Đạo Quân

Chương 413: Không Lưu Lại Một Kẻ Sống Nào (1)

Chương 413: Không Lưu Lại Một Kẻ Sống Nào (1)


Cả đám thanh niên chạy xong trở về ăn rồi đẩy từng chiếc xe đã chứa đầy đậu hũ làm sẵn đến các điểm bán ở kinh thành.

Cũng bắt đầu từ hôm nay, trong kinh thành Tề quốc độ nhiên có thể mua được đậu hũ ở khắp nơi, trong vô cùng mới mẽ. số lượng bán được ngày đầu rất nhiều, có vài người khi nghe nói chưa từng được thử không khỏi tiện thể nếm thử cho biết.

Hai lão đầu thiếu tay cụt chân ngoài Đậu hũ quán cũng làm người ta cảm thấy mới mẻ. Khách nhân cũng kinh ngạc phát hiện, mặt đường lát đá bên ngoài Đậu hũ quán rất sạch sẽ, đường trước cửa hàng khác đầy bụi bẩn, duy chỉ có đường ngoài Đậu hũ quán sạch sẽ chói mắt.

Sau khi màn đêm buông xuống, chuyện buôn bán ở Đậu hũ quán dần vơi đi, một đám thanh niên lại cởi quần áo ở ven hồ nhảy xuống nước ta rượt ngươi đuổi bơi dưới nước.

Hai lão đầu hai mặt nhìn nhau, thật sự chẳng lẽ đúng như chủ nhân nói, muốn huấn luyện những người này?

Không sai, dù đến kinh thành Tề quốc, Viên Cương cũng không cho những người này lười biếng, vẫn đang thao luyện bọn họ.

Hắn ta cứ thế công nhiên kéo người đến kinh thành Tề quốc huấn luyện.

Với Viên Cương mà nói, cái nên làm đã làm, ai cảm thấy có vấn đề với cách làm này của hắn ta thì chỉ có thể trực tiếp nói rõ với hắn ta, nếu không ai cảm thấy có vấn đề, hắn ta sẽ tiếp tục, chẳng có gì mà phải giấu giấu diếm diếm, đây là phong cách của hắn ta.

Cả đám đội viên đều có ảo giác chẳng khác gì lắm với quận Thanh Sơn, cũng không nguy hiểm như tưởng tượng, chẳng qua chỉ đổi nơi huấn luyện mà thôi.

Họ thật tình không biết đám Viên Cương chạy tới trước đã sắp xếp xong hết nền tảng cho họ rồi.

Cao chưởng quỹ ngồi trong cửa hàng nhìn tình hình bên ngoài mắt hơi trợn tròn...

Hô Diên phủ, trong thư phòng, Hô Diên Vô Hận và Tra Hổ một đứng một ngồi cũng mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Hắn định làm gì đây?” Hô Diên Vô Hận hỏi.

Tra Hổ cười khổ: “Không hiểu rõ, cá nhân nô tài cảm thấy hình như bất mãn với triều đình, bắt đầu tự thao luyện nhân mã của riêng từ con số không. Người này hoàn toàn có khả năng làm ra chuyện như vậy.”

Hô Diên Vô Hận không còn gì để nói, từ từ nói: “Tốt nhất đừng động đao động thương! Cảnh cáo hắn, lòng dạ không thuận muốn chơi chơi có thể, nhưng đừng quá giới hạn nếu không tội danh thao luyện tư binh ở kinh thành sẽ không gánh nỗi, và cũng chẳng ai bảo vệ được hắn đâu!”

Tra Hổ khẽ gật đầu, lại lắc đầu: “Hắn toàn làm ra những chuyện mới mẽ, chắc mọi người cũng đang chờ xem náo nhiệt, chút người này ở kinh thành đều chẳng thể làm được trò trống gì, đều bày rõ rang ra đó, có lẽ chẳng ai để tâm đâu.”

