Chương 517: Bất Ngờ Lớn! (1)
Thật tình nàng ta không biết, phía trên cũng không muốn làm như vậy, nhưng mà dùng hết thủ đoạn cũng vô dụng, Ngưu Hữu Đạo chính là lẩn trốn co đầu rụt cổ không xuất hiện, ở kinh thành này căn bản là không có cách nào ra tay với Ngưu Hữu Đạo được, thậm chí Hồng Tụ, Hồng Phất dùng sắc dụ cũng không được, cuối cùng bất đắc dĩ mới dùng Ngụy Trừ giả chết làm kế tạm thời.
Vốn là muốn sau khi dụ Ngưu Hữu Đạo ra khỏi kinh thành để giải quyết, Ngụy Trừ sẽ lấy lí do may mắn tránh thoát được kiếp nạn nhặt được mạng về để xuất hiện, đến lúc đó giải thích thế nào cũng được, dù sao người ngoài cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà chẳng ai ngờ rằng ngay tại thời điểm này thân phận của Lệnh Hồ Thu bị bại lộ, cũng không kịp ngờ tới triều đình đột nhiên nhúng tay vào, chuyện xảy ra quá nhanh khiến người ta không kịp trở tay.
Ở bề ngoài xem ra, khả năng rất lớn là Ngưu Hữu Đạo giở trò, nếu thật sự là như thế, Lệnh Hồ Thu đã tặng thủ cấp của Ngụy Trừ cho Ngưu Hữu Đạo rồi, sau này Ngụy Trừ còn có thể sống sót sao? Nếu như muốn sống lại, chẳng phải sẽ chỉ rõ rằng Lệnh Hồ Thu và Ngụy Trừ là chung một phe, thông đồng với nhau sao, chỉ sợ muốn Ngưu Hữu Đạo không nghi ngờ thân phận của Ngụy Trừ là điều không thể nào.
Chuyện ẫm ĩ thành như thế này, việc lui một bước mà nói, Lệnh Hồ Thu rơi vào tay triều đình không đáng sợ, bởi vì Lệnh Hồ Thu cũng không biết tình hình chi tiết của Ngụy Trừ, cũng không biết là Ngụy Trừ giả chết, không uy hiếp được Ngụy Trừ, nhưng lại uy hiếp được Ngưu Hữu Đạo.
Chỉ cần Ngưu Hữu Đạo còn sống một ngày, Ngụy Trừ không có cách nào có thể "sống lại"!
Thử hỏi Hiểu Nguyệt Các làm sao có thể tha cho Ngưu Hữu Đạo đây? Lúc này không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết được hắn!
Ngưu Hữu Đạo cũng không biết phía sau chuyện này còn có những bí mật được che giấu phức tạp như vậy!
"Tại sao?" Tô Chiếu hỏi một câu.
Tần Miên lắc đầu: "Đông gia, người cũng biết quy củ mà, cái gì nên nói, phía trên tự nhiên sẽ nói cho chúng ta biết, nếu không nói cho chúng ta thì chúng ta cũng không cần phải hỏi đến."
Trong tay Tô Chiếu cầm lược chải mái tóc dài, im lặng, trước kia là phía trên bắt nàng không được phéo động vào Ngưu Hữu Đạo, bây giờ thì ngược lại biến thành phía trên vội vàng bắt hành động, cũng không biết rốt cuộc bên trong ẩn giấu chuyện gì...
Biển rộng mênh mông, trăng sao lóng lánh, giữa trời đất giống như một không gian kỳ ảo!
Ba chiếc thuyền lớn duy trì khoảng cách hai đến ba mươi trượng đang đi rẽ sóng dưới bầu trời đầy sao!
Bên trong khoang thuyền, treo một ngọn đèn đang lung lay, còn có một chiếc lồng chim đang lay động.
Một nam tử áo đen, sắc mặt trắng bệch.
