Chương 577: Mật Báo (2)
Mạc Chiết đáp: “Chuyện này nô tài cũng không biết, bệ hạ chỉ bảo nô tài chuyển lời cho thượng tướng quân, tất cả để thượng tướng quân xử trí.”
Hô Diên Vô Hận trầm mặc một lát, chậm rãi hỏi: “Bệ hạ còn dặn dò gì không?”
“Không có, bệ hạ chỉ muốn nhắc nhở thượng tướng quân một tiếng, đừng để bị hại. Nếu thượng tướng quân không có căn dặn gì khác, nô tài phải quay về phục mệnh.” Mạc Chiết chắp tay cáo từ.
Hô Diên Vô Hận nghiêng người nhường đường, đưa tay ra dấu xin cứ tự nhiên, cũng nói với Tra Hổ: “Giúp ta tiễn y.”
“Không cần không cần.” Mạc Chiết vội xua tay.”
Nhưng Tra Hổ vẫn tự mình đưa y ra tới cổng mới quay lại.
Hô Diên Vô Hận yên lặng trong phòng, Tra Hổ quay lại, hỏi: “Tướng quân định xử trí như thế nào?”
Hô Diên Vô Hận vuốt râu trầm tư: “Cố ý tiếp cận nhà Hô Diên là thật, nhưng cũng không giống gian tế, không thấy hắn ta làm ra chuyện gì bất lợi với nhà Hô Diên.”
“Bây giờ chưa làm, không có nghĩa về sau sẽ không làm.” Tra Hổ cười: “Hay là tướng quân còn muốn dùng hắn ta?”
Hô Diên vô hận: “Ngay cả bại tướng của nước địch còn dám dùng, sao lại không dám dùng hắn ta? Chỉ cần hắn ta bằng lòng ở lại! Lão Hổ, ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu! Ta tòng quân nhiều năm, nhìn người chưa sai bao giờ.”
Tra Hổ cười mà không nói…
Trạch Viện phía tây vừa mới tu sửa, có thể nói là trạch viện xa hoa nhất phủ thượng tướng quân.
Hô Diên Uy đen mặt trở về, phía sau có hai tu sĩ đi theo, thoạt nhìn giống như áp giải hắn ta về.
“Ê, không gây chuyện đấy chứ?”
Hạo Thanh Thanh vác kiếm từ hoa viên đi ra đúng lúc gặp, nhìn thấy Hô Diên Uy như vậy, không nhịn được trêu chọc một tiếng.
Hô Diên Uy không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, vào gian chính, hai tu sĩ canh giữ trong sân.
“Xảy ra chuyện gì?” Hạo Thanh Thanh đi tới trước mặt hai tu sĩ hỏi.
Một tu sĩ cười lắc đầu: “Chúng tôi cũng không biết, thượng tướng quân bảo chúng tôi coi chừng ngài ấy, tạm thời không để ngài ấy liên lạc gì với bên ngoài.”
Hạo Thanh Thanh “A” một tiếng, hơi tò mò, xoay người cũng đi vào gian chính, phát hiện Hô Diên Uy đang ngồi trong phòng buồn bực rót trà.
“Sao thế? Cô nương nhà ai đắc tội chàng à?”
Hạo Thanh Thanh ngồi ở một bên trêu chọc.
Choang! Hô Diên Uy cầm tách trà ném xuống đất, rống lên: “Đừng làm phiền ta!”
Đột ngột như vậy, đúng là dọa sợ Hạo Thanh Thanh, có điều nàng ta cũng chẳng ngồi không, đối phương đập chén, nàng ta bật dậy “keng” một tiếng rút kiếm, đặt ngang cổ Hô Diên Uy: “Oai phong giở trò trên đầu trên cổ ta cơ đấy, chán sống rồi à?”
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Hô Diên Uy lập tức chịu thua: “Công chúa đừng nói vậy, ta không tức giận với nàng, ta tức giận An Thái Bình kìa, không đúng, hắn ta gọi là Viên Cương mới phải. Mẹ nó, lừa ta thật thảm.”
