Chương 697: Rời Khỏi Huyễn Giới (1)
"A!"
Trên tường thành, Ngân Nhi hét dài một tiếng, Bướm La Sát tụ tập khắp nơi nhao nhao tản đi.
Vài con Huyết La Sát cất cánh, dưới thân kéo theo vài người, lướt về nơi sâu trong sơn lâm mênh mông kỳ huyễn.
Huyết La Sát kéo theo Ngưu Hữu Đạo đoán chừng khổ hơn một chút, không còn cách nào khác, còn có một người kéo áo của Ngưu Hữu Đạo không chịu buông, chỉ có thể vất vả con Huyết La Sát bên trên.
Bản thân Ngân Nhi lấy đôi cánh của bản thân ra để bay, nhưng Ngưu Hữu Đạo cầu xin người ta đừng có lộ ra, đâm rách y phục là chuyện nhỏ, mấu chốt là đôi cánh kia toả ra ngân huy quá chói mắt rồi, rõ ràng khác với những con Bướm La Sát khác.
Trên đường, Quản Phương Nghi không nhịn được hỏi một câu: "Đạo gia, ngươi thật sự muốn dẫn nàng ta ra khỏi Huyễn Giới?"
Sự việc rành rành, dẫn Yêu Vương này ra ngoài không phải là chuyện tốt lành gì, đơn thuần là tự tìm phiền phức.
Ngân Nhi cho bà ta câu trả lời.
Nghe nói muốn tách mình và Ngưu Hữu Đạo ra, Ngân Nhi nắm áo của Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng quét mắt lạnh qua, vẻ mặt không vui, thể hiện rõ không thích bà ta, rất tức giận.
Ngay cả Ngưu Hữu Đạo cũng là lần đầu nhìn thấy nàng ta tức giận sau khi hoá thành hình người, bầu không khí ở hiện trường nháy mắt trở nên nặng nề.
Trong lòng Quản Phương Nghi run lên, lập tức rụt cổ một cái, gượng cười nói: "Nói đùa thôi, nói đùa thôi." Nghiêng đầu qua, coi như cái gì cũng chưa từng nói.
Đáp án trong lòng hiểu rõ, vị Yêu Vương này muốn đi ra ngoài, Ngưu Hữu Đạo e là không tiện từ chối.
Mấu chốt là người ta giữ chặt Ngưu Hữu Đạo không buông, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng đều vô dụng, gặp phải loại người nhận thức cứng nhắc này, cho dù bạn có thể nghĩ ra biện pháp hất bỏ người ta cũng không cách nào thực hiện, bạn có bản lĩnh thì cố gắng thử.
…
Nhóm người không dám theo đường cũ vách núi kia trở về, mà vòng một vòng đến nơi cách lối ra không xa mới hạ xuống.
Vài con Huyết La Sát đuổi xa ở phía sau, đám người Ngưu Hữu Đạo cũng bắt đầu giải tán, Ngưu Hữu Đạo để Viên Cương ba người đi trước, để ba người chia ra đi ra từ lối ra Huyễn Giới, không cần cùng nhau, một khi có biến cố gì cũng có thể tránh phải cùng nhau gặp nạn.
Về phần Ngân Nhi, là vứt không thoát, Ngưu Hữu Đạo chỉ có thể mang theo.
Triều Thắng Hoài yếu ớt tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, kinh hãi co rụt về sau, nhanh chóng bò dậy.
Nhìn người phụ nữ nắm kéo y phục sau lưng Ngưu Hữu Đạo một chút, cũng không biết là ai, hoảng sợ nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo: "Không làm gì cả, đương nhiên là nói lời giữ lời thả ngươi trở về."
Triều Thắng Hoài nghi ngờ không thôi: "Thật chứ?"
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười gật đầu.
Triều Thắng Hoài cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, thử hỏi một câu: "Ta là người của Vạn Thú môn, ngươi không sợ ta ra ngoài trả thù ngươi sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Đệ tử Thiên Hoả giáo ta cũng dạy dỗ qua, sống tốt như thường, đệ tử Vạn Thú môn thì sao? Muốn báo thù, có bản lĩnh đó thì cứ việc đến, ta đợi."
Triệu Thắng Hoài: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Ngưu Hữu Đạo: "Nam Châu nước Yến, Ngưu Hữu Đạo!"
Triệu Thắng Hoài kinh ngạc: "Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo?"
Giới tu hành hiện nay, Ngưu Hữu Đạo mặc dù không phải là nhân vật nổi tiếng gì, cũng là nhân vật có tên tuổi, chỉ cần tin tức không quá bế tắc, ít nhiều gì cũng có nghe qua.
Ngưu Hữu Đạo: "Thật giả không quan trọng. Nhớ lấy, khách điếm Thiên Vận Vạn Tượng, trở về nhớ đến liên lạc với ta."
"Được!" Triều Thắng Hoài đáp lại, lúc này mới tin tưởng đối phương thật sự muốn thả mình đi, nhưng mà nhớ đến chuyện bản thân đã làm, ánh mắt nhìn chung quanh một chút, hỏi: "Sư huynh Hà Hữu Kiến đâu rồi?"
