Chương 364: Rùa Đen Nhỏ Rúc Đầu Muốn Đích Thân Nhúng Tay
“Đạo gia hắn có thủ đoạn hô mưa gọi gió, nếu cứ ẩn cư thâm sơn không màng thế sự thì không khỏi đáng tiếc. Bất bình trong thiên hạ, hắn không muốn quấn vào, nhưng có thể tránh được bao lâu chứ? Sớm muộn gì cũng phải ló mặt ra để quyết tranh hơn thua với ẩn sĩ trong thiên hạ. Đạo gia cũng hiểu rõ điều này, bằng không, với loại người như hắn, cũng không phải vì hai ba câu của chúng ta đả động mà làm đâu. Nói cho cùng, vẫn là do hắn quyết định. Quận chúa, xin hãy có lòng tin với Đạo gia.”
Một câu “đã sớm quấn vào” khiến cho Thương Thục Thanh có chút buồn bã.
Nàng không khỏi nghĩ đến chuyện Viên Cương nói với nàng ở chùa Nam Sơn, Đạo gia quan trọng hơn so với tu vi của hắn ta.
Sự thật chứng minh chính là như vậy, có thể nói là không khoa trương chút nào. Một tay Đạo gia kéo huynh muội nàng ra khỏi con đường mạt lộ, tiến vào con đường đại đạo rộng lớn. Bây giờ, nhờ Đạo gia cân bằng Thiên Ngọc môn, huynh muội nàng mới ít bị cản tay mà phát triển.
Nàng nghĩ hết biện pháp để Đạo gia ở lại, cũng không phải nàng muốn Đạo gia bị quấn vào, mà là nàng có chút tự trách.
Người ta giúp huynh muội nàng nhiều như vậy, giúp đỡ bọn họ rất nhiều, bây giờ bảo hắn vì bọn họ mà mạo hiểm, nàng thật sự rất áy náy.
Nàng chạy đến chải đầu cho Ngưu Hữu Đạo là vì cái gì? Không phải vì tình yêu nam nữ, mà chỉ vì hai huynh muội nàng thiếu nợ người ta, không thể báo đáp được thì làm chút chuyện gì đó trong khả năng thôi.
Nàng không tin anh trai và Lam tiên sinh không biết việc nàng đến chải đầu cho Ngưu Hữu Đạo, chỉ là bọn họ mắt nhắm mắt mở. Sở dĩ bọn họ không nói ra, cũng không phải là vì không thể báo đáp, mà để cho Quận chúa làm chút chuyện lấy lòng Ngưu Hữu Đạo, hắn có thể bất mãn sao?
Thương Thục Thanh lắc đầu: “Hắn mạo hiểm vì chúng ta, chúng ta chẳng làm được gì cho hắn. Thứ chúng ta muốn, hắn ngược lại có thể lấy được, còn chúng ta có thể cho hắn cái gì? Chúng ta có tư cách gì mà bắt hắn tiếp tục mạo hiểm vì chúng ta?”
Lời này khiến cho Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình im lặng không nói.
Sau đó, nàng còn bồi thêm một câu: “Muội chỉ có thể làm mấy chuyện chải đầu giặt quần áo cho hắn. Cho dù muội đồng ý lấy thân báo đáp, hắn cũng cảm thấy chướng mắt loại phụ nữ xấu xí như muội. Nếu hắn cần phụ nữ, nữ đệ tử bên trong ba phái có thể tùy cho hắn lựa chọn. Cho nên, mọi người cũng đừng nghĩ chuyện sẽ tiến thêm một bước nào.”
Một câu nói rõ tâm tư của hai người đàn ông, khiến cho cả hai có chút xấu hổ.
“Thanh nhi, ta không có ý gì khác...” Thương Triều Tông ngượng ngùng nói, nhưng nói được một nửa thì không biết nên tiếp tục nói như thế nào.
Y thật lòng vui mừng nếu em gái của y có thể thành đôi với Ngưu Hữu Đạo. Dù sao em gái cũng đã đến tuổi này, để nó tùy tiện gả cho một thương gia quyền thế, y thật sự không muốn em gái mình chịu thiệt thòi. Em gái y là người rất có lòng tự trọng, tuyệt không đồng ý lấy loại người như vậy.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu không gả vào nhà thương gia quyền thế, đàn ông nào chịu lấy em gái của y đây? Diện mạo của nó đủ để dọa người ta bỏ chạy.
Mà Ngưu Hữu Đạo, bất luận xét từ phương diện nào, y cũng đều cảm thấy hắn hợp với em gái của mình. Nếu hai người có thể kết hợp, quả thật không còn gì có thể tốt hơn.
Y hy vọng, qua thời gian nữa, Ngưu Hữu Đạo có thể nhìn ra được chỗ tốt của em gái y, hy vọng hai người có thể lâu ngày sinh tình, cho nên mới mắt nhắm mắt mở như vậy.
Nhưng, ẩn sau lời giải thích, có thể nói y không có tư tâm, không muốn dùng quan hệ thông gia để trói chặt Ngưu Hữu Đạo sao?
Nhưng y dựa vào cái gì để hy vọng Ngưu Hữu Đạo có thể cưới một người phụ nữ xấu xí? Thử hỏi y vì sao lúc trước y lại cưới Phượng Nhược Nam?
Cho nên, có một số chuyện không cách nào giải thích được. Có chột dạ cũng không giải thích được.