Chắp tay đứng trước lồng chim, nhìn chằm chú mấy con Kim Sí Điểu bên trong lồng, dường như những con Kim Sí Điểu này không quen sự lay động trên biển này.
Một bên, có một cái bàn thấp bị lật đổ, thịt rượu văng đầy mặt sàn, có một hán tử không mặc ngoại bào chỉ mặc áo trong đang quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, thỉnh thoảng lắc đầu, dường như muốn cho bản thân mình thanh tỉnh lại.
Cuối cùng hán tử kia cũng ngẩng đầu lên, nhìn nam tử áo đen kia, cố sức nói: "Lục Ly Quân, ngươi muốn làm gì?"
Nam tử áo đen quay đầu nhìn, bước đến, nhấc chân, giẫm lên lưng hán tử, rất dễ dàng đã giẫm hán tử nằm bẹp xuống.
Xoạt! Cửa khoang mở ra, hai tên quỷ tu đi vào, một người gật đầu nói: "Tam gia, phía trước có tin tức, đội tàu từ trên xuống dưới, người đại vương Tây Viện đều khống chế được, rất thuận lợi, người chúng ta không có bất kì thương vong nào."
"Cũng có thể là thuận lợi." Nam tử áo đen nhìn chằm chằm người quỳ dưới mặt đất hờ hững nói một câu.
Việc này vì giữ bí mật, một mặt không dám dùng nhiều nhân thủ, sợ không đáng tin sẽ để lộ tin tức, trên cơ bản ba con thuyền thì mỗi con chỉ phái một tu sĩ trông coi, sử dụng nhiều nhân thủ nhất vẫn là Hãm Âm Sơn. Hơn nữa đối phương lại không hề đề phòng bọn họ, bên này dễ dàng có thể khống chế đội tàu.
"Truyền lệnh xuống, tất cả thuyền quay đầu, theo đường cũ trở về điểm xuất phát!"
Nam tử áo đen ra mệnh lệnh, đồng thời cũng đạp người quỳ dưới chân một cước văng ra, bước nhanh ra khỏi phòng trọ, đến khoang thuyền, đứng một mình trên mũi tàu đón gió và tắm mình trong ánh trăng.
Đội tàu của ba chiếc thuyền bắt đầu điều chỉnh cánh buồm, ở trên biển rông mênh mông chuyển hướng đi.
Sau khi xác nhận đã bắt đầu trở về, nam tử áo đen nghiêng đầu nói: "Thuyền bên cạnh, hướng phía đất liền, treo đèn lồng lên!"
"Rõ!" Quỷ tu đi theo bên cạnh lập tức lui xuống thực hiện mệnh lệnh.
Trong chốc lát, đèn lồng dưới mái hiên của buồng nhỏ trên tàu đồng loạt được thắp sáng.
Tên quỷ tu kia quay lại: "Xong rồi, tam gia. Tam gia, chúng ta đi tới đi lui, rốt cuộc là đang làm gì vậy? Hiện tại chúng ta đang khống chế người của đại vương Tây Viện, có thể xảy ra chuyện gì hay không?"
Nam tử áo đen nói: "Đại đương gia sai chúng ta làm như vậy, tất nhiên là có lí do của ngài, cứ nghe theo là được!"
"Tam gia, người nhìn!" Đột nhiên quỷ tu kia giơ tay chỉ một hướng trên biển, lập tức thấy phía xa có ba đốm sáng.
Nam tử áo đen xoay người đi đến mạn thuyền nhìn ra phía xa đó, chợt nghiêng đầu nói: "Tắt hết đèn lồng đi!"
Rất nhanh, hàng đèn lồng dưới mái hiên buồng lái đã dập tắt.
Ngay sau đó, ba đốm sáng phía xa kia cũng tắt theo.
"Tam gia, có người tới gần!" Quỷ tu ở bên cạnh khẩn trương nhắc nhở.
