Chương 365: Sợ Ta Vương Víu Ngài Sao? (1)
Thương Triều Tông khẽ gật đầu.
Trời mưa, trong làn mưa phùn của màn đêm, mọi vật đều im ắng.
Lệnh Hồ Thu người đầy rượu quay về đình viện mà Ngưu Hữu Đạo đã cho người an bài.
Cửa mở, ba người bước vào căn phòng đã được thắp sáng. Lệnh Hồ Thu cao hứng ngồi xuống, tiếp nhận chén trà mà Hồng Phất đưa sang, nhấp một ngụm, hỏi hai cô gái: “Mùi vị đồ ăn và rượu ở đây như thế nào?”
Hồng Tụ cười đáp: “Đời này của tiểu tỳ chưa từng ăn qua đồ ngon như vậy, có thể nói là ngon nhất thiên hạ. Thật sự tiểu tỳ không nghĩ đồ ăn ở đây lại ngon như thế, tiểu tỳ thiếu chút nữa nuốt luôn lưỡi của mình. Lần này đúng là không uổng công, ngay cả muội muội...”Nàng quay sang nhìn Hồng Phất, nhịn không được che miệng cười.
Hồng Phất lạnh lùng nói: “Tiểu tỳ hôm nay ăn nhiều hơn một chút, tướng ăn có chút bất nhã.”
Lệnh Hồ Thu khoát tay: “Khó có dịp ăn được đồ ăn ngon như thế này, ăn nhiều cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi mà. Haiz, lần này vừa đến, ta có cảm giác mấy năm qua ta sống vô dụng rồi. Rượu ngon thức ăn ngon bao no, ăn đến mức ta không muốn đi. Hóa ra Thiên Ngọc môn bán loại rượu có nguồn gốc ở chỗ này. Dựa theo số lượng bán ra trên thị trường, hôm nay chỉ sợ ta đã uống hơn một vạn kim tệ tiền rượu rồi. Lại còn có một đám hòa thượng hầu hạ, luận điệu có thể nói là ưu nhã. Chậc chậc, lão đệ của ta đúng là biết hưởng thụ. Những gì chúng ta ăn trước kia đúng là trò cười.”
Hồng Tụ cười nói: “Không muốn đi cũng không được rồi. Tiên sinh không muốn đi, Đạo gia sợ là sẽ gấp lên mất.”
Bây giờ Ngưu Hữu Đạo đã kết bái huynh đệ với gia nhà mình, hai người hạ nhân bọn họ cũng phải sửa lại miệng, gọi Ngưu Hữu Đạo là Đạo gia.
Lệnh Hồ Thu biết nàng ta nói là có ý gì: “Về sau đừng nhắc lại chuyện ngựa nữa nhé.”
Hồng Tụ nói: “Tiểu tỳ cũng không muốn quấy rầy nhã hứng của tiên sinh, nhưng đã kết bái, nếu hắn mở miệng, tiên sinh tiện từ chối sao? Đạo gia đã nói, không bắt tiên sinh gánh phiền phức. Mấy chuyện đó cứ giao cho hắn. Hắn nhìn trúng mạch quan hệ của tiên sinh, tiên sinh có thể không đi cùng hắn một chuyến đến nước Tề được à?”
Lệnh Hồ Thu hơi nheo mắt: “Tiểu lão đệ của ta đúng là không đơn giản, chuyện lần này ngược lại có giá trị.”
Hồng Phất đang giúp y xoa bả vai, lạnh lùng nói một câu: “Lúc trước hắn để mắt đến hai chúng ta không chịu nhả, có phải là đã nhìn ra được cái gì hay không?”
Lệnh Hồ Thu lắc đầu: “Cũng không đến mức đó đâu, cùng lắm là hắn nhìn thấy các ngươi không giống con gái bình thường. Hắn chỉ thăm dò mà thôi. Hắn biết ta không có khả năng đem người phụ nữ của mình cho hắn, nên cố ý nói mò, chủ yếu là chuyện kết bái phía sau thôi. Nếu ta cái nào cũng từ chối hết, vậy thì không thể nào nói nổi rồi. Lão đệ của ta đúng là bất phàm.”
Hồng Tụ bước sang ngồi một bên, nói khẽ: “Đông Quách Hạo Nhiên có tham dự vào chuyện năm đó hay không còn chưa nhất định.”
Lệnh Hồ Thu nói: “Theo điều tra, hắn chính là người cuối cùng gặp Đông Quách Hạo Nhiên.”
Hồng Phất nói: “Dựa theo thực lực của Thượng Thanh tông, cho dù dốc hết toàn lực, cũng không có khả năng mang đồ đi trong tình huống đó.”
Lệnh Hồ Thu thở dài: “Ta đương nhiên biết điều này, chỉ là Đường Mục của Thượng Thanh tông và Đông Quách Hạo Nhiên đều qua đời trong cùng một năm, còn tổn thất rất nhiều đệ tử tinh anh. Bản thân của sự việc đã dấy lên sự hoài nghi, cũng không nghe nói năm đó Thượng Thanh tông có ân oán gì với bên ngoài hay không. Chúng ta cũng đã điều tra bối cảnh của hắn, đồng thời cũng chú ý đến tình huống này. Chuyện năm đó thật sự quá kỳ lạ. Rốt cuộc là món đồ đó đã đi đâu? Haiz, dù sao cũng là chuyện tiện làm, kết bái với hắn cũng không chỉ chuyện này không thôi. Các người suy nghĩ nhiều rồi…”
Màn đêm càng lúc càng sâu. Quận Thanh Sơn hiện tại đang có mưa, còn trên bầu trời Thiên Ngọc môn thì đầy sao.
