Chương 461: Tổng Quản Đại Nội
Khó khăn lắm mới sắp xếp được lời nói đến mức này, sao có thể không đề cập tới chứ? Lệnh Hồ Thu bị câu nói kia làm cho khó chịu. Y không cam lòng buông tha, tiếp trục truy hỏi: "Chẳng lẽ đệ không tò mò về thứ đã khiến Triệu Hùng Ca để ý sao?"
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Bị giam lỏng mấy năm, mùi vị chốn đào nguyên ấy quả thực là cơn ác mộng với ta, cứ nghĩ tới chuyện cũ là sợ hãi. Nhị ca, ta thật sự không muốn nhớ thêm về chuyện ở chốn đào nguyên nữa. Hầy, cũng không biết bây giờ lão Phong sao rồi, chẳng biết đã kịp thời ra tay với thứ đang nằm trong tay Thiên Ngọc Môn hay chưa, bằng không chỉ e lão ấy gặp nguy hiểm."
Lệnh Hồ Thu suýt bị lời nói của Ngưu Hữu Đạo làm cho nghẹn chết, một câu 'lão Phong' hoàn toàn khiến y khó mà hỏi tiếp được nữa.
Đạo lý rất đơn giản. Dẫu nói thế nào đi nữa, tốt xấu gì Phong Ân Thái cũng là huynh đệ kết nghĩa của hai người. Không quan tâm đến sự sống chết của huynh đệ kết nghĩa mà lại đi để ý di vật của một người đã chết nhiều năm, điều đó thỏa đáng sao?
Y quả thực không biết rằng Ngưu Hữu Đạo muốn nhắc nhở mình.
Dọc đường đi, Lệnh Hồ Thu và hắn như hình với bóng đã khiến hắn sinh lòng nghi ngờ; khi ở Vô Biên Các, có người điều Lệnh Hồ Thu đi để động thủ với hắn; sau đó cả hai bầu bạn suốt cả đoạn đường đến tận nơi đây, vậy mà người của Hiểu Nguyệt Các gần như chưa hề động thủ với hắn, Hiểu Nguyệt Các có lòng tốt đến thế sao?
Một vài chuyện như thế, đối với phần lớn người thì không tính là vấn đề gì, nhưng đối với người như Ngưu Hữu Đạo, làm sao hắn có thể không cảnh giác?
Kẻ có vấn đề lại bầu bạn với người như Ngưu Hữu Đạo, muốn tránh khỏi việc bị đối phương nhạy bén phát hiện là chuyện không có khả năng.
Từ khi bầu bạn đến nay, Ngưu Hữu Đạo đã đoán ra lai lịch của Lệnh Hồ Thu khoảng bảy tám phần.
Trước kia hắn chỉ hoài nghi Lệnh Hồ Thu nhắm tới mặt gương đồng của Đông Quách Hạo Nhiên. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn biết chuyện quan trọng thực sự liên quan đến Đông Quách Hạo Nhiên cũng chỉ có mặt gương đồng này. Ngoại trừ vật ấy, hắn quả thực không nghĩ ra trên người hắn ta còn có vật gì đáng để Lệnh Hồ Thu mưu đồ đến thế.
Kết hợp với một vài tin đồn, Ngưu Hữu Đạo sớm hoài nghi mặt gương đồng này có phải là Thương Kính trong truyền thuyết hay không; song, lời đồn đãi quả thực không khớp. Thương Kính đứng đầu tám thần khí trấn quốc trong truyền thuyết, nhưng khi hắn phá giải thì thấy gương đồng này chỉ ghi lại một bộ Khí Cụ Công Pháp Tu Hành mà thôi, dường như chẳng hề khớp với thứ gọi là thần khí.
Nếu nó thật sự là Thương Kính, ắt phải qua tay nhiều người qua hàng mấy năm trước đó mới đúng, chẳng lẽ không ai phá giải được nội dung bên trong sao?
Hay nên nói là ngoài hắn ra, chưa có ai phát hiện và sử dụng Thương Kính?
Lệnh Hồ Thu thật sự nhắm tới thứ này sao?
Mãi đến ban nãy, Lệnh Hồ Thu thăm dò mới khiến Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn xác nhận rằng tám chín phần mười là đối phương muốn nhắm tới gương đồng.
Đối với những người khác mà nói, khi nhận ra bên cạnh mình có thứ nguy hiểm tồn tại, ước chừng họ sẽ nghĩ cách vùng vẫy thoát khỏi; song, Ngưu Hữu Đạo lại làm trái ngược, hắn muốn giữ Lệnh Hồ Thu lại bên cạnh, muốn nhắc nhở y, không để y bỏ chạy lấy người.
Hắn biết rõ, một khi để Lệnh Hồ Thu hiểu rõ tình hình, chắc chắn y sẽ tìm cơ hội hoặc cái cớ nào đó để bỏ chạy lấy người, không chừng còn có khả năng y sẽ giết mình, chẳng phải Hiểu Nguyệt Các rất muốn giết mình sao?
Bây giờ làm cho Triệu Hùng Ca không rõ đầu đuôi phải tới đây, nếu xác nhận rồi thì không thể tách rời hắn ta, Triệu Hùng Ca lại không phải kẻ mà loại thông minh siêu việt có thể so sánh. Ngưu Hữu Đạo không tin Hiểu Nguyệt Các dám càn rỡ với Triệu Hùng Ca trong tình huống chưa chắc chắn như vậy, mấy cao thủ dưới cơ Nguyên Anh há có thể dễ chọc đến thế?
Cho dù thế lực Hiểu Nguyệt Các khổng lồ thì khi ở trong tình huống chưa xác nhận rõ mục tiêu, hắn đoán bên đó sẽ không dám trực tiếp xuống tay với Triệu Hùng Ca.
Hắn cũng không sợ kinh động Triệu Hùng Ca đến đối chất, dù sao từ đầu tới đuôi hắn cũng chưa từng nói, chưa từng thừa nhận là Triệu Hùng Ca.
Hiện giờ điều duy nhất làm hắn lo lắng chính là bên cạnh mình không có một ai khác, mọi phương diện ăn xài đều do Lệnh Hồ Thu xử lý. Hắn lo đối phương âm thầm ra tay hạ độc, kế đó lại kìm kẹp mình, bức ép hắn phải nói ra sự thật.
Song, Ngưu Hữu Đạo đã sớm thong thả, quen thuộc với cuộc sống liếm máu nơi đầu đao. Từ trước đến nay, cho dù đối mặt, biết rõ Lệnh Hồ Thu có thể cho mình một kích chí mạng, hắn vẫn múa cùng sói, làm việc cùng sói như cũ.
Nếu không thật sự thoát khỏi nguy hiểm và trở lại quận Thanh Sơn, hắn sẽ không dễ dàng thả Lệnh Hồ Thu rời khỏi mình.
Giống như trước kia hắn từng nói với Hắc Mẫu Đơn rằng, Lệnh Hồ Thu đã lên thuyền của hắn thì đừng hòng dễ dàng xuống thuyền. Trên thực tế, Lệnh Hồ Thu phải theo hắn công khai lộ mặt.
Dần dần khiến y bị cuốn vào chuyện của mình, đó cũng là một trong những mục đích mà hắn tuần tự tiến hành.
Sốt sắng không ăn được đậu hũ nóng, từ từ sẽ tới, cuối cùng sẽ có một ngày hắn khiến Lệnh Hồ Thu không tài nào kiềm chế được!
Lệnh Hồ Thu ấp a ấp úng: "Lão Phong cũng không phải kẻ ngốc. Nói thì cũng đã nói rõ ràng với huynh ấy rồi, ắt huynh ấy biết phải làm thế nào, hẳn là không có nguy hiểm gì lớn đâu." Miệng thì nói cho xong, nhưng trong đầu y còn đang suy nghĩ làm sao để đáp lời trôi chảy.