Ngưu Hữu Đạo cười: "Ngươi giết chết em trai ruột thịt cùng mẹ sinh ra của hắn ta, ta lo lắng hắn ta không đồng ý bỏ qua cho ngươi, để tránh tranh chấp, liền sắp xếp hắn ta rời khỏi Huyễn Giới trước rồi. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không muốn để hắn ta trở về Vạn Thú môn, hắn ta tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở Vạn Thú môn, ngươi là người thông minh, hiểu ý của ta."
Triều Thắng Hoài ý thức được gì đó, tâm tình nặng nề, mắt đầy bi phẫn.
Những chuyện kia chính gã làm, gã không cách nào tưởng tượng hậu quả sau khi Hà Hữu Kiến trở về Vạn Thú môn.
Bất kì môn quy nào của môn phái cũng không phải để trang trí, cho dù là gia gia gã cũng không bảo vệ được gã.
Cho dù gã nói ra là hoàn toàn bất đắc dĩ đem vị trước mắt này khai ra để lấy công chuộc tội, một người vì để bản thân sống tạm mà tàn sát đồng môn, ở Vạn Thú môn còn có tiền đồ sao?
Gia gia thân là trưởng lão kia của gã mặt mũi tối tăm, không những không che chở gã, có lẽ còn có thể nghiêm trị gã cho mọi người thấy.
Những chuyện này Ngưu Hữu Đạo đương nhiên là biết, Viên Cương biết hắn muốn cái gì, lúc thẩm vấn sư huynh đệ ba người đương nhiên là có tính nhắm vào tìm hiểu.
"Ta không phải là người không quyền không thế gì có thể mặc cho bất kỳ người nào gây khó dễ, người của Vạn Thú môn không tuân theo quy củ, ta vì tự vệ giết người, Vạn Thú môn cho dù biết rồi cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi, dù cho ngươi đăng báo, đối với ta cũng không có ảnh hưởng gì, người xui xẻo cũng chỉ có thể là ngươi. Cũng không muốn cho gia gia ngươi khó xử, cho dù là ngươi bảo gia gia ngươi diệt trừ ta cũng không có tác dụng, người của ta gia gia ngươi giết không hết, thứ Nam Châu ta có là người có thể liên lạc với cao tầng Vạn Thú môn của ngươi, gia gia của ngươi cũng ngăn không được. Sự việc làm lớn, vị trí trưởng lão của gia gia ngươi giữ không nổi, ngươi càng phiền phức. Ta đây sẽ không bạc đãi bạn bè, tiền tài thứ này dễ bàn, ta định kỳ bapr người đưa cho ngươi, cho nên không cần tiếp tục làm những chuyện mạo hiểm, ngươi không đùa nổi." Ngưu Hữu Đạo tiến lên phía trước, lấy ra mười tấm kim phiếu trị giá chục nghìn, cứng rắn nhét vào trong tay gã.
Cái gì gọi là phỏng tay? Chính là đây.
Tiền này tới tay, tay Triều Thắng Hoài bỏng đến khó chịu, gã cũng không ngốc, ngươi mưu sát người ta, người ta còn cho tiền ngươi, có chuyện tốt như vậy sao?
Triều Thắng Hoài nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo bây giờ vẫn sẽ không nói cho gã đáp án, bởi vì vẫn chưa biết gây tới La Sát Triều Kính có thể bảo vệ đứa cháu này hay không, trước khi không thể xác định được Triều Thắng Hoài có an toàn hay không, hắn sẽ không làm ra bất kỳ việc gì bất lợi đối với Vạn Thú môn, trước hết để cho Triều Thắng Hoài quay về lấy thân thử nghiệm xem kết quả rồi nói sau.
Về phần tại sao bây giờ đã đưa trăm nghìn kim tệ cho người ta, đương nhiên có liên quan đến tính tham tiền của Triều Thắng Hoài.
Trăm nghìn kim tệ đối với đệ tử một môn phái mà nói không phải là một con số nhỏ,mấy người chia sẻ lợi ích của một con Kim Vương Hùng, cá nhân chia đến tay cũng không quá mấy trăm nghìn, người có thể vì mấy trăm nghìn vi phi phạm môn quy, người khác có thể tưởng tượng được.
Sức hấp dẫn của trăm nghìn kim tệ, áp lực trừng phạt của môn quy, vừa có áp lực, vừa có cám dỗ.
Chỉ cần để vị này lần này trở về khó có thể đưa ra quyết định là đủ rồi, chỉ cần vị này lần này trở về lương tâm không lên bờ được, sai càng thêm sai, sau này càng khó mà quay trở về.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, ra tay trên người gã liên tục điểm mấy cái, giải cấm chế pháp lực của đối phương: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, dưới tay ta muốn người có người, muốn tiền có tiền, dựa vào ngươi, có thể giúp gì được cho ta? Giang hồ đi ngựa, đi chính là đường, kết giao bạn bè, ta đây không thích kết thù, thích kết bạn. Đi thôi, Huyễn Giới không tới mấy canh giờ nữa sẽ phong bế, chậm nữa sẽ không ra được."
Pháp lực khôi phục, Triều Thắng Hoài thở phào một hơi, giơ lên kim phiếu trong tay: "Ngươi thật sự có lòng tốt như vậy sao?"
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày: "Xem ra một phần hảo tâm của ta cũng không thể khiến ngươi cảm kích, thôi được, việc này ta tìm Vạn Thú môn yêu cầu nói rõ." Vươn tay muốn lấy kim tệ về.