Lúc này Bành Hựu Tại đang ngồi trong sơn đình nói chuyện với mấy vị Trưởng lão, chung quanh có mấy người đẹp đang nhẹ nhàng nhảy múa, khung cảnh rất đẹp.
Một đệ tử bước vào trong đình, hai tay dâng lên mật báo: “Tin tức của Bạch sư huynh quận Thanh Sơn đến.”
Bành Hựu Tại nhìn qua, khóe miệng co quắp.
Thấy thần sắc của ông ta không được tự nhiên, Trần Đình Tú hỏi: “Bên quận Thanh Sơn đã xảy ra chuyện?”
Bành Hựu Tại lắc đầu: “Chuyện chiến mã, đoán chừng tên tiểu rùa đen rúc đầu Ngưu Hữu Đạo muốn đích thân nhúng tay vào.”
Trần Đình Tú cười ha hả: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Năm ngoái không phải Chưởng môn sư huynh còn nói tên nhóc này gian trá à? Còn muốn cho hắn đi thử một chút xem sao?”
“Vậy thì ngươi xem đi.” Bành Hựu Tại đưa tờ mật báo cho gã.
Sau khi xem qua nội dung trong thư, Trần Đình Tú xem như bó tay. Ngưu Hữu Đạo đã kết bái huynh đệ với Lệnh Hồ Thu.
Y ngẩng đầu nhìn Chưởng môn, xem như đã hiểu vì sao biểu hiện của Chưởng môn lại có chút mất tự nhiên như vậy.
Vì chuyện chiến mã, trước khi Thiên Ngọc môn ra tay đã biết mọi chuyện rất phiền phức. Bởi vậy, đệ tử được phái đến nước Tề đều là những đệ tử có khả năng được lựa chọn cẩn thận, nhưng kết quả hoặc là chết, hoặc thất bại tan tác mà quay trở về.
Có lẽ tu vi, kinh nghiệm và lịch duyệt của cao tầng Thiên Ngọc môn cao hơn các đệ tử tinh anh, nhưng cũng không đại diện cho khả năng làm việc của họ mạnh hơn các đệ tử tinh anh. Có một số vấn đề, chỉ dựa vào vũ lực của Thiên Ngọc môn mà đến nước Tề thì không cách nào giải quyết được. Chuyện mà đệ tử tinh anh không làm được, cao tầng Thiên Ngọc môn cũng chưa chắc làm được. Cao tầng trong môn được phái đến nước Tề cũng thất thủ, đã hoàn toàn chứng minh được điều này.
Nhưng sự việc cũng nên nghĩ biện pháp mà giải quyết. Tuy nhiên, đối mặt với cục diện phức tạp, phái người nào đi cũng là một vấn đề. Về sau Chưởng môn nói một câu, trong môn vẫn còn thiếu những người có năng lực như Ngưu Hữu Đạo, đề nghị mọi người sau này thu nhận đệ tử cũng nên để ý đến phương diện này một chút.
Mọi người hiểu ý của Chưởng môn. Trải qua quá trình quan sát một số chuyện, Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn có được năng lực khống chế cục diện phức tạp. Chưởng môn muốn Ngưu Hữu Đạo đi một chuyến, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại không phải là đệ tử của Thiên Ngọc môn, để hắn đi, mặt mũi Thiên Ngọc môn sẽ để vào đâu, chẳng khác nào thừa nhận họ vô năng?
Không có cách nào để mở miệng, tốt nhất nên giữ lại chút mặt mũi.
Khi thảo luận, đủ loại ý kiến được đưa ra.
Có người phủ nhận, không thật sự coi trọng Ngưu Hữu Đạo. Lý do được đưa ra, nếu quả thật hắn có năng lực, tại sao lại bị Thượng Thanh tông thanh lý khỏi môn hộ, như chó nhà có tang chạy ngoài đường?
Quan điểm này có chút khuynh hướng gièm pha.
Có người còn đưa ra ý kiến, không biết có nên nhận Ngưu Hữu Đạo vào Thiên Ngọc môn hay không, sau đó có thể thuận lý thành chương cử Ngưu Hữu Đạo đi làm việc.
Quan điểm này có khuynh hướng qua sông đoạn cầu.
Trong lúc đó, Ngưu Hữu Đạo lại có một yêu cầu, muốn Thiên Ngọc môn nhường lại một phần lợi nhuận khi bán rượu cho ba phái. Bọn họ biết Ngưu Hữu Đạo có quan hệ rất mật thiết với ba phái, vì thế sau khi thương nghị đã thuận thế vung nồi, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo vẫn trốn tránh để thanh tu, căn bản không có ý định ngoi đầu lên.
Cho đến bây giờ, sau khi xem xong mật báo, biết Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc đã không kềm chế được, nhưng ai cũng không nghĩ đến Lệnh Hồ Thu lại chủ động tìm Ngưu Hữu Đạo, lại còn kết bái huynh đệ với nhau.
Lúc trước, Chưởng môn đã từng nhờ Lệnh Hồ Thu giúp đỡ, Lệnh Hồ Thu uyển chuyển từ chối không giúp. Lúc này, Ngưu Hữu Đạo đã kết bái với Lệnh Hồ Thu, Lệnh Hồ Thu cũng đã ra tay giúp đỡ, làm sao Chưởng môn có thể chịu nổi?
Trần Đình Tú đem mật tín đưa cho các vị Trưởng lão khác truyền tay nhau xem. Sau khi xem xong, bọn họ đều im lặng.
Kéo thêm một ngày nữa ở quận Thanh Sơn, Ngưu Hữu Đạo cuối cùng đã mở miệng nhắc đến chuyện chiến mã lần nữa.