên sinh."