Chương 696: Ngân Nhi
Kết quả của cuộc nói chuyện là, lại quay trở về trong cung thành, Triều Thắng Hoài đến dẫn đi.
Trong quá trình tìm về Triều Thắng Hoài, thuận tiện đi một chuyến hậu cung, xem xem có quần áo hay không.
Tìm quần áo cũng là bị ép, áo khoác của Ngưu Hữu Đạo cho Thánh La Sát, ai ngờ đến Thánh La Sát vừa mọc cánh ra, lập tức đâm thủng áo khoác. Ngưu Hữu Đạo không còn áo khoác, Thánh La Sát vẻn vẻn một cái áo khoác rách rất mát mẻ, Viên Cương cũng mặc áo sát nách, không cách nào đi gặp người.
Vừa tìm, kết quả thật sự phát hiện trong cung cất giữ không ít quần áo, đều là quần áo tốt chất lượng thượng thừa, áo trắng mỏng như cánh ve chế tác hoàn mỹ, tuy đã cất giữ mấy trăm năm, mặc vào vẫn không vấn đề gì.
Rất nhanh, Quản Phương Nghi và Viên Phương bay vút lên đầu tường, hai bên khác nhau ở trên tường thành cung thành gặp mặt.
Ngưu Hữu Đạo dưới ánh sao vẻ mặt tươi cười, một tay đâm kiếm, một tay vuốt vuốt một viên kim châu, Vạn Thú Linh Châu
Viền mắt Quản Phương Nghi đỏ lên, có chút xúc động chạy lên phía trước ôm, cuối cùng lại kiếm chế lại, kích động có chút nói không thành lời.
Ngưu Hữu Đạo cũng rất bất ngờ, không ngờ đến người phụ nữ này dưới sức mạnh ra tay của Thánh La Sát như vậy mà vẫn có thể sống sót, không ngờ đến hai người vẫn có thể quay trở lại, đang chuẩn bị phát động Bướm La Sát đi tìm thử.
"Đạo gia, Viên gia!" Viên Cương khoa tay múa chân cười ha ha, vui vẻ, chỉ cần hai vị này ở đây, trong lòng hắn ta liền nắm chắc, tin tưởng có thể sống sót rời khỏi.
Kích động qua đi, Viên Cương và Quản Phương Nghi phát hiện hiện trường có thêm một người, ngoại trừ Triêu Thắng Hoài vẫn đang hôn mê, còn có một phụ nữ dáng vẻ ngây thơ vô hại, tay vẫn luôn lôi kéo y phục của Ngưu Hữu Đạo không buông, khiến người khác nhìn không hiểu.
Ngưu Hữu Đạo thuận theo ánh mắt của hai người quay đầu nhìn, trong lòng thở dài một tiếng, hắn cũng rất bất đắc dĩ, chính là lôi kéo không buông a!
"Vị này là?" Quản Phương Nghi hơi nghi hoặc hỏi một tiếng.
"Thánh..." Ngưu Hữu Đạo mở miệng lại ngừng, tên gọi Thánh La Sát là xưng hô của ngoại giới đối với Điệp La Sát sau khi phân định cấp bậc, ở trước mặt Thánh La Sát nói Yêu Vương Bướm Yêu cũng không thích hợp, nói tiền bối Quản Phương Nghi nghe cũng không hiểu, hiện tại mới nhớ đến xưng hô là một vấn đề. Quay đầu lại hỏi Thánh La Sát: "Giúp ngươi đặt một cái tên để xưng hô có được hay không?"
Thánh La Sát dùng sức gật đầu.
Quản Phương Nghi nghi ngờ, người không biết tên, còn cần ngươi đặt tên, có ý gì?
Ngưu Hữu Đạo hơi suy xét: "Ngân Nhi, sau này gọi ngươi là Ngân Nhi đi."