Đôi mắt linh lợi của Hạo Thanh Thanh đảo quanh, buông kiếm gác trên cổ hắn ta xuống, hỏi: “Nói mau, chuyện là sao?”
Hô Diên Uy lắc đầu: “A, phiền lòng, không muốn nói đến nữa!”
Bốp! Kiếm của Hạo Thanh Thanh đập vào ngực hắn ta: “Nói hay không?”
Nữ nhân này hơi động một chút đã lấy kiếm ra uy hiếp mình, Hô Diên uy nhất thời tức giận: “Sao nào? Ta không nói nàng còn muốn mưu sát chồng à?”
Hạo Thanh Thanh ha ha nói: “Con trai thượng tướng quân, ta nào dám giết, có điều đâm thủng vài lỗ trên người chàng thì ta dám đấy.” Dứt lời, kiếm trên tay phát lực, lưỡi kiếm lập tức rạch thủng quần áo trên người hắn ta.
“Này này này, có chuyện gì cũng từ từ nói, có chuyện gì cũng từ từ nói.” Hô Diên Uy lập tức thay đổi thái độ, cầu xin tha thứ, hắn ta biết nữ nhân điêu ngoa này thật sự chuyện gì cũng làm ra được.
Hạo Thanh Thanh từ trên cao nhìn xuống, lấy kiếm chọc chọc hắn ta đang ngồi trên ghế: “Nói hay không?”
Hô Diên Uy than thở: “Việc này nói ra thật sự buồn lòng, An Thái Bình kia tên thật là Viên Cương, là người của Dong Bình quận vương Thương Hướng Tông quận Thanh Sơn, có khả năng là gian tế. Thời gian lâu như vậy, nhà Hô Diên ta đối với hắn ta cũng không bạc, ta cũng thật lòng coi hắn ta là anh em, vậy mà hắn lại gạ ta. Phụ thân bên kia vừa hỏi ta một vài tình hình liên quan, ta mới biết, phụ thân bên kia đã tiến hành bố trí, chuẩn bị chờ sau khi người của quán đậu hũ dọn quán trở về một lưới bắt gọn. Phụ thân sợ ta xúc động làm lộ nước cờ, cho người canh chừng ta…”
Sau khi nghe xong, Hạ Thanh Thanh khinh thường nói: “Còn tưởng chuyện gì.” Hừ một tiếng, thu kiếm vào bao, xoay người bước đi.
“Tiện nhân!” Hô Diên Uy nhìn theo bóng dáng rời đi của nàng ta, nhỏ giọng mắng, quay lại ngồi hờn dỗi.
Trong thư phòng, Hạo Thanh Thanh bồi hồi, cuối cùng vẫn ngồi xuống chấp bút, viết một phong thư.
Sau khi dán kín thứ, gọi nha hoàn của mình qua, giao thư ra, dặn dò: “Ngươi tới quán đậu hũ, giao phong thư này cho ông chủ An Thái Bình của quán, nhớ kỹ, phải giao tận tay hắn...”
Phù Phương Viên.
Trong mái hiên, Ngọc Thương dựa vào lan can, cầm thư đọc: “Viên Cương! Vậy mà có ý muốn tiếp cận Tô Chiếu, nói cách khác, Ngưu Hữu Đạo đã biết thân phận của Tô Chiếu.”
Độc Cô Tĩnh trả lời: “Chắc là vậy.”
Ngọc Thương: “Chúng ta bên này vậy mà lại để lộ chỗ hở lớn như thế, không khỏi liên quan tới việc Bạch trưởng lão dung túng! Không phải ông ta nói, một khi có liên lụy gì ông ta sẽ tự tay xử lý sạch sẽ sao? Giao thư này cho ông ta, để ông ta xem!”
“Vâng!” Độc Cô Tĩnh đáp lời.
…
Quán đậu hũ, Viên Cương cũng đang đọc một phong thư, thư chính là do Hạo Thanh Thanh phái người đưa tới.