"Không cần hoảng, là người của ta!" Nam tử áo đen hờ hững nói.
Chỉ chốc lát sau, một nhóm bóng người bay đến, phần lớn là đứng ở phía xa trên mặt biển, chỉ có mười mấy người phi xuống, Hắc Mẫu Đơn và đám người Công Tôn Bố đứng ở đầu thuyền.
"Vị nào là Lục Ly Quân?" Hắc Mẫu Đơn lên tiếng hỏi.
"Là ta!" Nam tử áo đen đáp lời rồi hỏi: "Ngươi chính là Hắc Mẫu Đơn?"
Hắc Mẫu Đơn chắp tay kính chào, hỏi: "Tình hình thế nào?"
Lục Ly Quân: "Rất thuận lợi, tất cả đều bị khống chế, không có ai chạy thoát để lọt tin tức!"
Hắc Mẫu Đơn hỏi: "Hàng không có việc gì chứ?"
Lục Ly Quân giơ tay ra hiệu, dẫn một đám người vào buồng nhỏ trên thuyền, theo từng bậc thang dẫn đến đáy khoang thuyền.
Dưới khoang thuyền ánh đèn lờ mờ, bên trong tràn ngập mùi của súc vật bị nhốt ở đây.
Dưới ánh đèn lay động, bên trong từng gian hàng rào gỗ, từng con tuấn mã bị ngăn cách nhau, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ngựa hí.
Ngựa không ăn thêm cỏ vào buổi tối thì ngựa không thể nào mập được, có người chăm ngựa đi theo thuyền đang lấy cỏ khô chia cho mỗi con ngựa, còn có người đang dọn dẹp phân và nước tiểu.
Trưởng lão Ô Thiếu Hoan của Lưu Tiên tông bước chạy vào lối đi nhỏ giữa hai bên hàng rào, nhìn trái nhìn phải, còn thỉnh thoảng duỗi tay vuốt ve một con ngựa, sau khi thật sự xác nhận đây không phải là ảo giác, ông ta quay lại cười ha ha, vung vẩy tay cụt rồi trở về, kinh ngạc vô cùng, nói: "Ngựa! Đều là tuấn mã thượng hạng đó!"
Người ba phái cũng đều rối rít đi vào bên trong nhìn một chút, ai cùng đều kinh ngạc và vui mừng, bất ngờ vô cùng!
Thật sự là nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, trong khoảng thời gian này, thật sự là bọn họ nhịn gần chết rồi.
Dưới yêu cầu của Ngưu Hữu Đạo, lén lén lút lút chạy trước, lại ở một chỗ lặng lẽ ẩn núp một hồi lâu.
Bọn họ là phụng mệnh của sư môn đến để xử lí việc chiến mã, kết quả là cũng không dám gặp người, cả ngày ăn uống ngủ nghỉ, thậm chí ngay cả khi liên hệ với bên ngoài cũng bị kiểm soát chặt chẽ, nếu không phải Ngưu Hữu Đạo có thể trấn áp được người của ba phái, Hắc Mẫu Đơn bọn họ đã sớm không khống chế nổi những người này.
Lần này, đột nhiên khởi hành, bọn họ cũng không biết tới đây để làm gì, mãi đến giờ phút này, mới hiểu được, Ngưu Hữu Đạo đã chuẩn bị xong chiến mã rồi!
Chẳng những chiến mã đã chuẩn bị xong, trước mắt rất rõ ràng, vẫn chuyển và các loại bán phân phối cũng đều chuẩn bị ổn thỏa!
Chuyện này ba phái ở Tề quốc bận rộn gần một năm cũng không gặp được, bây giờ dường như toàn bộ đã thỏa đáng, làm sao có thể không kinh ngạc và vui mừng!
Mà dường như bọn họ chẳng phải làm chuyện gì cả, cũng không phải trải qua bất kí nguy hiểm nào!