Lam Nhược Đình tất nhiên cũng có che giấu tâm tư này, không nghĩ đến Quận chúa lại biết rõ, càng không nghĩ đến Quận chúa lại nói thẳng trước mặt như vậy. Quả thật ông xấu hổ vô cùng.
Thương Triều Tông ngại ngùng nói: “Thanh nhi, nếu không có việc gì, muội về phòng đi.”
Thương Thục Thanh thở dài: “Muội quang minh lỗi lạc, không sợ người ta nhìn vào thế nào. Muội ở bên kia, cũng dễ dàng giúp cho bên này câu thông, cũng cho thấy sự coi trọng của đại ca với hắn, cần chi phải vẽ vời thêm chuyện, để người khác hiểm lầm thái độ của huynh muội chúng ta có sự thay đổi?”
Thương Triều Tông im lặng không nói.
Lam Nhược Đình sờ mũi, nói tránh đi: “Quận chúa, gần đây Vương phi hay nhắc đến người. Người nên đến đó thăm nàng ấy một chút. Vương phi nói chuyện với người sẽ hợp hơn.”
Có một số việc rất thực tế. Trước kia, cứ hở Phượng Nhược Nam giở tính trẻ con, thường hay bảo Thương Triều Tông biến đi, hoặc ra tay đánh Thương Triều Tông mặt mũi bầm dập, còn không chịu chung phòng với y. Thương Triều Tông cố gắng nhịn được bao nhiêu thì nhịn. Bây giờ, tính tình đó của Phượng Nhược Nam đã không còn tác dụng. Thương Triều Tông không còn sợ Phượng gia, tất nhiên sẽ không cần nhìn sắc mặt của Phượng Nhược Nam nữa.
Bây giờ, Phượng gia còn phải nhìn sắc mặt của y. Thương Triều Tông muốn Phượng gia áp bách con gái chịu thua, nhưng với tính tình cứng rắn của Phượng Nhược Nam, làm sao mà chịu thua chứ.
Thương Thục Thanh biết trong phòng của anh trai đã có thêm một mỹ nhân nữa để thị tẩm, chính là muốn cho chị dâu đẹp mặt.
Có một số việc nàng cũng không còn cách nào. Nàng cũng biết, nếu không phải vì Chưởng môn Thiên Ngọc môn Bành Hựu Tại, chỉ sợ với tính tình của chị dâu, anh trai đã sớm viết hưu thư bỏ vợ rồi.
Chị dâu không chịu thua, ông ngoại là Bành Hựu Tại cũng không biết nói cái gì. Cháu ngoại của ông ta có khi nào để đàn ông lên đầu đâu, hở một tý là đánh cho chồng mình mặt mũi bầm dập, còn hờn dỗi không chịu ở chung phòng, chuyện gì có thể xảy ra chứ? Tình huống bây giờ, Thiên Ngọc môn cũng không cho phép chị dâu ra tay độc ác với anh trai nữa. Không nói anh trai thống soái một phương, cần uy tín trước mặt thuộc hạ, vạn nhất đánh nhau rồi xảy ra bất trắc, gây ra chuyện lớn cho Thiên Ngọc môn, chỉ sợ Bành Hựu Tại không cách nào ăn nói với nội bộ Thiên Ngọc môn.
Khi Bành Hựu Tại đến quận Thanh Sơn cũng đã nói chuyện với chị dâu nhưng chị dâu lại không nghe. Nhà nào cũng có cái khó xử của nhà đó. Pháp lực Bành Hựu Tại cao thâm đến đâu, ông ta cũng chẳng biết phải làm thế nào?
Hai quận bây giờ cần anh trai, cho nên có một số việc vì lợi ích của Thiên Ngọc môn, Bành Hựu Tại cũng không thể không mắt nhắm mắt mở.
Nàng cũng biết Bành Hựu Tại âm thầm cho người đến đưa tin cho anh trai, anh trai có muốn chơi đùa mỹ nhân như thế nào cũng không sao, nhưng trưởng tử đời kế tiếp của Thương gia, nhất định phải do Phượng Nhược Nam sinh. Đây là giới hạn cuối cùng của Bành Hựu Tại.
Có Thiên Ngọc môn làm chỗ dựa cho chị dâu, nàng biết anh trai của mình không có cách nào hái hoa theo ý của mình nữa.
Có một số việc, nàng cũng không biết mình nên đồng tình với chị dâu hay là đồng tình với anh trai. Nhà nào cũng có cái lý của nhà đó, rất khó nói được ai đúng ai sai.
Thương Thục Thanh im lặng gật đầu, quay người đi tìm Phượng Nhược Nam.
Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình nhìn nhau.
“Chúng ta có cần đi tìm Lệnh Hồ Thu hay không? Nghe nói người này giao tiếp rộng rãi. Khi ta ở kinh thành cũng có nghe thấy tên.” Thương Triều Tông hỏi.
Lam Nhược Đình lắc đầu: “Mặc dù lời đồn là như vậy, nhưng ta không tin có người chạy loạn khắp thiên hạ chỉ vì muốn kết giao bằng hữu. Giao tiếp rộng thì tất có nhiều người. Người này quá phức tạp rồi. Thực lực của chúng ta không đủ, có nhiều thứ ép không được. Không biết rõ nội tình mà mạo muội tiếp xúc chưa chắc là chuyện tốt. Đạo gia không phải người hồ đồ, nên làm cái gì, Đạo gia đã có nắm chắc, chúng ta không cần nhúng tay vào. Khi nào cần chúng ta gặp mặt, Đạo gia tất sẽ sắp xếp, Vương gia nên chừa chút đường lui cho mình.”