Mặt trời ló dạng, cửa thành rộng mở, lúc giữa trưa, đám Ngưu Hữu Đạo tiến vào thành.

Nội thành không cho phép phi ngựa nước đại, cả nhóm lắc lư trên lưng ngựa hết nhìn đông tới nhìn tây.

Một mùi thơm quen thuộc xộc vào mũi, ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lộ ra tia nghi hoặc nhìn xung quanh, chú ý thấy vài người đang mua gì đó ở góc rẽ đầu đường.

Bởi vì mùi thơm quá quen thuộc, Ngưu Hữu Đạo muốn nhìn cho thật rõ, kết quả sau khi thấy rõ mặt người bán đồ liền ngẩn người, đội viên thủ hạ Hầu Tử?

Lúc có người bưng đồ mua xong đi ngang, hắn nhìn đồ trong chén người ta, lập tức trợn tròn mắt, tào phớ?

Hầu Tử dẫn người đến đây bán tào phớ sao? Tâm trạng Ngưu Hữu Đạo hơi chìm xuống, chạy tới đây bán thứ này không sợ để lộ thân phận của mình sao?

Có điều hắn biết Viên Cương không phải người làm loạn cho nên tâm trạng vẫn có thể ổn định lại, cũng không sốt ruột nữa.

Ánh mắt người bán đồ thỉnh thoảng dò xét xung quanh, cũng phát hiện ra Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt vui mừng nhưng lại nhanh chóng giấu tia mừng rỡ đi.

Hắc Mẫu Đơn cũng nhận ra người bán đồ, nghiêng đầu nhìn phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.

“Bán gì vậy? Trước kia đến sao không thấy nhỉ?” Sau khi Lệnh Hồ Thu chú ý tới cũng không kìm được tò mò nói.

Bạch Vân Gian, Tần Miên vội vàng bước vào gõ cửa phòng Chu Thủ Hiền, đi vào cấp báo: “Chủ nhân, Ngưu Hữu Đạo tới, đã vào thành!”

Tô Chiếu ngồi khoanh chân tĩnh tọa trên gường chậm rãi mở mắt, lộ ra vẻ mặt như trông chờ đã lâu: “Nghe đại danh đã lâu, mãi chưa gặp mặt, đã sớm nhớ mong hắn, giờ ta đã được gặp thử rồi, ta xem thử hắn dám đến đầm rồng hang hổ này có phải là ba đầu sáu tay không!”

Tần Miên nghe vậy sắc mặt lo lắng: “Chủ nhân, đừng quên cảnh cáo của Bạch tiên sinh!”

Tô Chiếu thả hai chân xuống, đứng dậy đi qua đi lại nói: “Phân phó của sư phụ dĩ nhiên ta sẽ nghe theo, cũng không cần dùng đến nhân thủ của tổ chức, kinh thành Tề quốc chính là nơi sóng gió xoay vần, tới đây rồi có thể đi hay không phải xem vận mệnh của hắn!”

Tần Miên một lần nữa nhắc nhở: “Chủ nhân, Thiệu công tử cũng đã nói, bảo người tạm thời không nên chọc vào hắn, nên bớt gây ra chuyện thì hơn!”

Tô Chiếu xoay người, giang hai tay: “Ta đâu trêu chọc hắn, nếu có người khác trêu chọc hắn thì liên quan gì tới ta chứ. Hắn ở đâu?”

Tần Miên: “Vừa vào thành, ở đâu vẫn chưa xác định.”

Tô Chiếu: “Người này ta luôn muốn gặp, xem thử rốt cuộc là người như thế nào, nghe danh không bằng gặp mặt, ngươi nghĩ cách sắp xếp một chút đi.”