Thánh La Sát lại dùng lực gật đầu, nụ cười xán lạn, tiếng nói thanh thuý sạch sẽ: "Ngân Nhi!"
Quản Phương Nghi nhịn không được hỏi: "Đạo gia, tình huống gì vậy?"
Ngưu Hữu Đạo thở dài: "Ta cũng không rõ tình huống gì."
Quản Phương Nghi không tin: "Là ai cũng không biết, ngươi có thể để lại bên người kéo lấy y phục của ngươi không buông?"
Ai? Nói ra sợ doạ đến ngươi! Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: "Là ai đương nhiên ta biết, vị phía trước đem ngươi đánh ngã, hoá thành hình người rồi."
Quản Phương Nghi và Viên Phương nháy mắt trợn to mắt, đồng loạt nhìn về phía Ngân Nhi, lại đồng loạt nhìn về phía tay nắm lấy y phục Ngưu Hữu Đạo của Ngân Nhi, đều có chút khó có thể tin, cũng vô ý thức dịch về sau một bước.
Trước đây hai người còn cảm thấy kỳ quái, nơi quỷ quái này làm sao có thể đột nhiên xuất hiện phụ nữ, nhìn người phụ nữ này với Ngưu Hữu Đạo quan hệ gần gũi, còn cho rằng là người quen của Ngưu Hữu Đạo, hoặc là cứu binh được tìm đến gì đó, còn khó hiểu làm thế nào mà xâm nhập nơi này, hoá ra chính là Thánh La Sát kinh khủng kia!
"Này..." Quản Phương Nghi đối với một kích kinh khủng trước đây của Thánh La Sát vẫn là lòng còn sợ hãi, có chút sợ nói: "Đạo gia, ngươi không có nói đùa chứ?"
Hai tay Ngưu Hữu Đạo mở ra, dáng vẻ cũng rất bất lực.
Hắn cũng không muốn kéo một người theo đuôi như vậy a, mặc dù Thánh La Sát nhìn như vô hại này có phải giả vờ hay không, kéo một Yêu Vương kinh khủng như thế một tấc cũng không rời có thể thoải mái hay sao? Có quỷ mới biết khi nào nàng ta sẽ không vui, người ta một khi không vui, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, đây là kéo theo một vị tổ tông ở bên người, vị tổ tung bất cứ lúc nào có thể đập chết ngươi.
Quản Phương Nghi và Viên Phương lại nhìn về phía Viên Cương, đều biết Viên Cương con người này hoặc là không nói, mở miệng căn bản cũng sẽ không nói đùa.
Viên Cương nhẹ gật đầu.
Trong lòng Quản Phương Nghi và Viên Cương căng thẳng, cho dù dáng vẻ Ngân Nhi nhìn như thuần khiết vô hại, tâm tình hai người đều thấp thỏm, có chút cảm giác câm như hến, không dám nói lung tung.
Hai người vốn còn muốn hỏi là xảy ra chuyện gì, thế nhưng ở trước mặt Ngân Nhi cũng không dám hỏi nhiều nữa.
Ngưu Hữu Đạo:" Không cần căng thẳng, hình như sẽ không có chuyện gì."
Hình như? Hai người nhìn xem Ngân Nhi, chuyện lấy mạng, ai cũng không mò ra được tính khí của Yêu Vương này, có thể hình như được hay sao?
Thấy thần sắc Quản Phương Nghi khó coi, Ngưu Hữu Đạo hỏi: "Thương rất nặng?"
Quản Phương Nghi mắt liếc Ngân Nhi: "Vẫn ổn, điều dưỡng một thời gian là được rồi."
Nói đến việc này, Viên Phương rất là hâm mộ linh đan chữa thương trên người bà ta, thương nặng như vậy, lúc đầu ngay cả động một chút còn quá sức, kết quả một viên linh đan trôi xuống bụng, tốc độ hồi phục kinh người, vết thương tuy là chưa khỏi, nhưng hiệu quả bày ra ở trước mắt.