Xem xong thư, Viên Cương yên lặng hủy nó, tâm tình nặng nề, Hạo Thanh Thanh cho hắn ta thời gian ba ngày để rút lui, không ngờ mới tới hai ngày, thân phận của hắn ta đã bại lộ.
Hắn ta hiểu được ý của Hạo Thanh Thanh khi gửi phong thư này, có lẽ nàng ta muốn chứng minh không phải do mình tố cáo.
Nhìn quanh quán đậu hũ ngày thường giờ đã vắng vẻ không ít, anh em dứoi tay đã sớm rút lui từ sáng hôm nay, lấy danh nghĩa ra ngoài huấn luyện, sáng sớm đã dẫn người bỏ chạy, chuyện trông quán giao cho những tiểu nhị khác mới tuyển dụng.
Người trông quán không đủ, Cao chưởng quầy còn lải nhải một trận.
Mà bản thân hắn ta sở dĩ không rút lui theo, có nguyên nhân khác, hơi chần chừ do dự.
Sau khi đọc được phong thư này, hắn ta đã hiểu ra, không có cách nào dây dưa nữa, phải ra quyết định thôi.
Hắn ta quyết tâm rồi, nhanh chóng quay về phòng thu dọn vài thứ tùy thân, sau đó vội vàng rời khỏi quán đậu hũ, đón một chiếc thuyền ven hồ rời đi.
Một đường dong thuyền lướt sóng, thuyền tới thủy các đỗ phía sau Bạch Vân Gian, Viên Cường rời thuyền đi vào, trực tiếp tìm Tô Chiếu.
Tô Chiếu nghe tiếng ra đón còn không kịp nói gì, Viên Cương ngó Tần Miên đang ở cách đó không xa đang nhìn chằm chằm bên này, thấp giọng nói với Tô Chiếu một tiếng: “Nàng qua đây.”
Tô Chiếu không biết hắn ta muốn làm gì, đi theo, cùng nhau trở về khuê phòng của nàng.
Đi vào cửa, Viên Cương kéo cánh tay nàng, bước nhanh vào trong phòng, nhìn nàng chằm chằm.
“Sao vậy?” Tô Chiếu cảm nhận được hôm nay hắn ta hơi khác thường.
Viên Cương không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Nàng có bằng lòng đi theo ta không?”
Tô Chiếu khó hiểu: “Đi đâu?”
Viên Cương: “Rời khỏi Bạch Vân Gian, theo ta tới quận Thanh Sơn.”
“…” Tô Chiếu ngậm miệng không nói gì, đột nhiên nhắc tới quận Thanh Sơn, chạm tới một khúc mắc của nàng, muốn nói lại thôi.
Viên Cương nói: “Ta vốn tên là Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo là đại ca của ta.”
Tô Chiếu khiếp sợ, đẩy tay hắn ta ra, giật mình nói: “Chàng… Chàng chính là Viên Cương?”
Nàng đương nhiên cũng từng nghe nói bên cạnh Ngưu Hữu Đạo có người tên như vậy.
Viên Cương gật đầu: “Ta cũng biết thân phận thật của nàng.”
Tô Chiếu lập tức hiểu ra chuyện gì đó, nhất thời mặt lộ vẻ bi phẫn: “Chàng ở cùng ta chỉ vì muốn lợi dụng ta?”
Viên Cương: “Đúng vậy! Thân phận của ta đã bại lộ, nhà Hô Diên sẽ ra tay với ta, ta phải đi, nàng có bằng lòng đi cùng ta không?”
Răng nanh Tô Chiếu cắn chặt môi, nhìn hắn ta, bi thương nói: “Nếu chàng dối gạt ta, còn dám chạy tới, tưởng ta không dám giết chàng sao?”
Viên Cương: “Thân phận của ta bại lộ, ta đi rồi, sự thật sớm muộn gì Hiểu Nguyệt Các cũng sẽ biết, đồng nghĩa với việc Hiểu Nguyệt Các cũng sẽ biết thân phận của nàng bại lộ, tình cảnh của nàng sẽ rất nguy hiểm.”