Chương 433: Ý Đồ Không Rõ
Ngưu Hữu Đạo chế nhạo nói: “Lão Phong, giờ đã biết ai không tin ai rồi chứ?”
Tuy là nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo vẫn viết biên lai, có vài việc đem tin hay không tin ra cân nhắc không khỏi buồn cười, hai bên không có tình cảm sâu đậm như vậy.
Cuối cùng, hai người một tay giao văn điệp, một tay giao biên lai.
Phong Ân Thái đưa mắt nhìn đám Ngưu Hữu Đạo rời đi, cúi đầu nhìn biên lai trong tay quả thực là khóc không ra nước mắt, vòng vèo một vòng, gây ra một mớ phiền phức trong tay thừa thêm thứ này.
Về tới viện của Ngưu Hữu Đạo, Lệnh Hồ Thu hỏi: “Lão đệ, thứ này cho dù có bán, ai nấy đều biết có món tiền khổng lồ tồn tại, tiền này e không dễ mang đi! Nếu nói không ai ngấp nghé, ta không tin, ta đề nghị vẫn nên trực tiếp tặng người ta đi!”
Ngưu Hữu Đạo: “Xem thử Thiên Ngọc môn quyết định như thế nào đã. Nếu Thiên Ngọc môn nhất định muốn số tiền này, muốn tiền không cần mạng là chuyện của họ, không liên quan gì tới ta.”
Lệnh Hồ Thu: “Thứ này thật sự là phỏng tay, công khai tặng người ta, người ta chưa chắc đã dám nhận, bán, cũng không ai dám công khai mua, ai cũng biết mặc kệ ai công khai cầm thứ này đều sẽ phiền phức ngập trời, thứ này nhất định phải để người ta lén lút chém giết tranh đoạt!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Tổ chức một buổi đấu giá thì sao? Công khai bán, người có ý mua âm thầm, người mua mua trong âm thầm rồi âm thầm rời đi.”
Lệnh Hồ Thu: “Âm thầm rời đi? Rõ ràng Hạo Vân Đồ muốn gây ra một trận gió tanh mưa máu, đệ cảm thấy hắn sẽ để cho mọi chuyện diễn ra lặng lẽ sao? Đệ cảm thấy hắn sẽ tặng không đệ mười vạn chiến mã sao? Nơi này là địa bàn của hắn, mặc kệ ai âm thầm mua vật tới tay, đệ cảm thấy sẽ che được con mắt hắn sao? Hắn sẽ không ngồi yên không để ý, nhất định sẽ âm thầm trợ giúp, tám chín phần mười là sẽ bại lộ!”
“Lão đệ, ta nhắc nhở đệ một câu, chỉ cần nhận quân cờ của Hạo Vân Đồ thì chỉ có thể dựa theo ý của hắn để đi. theo ý hắn, để hắn hài lòng, đệ có thể giữ mạng, làm trái ý hắn, khiến hắn mất mặt, đệ đừng mong sống sót rời khỏi Tề quốc! cho nên ta khuyên đệ tốt nhất đừng đối nghịch hắn, đệ không có thực lực đó!”
Lời nhắc nhở này rất kịp thời, vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo nghiêm lại, hắn lại có thêm một nhận thức khác về tầm nghiêm trọng của sự việc, không đơn thuần là những tu sĩ nhìn chằm chằm vào, cặp mắt trong hoàng cung kia cũng ngó chừng. Phong Ân Thái muốn đào địa đạo mang đồ bỏ chạy đúng là trò cười!
“Hoàng đế này giỏi hố người ta thật!” Ngưu Hữu Đạo không kìm được buông tiếng thở dài.
Hai người tán gẫu vài câu, chờ Lệnh Hồ Thu đi, Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Đạo gia, chúng ta còn cần đi bái phỏng những quý nhân kia nữa không?”
“Còn bái với phỏng cái gì, Hạo Vân Đồ đã làm như vậy, cho dù đến nhà quỷ cũng sẽ không gặp ta.” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu buông tiếng thở dài, lại tiếp tục quay đầu lại nói: “An bài người ra ngoài thăm dò sâu cạn, nhìn xem tình huống bên ngoài như thế nào.”
“Rõ!” Hắc Mẫu Đơn đáp, quay đầu đi an bài...
Quận Thanh Sơn, mặt trời mới mọc, ánh nắng chói chang chiếu tầng tầng lên rừng núi.
Bước chân Thương Thục Thanh nặng nề leo lên một đỉnh núi, đến bên ngoài đền thờ tông môn mới xây của Lưu Tiên tông, thở hồng hộc ngẩng đầu nhìn chữ trên đền thờ, nâng tay áo lau mồ hôi trước trán.
Phí Trường Lưu nghe tin mau chóng chạy ra, đích thân nghênh đón, chắp tay chào: “Quận chúa sao lại tới đây?”
Thương Thục Thanh cười nói: “Phí chưởng môn, có tin gì mới của Ngưu Hữu Đạo chưa?”
Phí Trường Lưu nói: “Nơi đây quận chúa lui tới không tiện, có tin tức mới nhất ta tự nhiên sẽ đến thông báo.”
Ánh mắt quét lên lớp mồ hôi rịn trên trán nàng. Chỗ ba phái vừa xây tông môn tu sĩ lui tới không sao nhưng đối với phàm nhân mà nói đúng là hơi dốc đứng hiểm trở, leo lên đúng là hơi khó khăn.
Thương Thục Thanh: “Ca ta tương đối quan tâm đến tin tức của Đạo gia bên kinh thành Tề quốc cho nên ta đến hỏi một chút.”