Tần Miên nhíu mày: “Chủ nhân, ta không tán thành chuyện này. Với thân phận của người không nên chủ động đối mặt với hắn! Từ lời của Thiệu công tử cộng thêm vài chuyện có thể thấy, người này thật sự rất nguy hiểm. Người chủ động tiếp cận hắn rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lỡ có bất trắc rất có thể sẽ bại lộ thân phận của người! Chuyện Vô Biên các đã đánh rắn động cỏ, chắc chắn hắn đang trong cảnh giác cao độ, bất kỳ điều gì khác thường cũng có thể khiến hắn hoài nghi! Cái chết của Trác Siêu rất khả nghi, trước khi chuyện làm rõ ta không tán thành người tiếp cận hắn!”

Tô Chiếu hơi trầm mặc, không nhắc đến chuyện này nữa, dùng cách ngầm thừa nhận này để tiếp nhận đề nghị của Tần Miên.

Nàng cũng chuyển chủ đề: “Hắn tới vì chiến mã, ta ở đây, hắn đừng mơ đạt được!”

Thấy Tần Miên lại định nói gì, nàng đưa tay ngăn cản: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, việc này không cần đến chúng ta ra mặt, người sợ nổi danh heo sợ mập, giết Trác Siêu dẫn đến thay đổi Đan bảng làm hắn lần này đã dương danh thiên hạ. Chỉ e không ai tin hắn có thực lực có thể xử lý Trác Siêu. Người dám khiêu chiến Trác Siêu không nhiều nhưng kẻ dám khiêu chiến tu sĩ Trúc Cơ hắn e là không ít.”

“Hắn trốn ở quận Thanh Sơn, có Thiên Ngọc môn không ai chọc hắn, tới nơi này sợ là không phải do hắn quyết định nữa, giết người giết chết Trác Siêu, cơ hội dương danh tốt vậy, chắc hẳn có rất nhiều người không muốn bỏ lỡ cơ hội này! Lập tức thả phong thanh nói Ngưu Hữu Đạo ám sát Yến sứ đến rồi!”

Sau khi Tần Miên nghe thấy liền mỉm cười, vuốt cằm nói: “Biện pháp này tốt, cũng có thể thừa cơ đo thử cân lượng của hắn xem có thật sự bức chết được Trác Siêu không, xem thử có phải sau lưng hắn có cao nhân khác không!”

Khu vực phồn hoa kinh thành trong ồn ào có yên tĩnh, ở một đại trạch viện sâu trong đình viện.

Lệnh Hồ Thu dẫn Ngưu Hữu Đạo đi dạo một vòng trong viện tử, hỏi: : “Lão đệ, nơi này thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo liên tục gật đầu: “Trong khu vực phồn hoa sẽ không ai dám gây chuyện ở đây, một khi quấy nhiễu dân chúng chắc chắn sẽ kinh động tu sĩ trấn thủ kinh thành của triều đình. Quan hệ nhân mạch của huynh trưởng quả nhiên lợi hại, vừa đến đã có thể tìm được chỗ ở tốt như vậy.”

“Bớt giả vờ đi!” Lệnh Hồ Thu khinh bỉ một chút: “Nghiêm chỉnh mà nói, tiếp theo ngươi định làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đường dài bôn ba, mọi người cứ nghỉ ngơi một ngày trước đã, cũng để ta có thể tìm hiểu tình hình một chút.”

“Được, vậy nghỉ ngơi trước đã. Đệ nhiều người, trạch viện chính nhường cho đệ, có việc đến Tây viện tìm ta.” Lệnh Hồ Thu vứt lại câu này rồi mang theo Hồng Tụ, Hồng Phất rời đi.

Sau khi bên này cũng bố trí xong cho những người tùy hành, cả đám giải tán, Ngưu Hữu Đạo hỏi Cố Thanh Sơn: “Tình hình đại khái của bên này đã có chưa?”

Công Tôn Bố: “Thám tử bên kinh thành đã chuẩn bị xong, đã biết nơi chúng ta dừng chân rồi thì hẳn sẽ đưa đến ngay thôi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất