Chương 462: Người Nước Yến
Trên đường đi, Hồng Tụ thấy trong mắt Lệnh Hồ Thú có ý trách cứ thì âm thầm kinh ngạc, không biết mình đã làm sai điều gì.
Thật ra Hồng Tụ chưa hề làm sai gì cả, chẳng qua nàng ta chạy tới thông báo vào lúc này đây, làm hỏng chuyện của Lệnh Hồ Thu.
Khó khăn lắm mới tìm được chủ đề để mở miệng, nhưng khi hỏi tới thời khắc mấu chốt thì bị quấy nhiễu ngay, nếu quay ngược lại tiếp tục chủ đề ấy thì sẽ có vẻ quá đột ngột, dễ khiến Ngưu Hữu Đạo nảy sinh nghi ngờ!
Nhưng cũng không còn cách nào, Bộ Tầm tự mình tới đây, chẳng lẽ còn có thể để ngươi từ từ tán gẫu đến khi hiểu rõ sự việc rồi mới chịu gặp người ta hay sao?
Nhóm người đi đến ngoài cửa chính, chỉ thấy một chiếc xe ngựa rất bình thường đang ngừng ở đấy, song ở hai đầu ngõ nhỏ rõ ràng có người đề phòng, cửa ngõ đã được người ta bảo vệ, không để kẻ bên ngoài nhìn trộm tình hình bên trong ngõ nhỏ.
"Bùi tỷ." Ngưu Hữu Đạo vừa nói vừa chắp tay chào Bùi Tam Nương một tiếng.
Hắn chưa kịp nói câu thứ hai thì tấm màn xe ngựa đã được vén lên, Bộ Tầm chui ra, xuống xe, nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo à?"
Bùi Tam Nương ra hiệu với Ngưu Hữu Đạo một chút, tỏ vẻ vị này là chính chủ.
Ngưu Hữu Đạo cũng nhanh chóng nhìn khuôn mặt mỉm cười của vị này, trong nụ cười che giấu sự cao quý cẩn thận, thân thể hơi béo, là một lão già tóc bạc mặc y phục giản đơn. Hắn chắp tay nói: "Chính là tại hạ, Ngưu Hữu Đạo gặp qua Đại Tổng quản!"
"Quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn." Bộ Tầm hơi lộ vẻ tán thưởng. Ông ta vuốt cằm khen ngợi, kế đó không đợi chủ nhân cho phép, ông ta trực tiếp xoay người cất bước lên bậc thềm, mang theo khí thế khác hẳn.
Mấy người xung quanh lập tức đi trước, tiến vào cửa lớn trạch viện để mở đường.
Người mở đường dẫn Bộ Tầm đến sảnh chính, ngược lại đã giảm bớt tâm tư của Ngưu Hữu Đạo. Hắn không thể gặp khách trong viện đầy bùn đất kia, bằng không chẳng phải sẽ lộ ra chuyện đào đất sao...
Vừa vào sảnh chính, hộ vệ đã lập tức ra tay ngăn cản đám người Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ, chỉ để Bộ Tầm và Ngưu Hữu Đạo đi vào.
Không chỉ ngăn lại, họ còn đuổi đám người Lệnh Hồ Thu ra xa một chút, đuổi ra ngoài sân chờ, ngay cả Bùi Tam Nương cũng không được phép tới gần sảnh chính. Hình như nàng ta cũng không bực bội, ngoan ngoãn tuân lệnh.
Ngưu Hữu Đạo ở trong sảnh, quay đầu ra xem tình hình bên ngoài.
Bộ Tầm thong thả đi qua đi lại, thưởng thức cách bày biện trong đại sảnh rồi đi tới ghế chủ vị, vung tay áo quét qua ghế một chút rồi mới xoay người ngồi xuống, sau đó đưa tay ra hiệu với Ngưu Hữu Đạo: "Không cần khách khí, ngươi cũng ngồi đi!" Ngôn hành cử chỉ này giống như ông ta mới là địa chủ vậy.
Ngưu Hữu Đạo nghe lời ngồi xuống, hỏi: "Không biết Đại Tổng quản đích thân đến đây có gì dặn dò ạ?"
Bộ Tầm quan sát hắn một chút rồi hỏi: "Nghe nói khi ngươi đối mặt với việc Côn Lâm Thụ khiêu khích thì đê tiện như tiểu nhân, tại sao khi ngươi nhìn thấy ta, ngược lại chẳng hề kiêu ngạo siểm nịnh, ngươi thấy nô tài trong cung như ta không bằng đệ tử danh môn đó sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Cái gọi con cháu danh môn, chẳng qua chỉ tốt mã dẻ cùi, là bọn tiểu nhân cuồng vọng ương ngạnh. Đối với loại tiểu nhân ra vẻ quân tử, tiểu nhân thấy không hiểu, đành phải dùng lễ tiểu nhân để đối đãi. Đại Tổng quản là quân tử, đồng thời là người hiểu chuyện, đương nhiên phải đường đường chính chính dùng lễ quân tử đối đãi, không cần phải hư tình giả ý!"
"Hay cho câu không cần phải hư tình giả ý, có thể nói thật như vậy, xem ra Dung Bình Quận vương có thể phái ngươi tới không phải là không có nguyên nhân!" Bộ Tầm nở nụ cười, nói với vẻ hơi tiếc hận: "Quả thực là mầm cây tốt, ta vẫn luôn muốn tìm một đồ đệ giỏi để kế thừa, không biết ngươi có hứng thú chăng? Thứ ta có thể cho ngươi, Thương Triêu Tông không thể cho nổi."
Kế thừa ngươi? Ngưu Hữu Đạo hơi đổ mồ hôi, suýt nữa đã nổi da gà. Hắn trả lời: "Ta không thể, không chịu nổi sự ràng buộc ấy; tuy nhiên ta có người thích hợp để đề cử với Đại Tổng quản, nhưng không biết Đại Tổng quản có chào đón hắn hay không."
Bộ Tầm có vẻ hứng thú với lời đề nghị của hắn: "Ồ, có thể khiến ngươi xem trọng, không biết là ai vậy nhỉ, không ngại nói ta nghe một chút."
Ngưu Hữu Đạo: "Nước Yến Bắc Châu, con trai của Thiệu Đăng Vân - Thiệu Bình Ba!"
Cho dù Bộ Tầm ung dung hờ hững đến đâu cũng không kìm được mà sửng sốt. Ông ta chẳng thể nào ngờ Ngưu Hữu Đạo lại đột nhiên kéo Thiệu Bình Ba vào, điều đó quả thực vượt xa dự kiến của ông ta.
Sau khi phản ứng kịp, Bộ Tầm cười nhạt, nói: "Bắc Châu - nước Yến? Không phải Bắc Châu thuộc về nước Hàn sao?"
"Ha ha, Dung Bình Quận vương đã nhận định Bắc Châu thuộc về nước Yến, ta nói theo ngài ấy nên quen rồi." Ngưu Hữu Đạo không hề phân tranh cao thấp với Bộ Tầm về quốc sự, hắn hóa giải một cách xảo diệu, tiện thể quay lại chuyện chính: "Mấu chốt là tên Thiệu Bình Ba ấy thông tuệ, làm đồ đệ của Đại Tổng quản quả là thích hợp hơn ai hết."
Bộ Tầm mỉm cười, nói: "Vua Bắc Châu, vua Bắc Châu, có người đồn rằng ngươi tung tin vịt ấy ra, bây giờ ta thấy hơi tin rồi. Hiện tại, Thiệu Bình Ba là trụ cột của Bắc Châu, lại còn thông tuệ, sao có thể chạy tới nước Tề làm đồ đệ của ta được? Cho dù hắn đồng ý, chỉ e Đại Thiện Sơn không chịu đâu."
Ngưu Hữu Đạo: "Chỉ cần Đại Tổng quản cho Bắc Châu lợi lộc, đủ để dụ Thiệu Bình Ba đến kinh đô nước Tề thì tới lúc đó, có đồng ý hay không chẳng phải do họ quyết đâu!"
Nếu để Thiệu Bình Ba biết vị này (NHĐ) đi đến đâu cũng nhớ thương hắn ta, lại còn bàn chuyện biến hắn ta thành thái giám, không biết hắn ta sẽ có cảm tưởng thế nào.
Bộ Tầm: "Ngươi quả là suy nghĩ giúp hắn, song ta lại chướng mắt tên đó. Người được ta truyền dạy phải làm nhiều chuyện vặt vãnh, lại còn mệt nhọc, cần phải có khí lực cường tráng, không được mắc bệnh khiến công việc bị trì hoãn. Hắn không phải tu sĩ, không được."
"Thì ra là thế, điều này quả là đáng tiếc." Ngưu Hữu Đạo lắc đầu thổn thức một câu, xác nhận rằng Bộ Tầm quả nhiên là tu sĩ.
Bộ Tầm không rảnh để nói mò từng câu với hắn, ông ta hỏi đến chuyện chính sự: "Không biết Dung Bình Quận vương bảo ngươi đến đây để làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo cũng rút lại ý định nói mò, trả lời: "Không dối gì Đại Tổng quản, ta đến đây vì ngựa chiến."
Trong lòng hắn hiểu rõ, đối với người như Bộ Tầm thì những chuyện thế này không nhất thiết phải nói mò, không thể gạt được đối phương. Người ta đã nhắc tới chuyện Thương Triêu Tông phái hắn đến đây, chẳng lẽ lại không biết hắn muốn làm gì sao?
Bộ Tầm không nói nhiều, lấy một tấm lệnh bài trong tay áo ra rồi ném tới.
Lại là một tấm lệnh bài sao? Ngưu Hữu Đạo chụp lấy mà hơi run sợ, tấm lệnh bài này rõ ràng không có khí thế bằng tấm in hình rồng trước đó, một mặt được khắc hình ngựa, một mặt có khắc chữ "Tư".
Hắn thấy khó hiểu, hơi lo lắng đề phòng. Không lẽ vị này thật sự muốn cưỡng ép hắn vào cung làm thái giám? Hắn hỏi dò: "Đại Tổng quản, đây là ý gì?"
Bộ Tầm: "Dựa vào tấm lệnh bài này, ở bất kỳ thời điểm nào cũng có thể vận chuyển một vạn con ngựa chiến ra khỏi bất cứ cửa ải nào thuộc nước Tề. Thương Triêu Tông đóng ở hai quận, một vạn con ngựa chiến là đủ. Ra khỏi nước Tề rồi, về phần ngươi chở đi như thế nào, đó là chuyện của ngươi."
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu nổi: "Đại Tổng quản đưa lệnh bài này cho ta, liệu rằng có điều kiện gì không?"
Bộ Tầm nói: "Không có điều kiện gì. Đây cũng không phải là ta đưa, mà là Bệ hạ đưa cho ngươi."
"Bệ hạ đưa cho ta ư?" Ngưu Hữu Đạo vô cùng kinh ngạc. Theo hắn thấy, Hạo Vân Đồ không giết mình là may rồi, sao có thể giao ngựa chiến cho mình?
Bộ Tầm đột nhiên đổi giọng khá nghiêm túc, ông ta gằn từng tiếng một: "Có lý có cứ (căn cứ), từng bước thận trọng, muốn dứt là dứt, tuyệt đối không dây dưa dong dài, co được giãn được mới là trang hảo hán, mới là đại trượng phu! Người này tuổi còn nhỏ mà đã độ lượng khoan dung như thế, lại có năng lực, nếu như vượt qua được trùng trùng cửa ải, mai này tất sẽ là nhân vật có tiếng! Quả nhân xem trọng hắn, không phải hắn cần ngựa chiến sao? Quả nhân cho hắn!"