Bản thân nàng thực sự cũng rất chú ý, hôm qua vừa nhận được tin bên kinh thành Tề quốc có người cố ý ngáng chân Ngưu Hữu Đạo. Hắn vừa tới kinh thành Tề quốc đã rước lấy một đống người tới cửa tìm phiền toái, nói ngày hôm sau phải quyết chiến trên Phi Bộc đài gì đó.
Nghe được tin này, nàng cả đêm trằn trọc không ngủ được, trời vừa sáng đã đi tìm hiểu tin tức.
Bên Thương Triều Tông không có đường dây liên lạc trực tiếp với phía Ngưu Hữu Đạo, truyền tin của Thiên Ngọc môn đ không trực tiếp truyền cho Thương Triều Tông mà trực tiếp truyền về tông môn cho Thiên Ngọc môn. Trên núi này có thể liên lạc trực tiếp với đệ tử ba phái, dĩ nhiên Thương Thục Thanh phải đến tìm người ba phái nghe ngóng tin tức trước tiên.
Phí Trường Lưu vuốt cằm nói: “Ta cũng rất chú ý đến việc này, có điều trước mắt chưa có tin gì. Quận chúa yên tâm, tin tức vừa đến, ta sẽ sai người thông báo quận chúa đầu tiên.”
“Vẫn chưa tới à?” Thương Thục Thanh hơi có vẻ thất vọng hỏi một tiếng.
Phí Trường Lưu khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa, theo tính toán thời gian hẳn là có kết quả rồi, tin tức cũng sắp đến. Quận chúa, mời vào trong dùng trà.” Lão nghiêng người nhường đường, đưa tay mời.
Thương Thục Thanh dịu dàng cười một tiếng: “Không cần, ta không vào quấy rầy nữa, cáo từ.”
“Được!” Phí Trường Lưu gật đầu, vừa phất tay gọi người tới, chuẩn bị bảo đệ tử đưa Thương Thục Thanh xuống núi, đằng sau có người bước nhanh tới, cầm trang giấy trong tay dâng lên: “Chưởng môn, kinh thành Tề quốc có tin.”
“Ồ!” Phí Trường Lưu lập tức lấy ra xem.
Thương Thục Thanh cũng dừng ý định quay người rời đi lại, ngón tay nhẹ nhàng lau mồ hồi trên cằm, trơ mắt nhìn lão.
Trên mắt Phí Trường Lưu dần lộ ý cười, đưa tờ giấy trong tay ra: “Ngưu Hữu Đạo chính là Ngưu Hữu Đạo, xuất thủ bất phàm, trông có vẻ là phiền phức dây dưa không dứt vậy mà bị hắn tiện tay hóa giải, quận chúa mời xem, có thể mời vương gia yên tâm.”
Thương Thục Thanh đón tờ giấy trong tay xem kỹ nội dung đã dịch ra, trong đó nói Ngưu Hữu Đạo không tiếp nhận khiêu chiến mà là phái một đám người trực tiếp xử lý người khiêu chiến trước mặt mọi người, chấn nhiếp đám đạo chích bốn phương, đã không còn ai dám đi khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo nữa.”
Tạ Phí chưởng môn, ta đi bẩm báo ca ta đã.” Thương Thục Thanh hai tay trả lại trang giấy trong tay.
Phí Trường Lưu nhận lại, phất tay với một nữ đệ tử bên cạnh: “Đưa quận chúa xuống núi.”
“Vâng, quận chúa, mời!” Nữ đệ tử đưa tay mời.
Phí Trường Lưu đưa mắt nhìn thân hình yểu điệu của Thương Thục Thanh xuống núi, có chút tiếc rẻ buông tiếng thở dài: “Ai! Một nữ tử tốt có phẩm tính và tư thái tuyệt hảo, xuất thân cũng không kém, lại có khuôn mặt đáng sợ, niên hoa tươi đẹp thật sự bị hủy trên khuôn mặt này. Nam nhân bình thường một chút ai dám cưới một gương mặt như vậy? Đời này khó tránh khỏi cô đơn, là người mệnh khổ!”
Giờ lão đã quen với gương mặt Thương Thục Thanh, lúc lần đầu nhìn thấy thực sự khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng. Không phải vấn đề tướng mạo đẹp hay không, bình thường hoặc thậm chí xấu một chút cũng thôi đi, bộ dạng nàng lại cực kỳ dọa người. Một người đang tốt lành, sao lại mọc một cái bớt đáng sợ như vậy trên mặt chứ? Đúng là làm người ta thổn thức.
Đường núi dốc đứng, Thương Thục Thanh bước từng bước cẩn thận xuống núi thỉnh thoảng trong mắt hiện lên vẻ lo âu.
Tuy nói nguy cơ Đạo gia gặp phải lại một lần nữa hóa giải thuận lợi nhưng trên đường đi vẫn sẽ gặp phải cao thủ chặn giết.
Vừa tới kinh thành Tề quốc đã có người hại, nếu nói về sau sẽ thuận buồm xuôi gió nàng không thể tin. Sau này không biết còn bao nhiêu chuyện nguy hiểm đang chờ Đạo gia, nguy cơ trập trùng vừa nghĩ đủ khiến nàng lo lắng...
Trong sườn núi cây cối dày đặc, Hô Diên Vô Hận người mặc áo tơi, đầu đội mũ rộng vành lẳng lặng nhìn vách núi đối diện.
Trên vách núi đột nhiên có động tĩnh, xuất hiện một loạt bóng người, vung tay quẳng ra một loạt dây thừng leo từ đỉnh núi xuống.
Dây thừng còn lắc lư trên vách núi đá, hơn mười tiểu tử động tác nhanh nhẹn trên vách núi trực tiếp nhảy từ đỉnh núi xuống, ai nấy đều giẫm lên vách đá thẳng đứng nhanh chóng hạ xuống.