Quản Phương Nghi cũng nhìn thấy thương tích trên tay hắn, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: "Có thể không sao sao? Xương ngực cũng gãy mất mấy cái, có điều vấn đề không lớn."
Quản Phương Nghi chú ý đến kim châu trên tay hắn, lại hỏi: "Nàng ta cho ngươi rồi?"
Cái này, Ngưu Hữu Đạo thật không thể nói là người ta cho, Thánh La Sát dường như đã quên viên kim châu này, cũng không nói là muốn cho hắn, là Viên Cương nhặt về. Cười nói: "Ở trên tay ta chính là của ta."
Quản Phương Nghi lập tức vươn tay: "Cho ta!"
Ngưu Hữu Đạo khó hiểu: "Ngươi có chỗ dùng?"
Vẻ mặt Quản Phương Nghi lập tức nhức nhối: "Một tấm Thiên Kiếm phù, người không phải không biết trị giá bao nhiêu chứ? Ta tổn thất lớn như thế, không nên có chút bồi thường hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo cười một tiếng, không quan tâm chuyện này, thuận tay ném qua.
Thật sự đến lúc cần dùng, hắn tự nhiên có biện pháp để Quản Phương Nghi giao ra, chẳng qua là cho người phụ nữ này bảo quản mà thôi.
Ở phương diện này, Quản Phương Nghi không phải là đối thủ của hắn, không biết tâm tư hắn, còn tưởng rằng chiếm được tiện nghi, đồng loạt tới tay, trước tiên nhìn nhìn Ngân Nhi, thấy vị Yêu Vương này không có phản ứng, mới vui vẻ ra mặt nhận lấy, tổn thất Thiên Kiếm phù cũng quên đi.
Thử hỏi tín vật truyền thừa chưởng môn Vạn Thú môn, vật có thể để Vân Cơ mạo hiểm cầu xin lấy, giá trị có lẽ không phải một tấm Thiên Kiếm phù có thể so sánh được, bà ta dĩ nhiên là cho rằng bản thân chiếm tiện nghi, đương nhiên cũng sẽ không lại tính toán tổn thất Thiên Kiếm phù.
Bảo bối nha! Mắt Viên Phương đầy ngưỡng mộ, nhưng mà hắn ta không có quyền lên tiếng gì, thân là một người gặp phải nguy hiểm liền bỏ chạy, bản thân cũng chột dạ, thành thành thật thật làm tuỳ tùng cho bản thân, để tránh tự làm mất mặt.
Thu hồi Vạn Thú Linh Châu, nhớ tới chủ nhân đời trước của món đồ, Quản Phương Nghi nhịn không được lại hỏi: "Vân Cơ chết rồi?"
Ngưu Hữu Đạo quay đầu liếc nhìn Ngân Nhi: "Nàng ta không nói. Ngươi cảm thấy nàng ta ra tay rồi, Vân Cơ có thể có kết cục tốt gì sao?" Dứt lời buông tiếng thở dài, hắn không biết Hầu Kình Thiên có biết Vân Cơ tìm tới hắn hay chưa, ra khỏi Huyễn Giới e là phải đối mặt với hỏi thăm, chuyện này thật đúng là không tiện giải thích, chỉ có thể nói không biết.
Có thể tưởng tượng, Độ Vân Sơn thiếu đi Vân Cơ toạ trấn, sợ là không tốt lắm.
Nếu là vị Yêu Vương này không nói, Quản Phương Nghi cũng chỉ có thể "A" một tiếng, không dám hỏi nhiều nữa, chỉ có điều ngẫm lại cũng đúng, thực lực Thánh La Sát bà ta từng trải qua, Vân Cơ hoàn toàn có thể gặp nạn rồi.
"Không nói nữa, thời gian không còn nhiều, đi thôi!" Ngưu Hữu Đạo gọi một tiếng.