Nhưng đúng vào lúc này, Hồng Tụ bỗng bước nhanh tới, dâng lệnh bài trong tay lên và bẩm báo: "Đạo gia, Tổng quản đại nội Bộ Tầm đến tìm, đang ở ngoài cửa và muốn gặp ngài."
"Bộ Tầm?" Lệnh Hồ Thu kinh ngạc, nhanh chóng đưa tay cầm lấy lệnh bài và xem xét.
Ngưu Hữu Đạo hoài nghi: "Tổng quản đại nội? Tổng quản đại nội nào?"
Lệnh Hồ Thu lật xem lệnh bài rồi trầm giọng nói: "Đại Thái giám bên cạnh Tề hoàng Hạo Vân Đồ, quản lý tất cả mọi thứ trong hoàng cung đại nội, có thể nói hắn chính là quản gia của Hạo Vân Đồ, đồng thời là tâm phúc được Hạo Vân Đồ tín nhiệm nhất. Tục truyền rằng, hắn là kẻ chỉ huy tổ chức gián điệp lớn nhất Tề quốc, mặc dù không nắm quyền to về chính trị và quân sự, nhưng quyền thế tuyệt đối không nhỏ! Đồn rằng hắn đồng thời là tu sĩ, không ai biết được tu vi của hắn sâu cạn đến đâu, những người biết rõ điều đó đều chết cả rồi."
Ngưu Hữu Đạo hơi kinh ngạc, hỏi Hồng Tụ: "Chắc chắn là hắn sao? Không phải ai giả mạo chứ?"
Hồng Tụ nói: "Người này sống sâu bên trong đại nội, ta chưa từng gặp hắn; nhưng Bùi Tam Nương đi theo bên cạnh, ta nhìn ra Bùi Tam Nương rất cung kính với hắn."
Lệnh Hồ Thu đưa lệnh bài trên tay cho Ngưu Hữu Đạo: "Ta chưa từng thấy loại lệnh bài này, chẳng biết có chứng minh được thân phận của hắn hay không; nhưng lệnh bài được chế tác tinh xảo, cực kỳ khéo léo, rất khó giả mạo, hơn nữa không thể bắt chước mà làm ra trong thời gian ngắn."
Ngưu Hữu Đào nhận lấy lệnh bài rồi quan sát. Khí thế phi phàm này, hẳn là cho dù tài năng bắt chước cao siêu đến đâu, muốn mô phỏng được thần vận lẫn khí thế của lệnh bài này, quả thực vô cùng khó khăn.
Không nói những cái khác, nhìn con rồng cưỡi mây đạp gió trên lệnh bài kia, cặp mắt nó cứ như vật sống vậy; dẫu nhìn từ góc độ nào, hình như nó cũng nhìn chằm chằm ngươi với vẻ uy hiểm, gây cho người ta cảm giác áp bức, kinh sợ
Song, hắn vẫn có chút nghi hoặc: "Bộ Tầm? Đường đường là Tổng quản đại nội của Tề quốc mà lại tự mình đến cửa gặp ta? Có dụng ý gì?"
Hồng Tụ xen vào một câu: "Không phải tới tìm gia tính sổ chứ ạ?"
Lệnh Hồ Thu bật cười, nói: "Muốn tìm chúng ta tính sổ mà lại dùng cách đích thân tới đây à?"
"Đi thôi, đi đón hắn một chút nào." Ngưu Hữu Đạo đứng dậy vẫy tay, muốn nhìn xem rốt cuộc trong hồ lô đối phương chứa gì; như Lệnh Hồ Thu đã nói, muốn đối phó hắn thì không cần Tổng quản đại nội Bộ Tầm phải đích thân tới, tự mình ra tay đâu.