Chương 22: Giờ Tý
"Ha ha ha, được được. Nếu ngươi muốn học luyện đan, vậy thì ta dạy ngươi một phương thuốc Nhuận Huyết Đan đơn giản trước, ngươi ghi lại đi này. Nhân đan 12 lạng, hương phụ tử nửa cân, dương khởi thạch 2 lạng 4 tiền..."
Lý Hỏa Vượng muốn tìm bút mực để ghi lại, nhưng nhìn trái nhìn phải, toàn bộ căn phòng một cây bút cũng chẳng có.
Dưới tình thế cấp bách, hắn lấy một cục than nhỏ từ dưới lò luyện đan ra, sau đó dứt khoát ghi lên đạo bào của mình.
"...Giờ Sửu ba khắc đốt lò, rửa cho thật sạch. Dùng mắt đều nhìn, dùng hơi để thổi, dùng thần để hun, sau đó dùng lửa nhỏ từ từ nuôi dưỡng. Giờ Mão bốn khắc lập tức mở lò."
"Ngươi cứ cầm đan phương này đi luyện từ từ, để đạo gia nhìn thử thiên phú của ngươi thế nào."
Lý Hỏa Vượng ném than trong tay xuống, hai tay nâng bào đưa tới trước mặt Đan Dương Tử.
"Sư phụ, ngài xem đệ tử có gì thiếu sót không?"
Nhưng khi thấy vạt áo viết đầy chữ than hiện ra trước mắt, gương mặt hớn hở của Đan Dương Tử lập tức trở nên âm u.
Hắn nhấc chân phải lên, trực tiếp đạp Lý Hỏa Vượng bay ra ngoài, đụng cái ầm vào lò luyện đan rồi nặng nè ngã xuống đất.
Đan Dương Tử mặt mày tái mét, hùng hùng hổ hổ chắp tay trực tiếp rời đi, bỏ mặc Lý Hỏa Vượng nằm ở chỗ đó.
Khi lòng tức giận dần dần tản đi, Lý Hỏa Vượng cảm giác được chuyện này phi thường kỳ lạ, mình cũng không làm gì, sao tự nhiên hắn lại thay đổi thái độ?
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn đan phương trong tay, suy tư, chữ của mình tuy rằng khó coi, nhưng rõ ràng vẫn có thể đọc được mà.
Đột nhiên, Lý Hỏa Vượng nghĩ tới cái gì, hắn nhìn phòng luyện đang không treo bất kỳ bức tranh họa nào, lại nhớ tới việc tất cả học trò buổi sáng đều không có kinh thư.
Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu của Lý Hỏa Vượng:
"Chẳng lẽ cái tên hói này là một kẻ mù chữ, hắn không biết chữ?"
…
Lý Hỏa Vượng cẩn thận nhìn đan lô nhỏ trước mắt, hắn còn đốt ba cây nhang ở bên cạnh để tính thời gian.
Trong hoàn cảnh không có đồng hồ báo thức này, Lý Hỏa Vượng chỉ có thể dựa vào biện pháp đơn sơ này để tính toán thời gian.
Khi nén nhang cuối cùng hoàn toàn bị thiêu rụi, hắn lập tức dập lửa mở lò, một mùi thảo dược hỗn hợp kỳ lạ từ bên trong bay ra.
Lý Hỏa Vượng trong lòng vui vẻ, thành công rồi. Hắn để hỗn hợp đan được luyện xong vào một cái rây, sau đó không ngừng lắc lư. Khi những tro đan bị lọc hết thì trên rât chỉ còn lại một vài viên đan dược màu đen có kích thước khác nhau.
Những đan dược này chính Nhuận Huyết đan trong miệng của Đan Dương Tử, đây là một loại đan dược vô cùng đơn giản, tác dụng chính là cầm máu.
Mỗi lần ăn thì không thể vượt quá một lượng, nếu không sẽ có khả năng máu huyết trong người bị đông lại.
Nghe thì có vẻ hơi cùi, nói không chừng dùng để hại người còn tốt hơn cả chữa bệnh.
Nhưng vì đan dược này là đơn giản nhất, Đan Dương Tử mới có thể đưa cho Lý Hỏa Vượng luyện tập.
Cẩn thận đếm, cuối cùng Lý Hỏa Vượng thu được mười ba viên Nhuận Huyết Đan lớn, hai mươi sáu viên Nhuận Huyết Đan nhỏ.
Hơn nữa thứ Lý Hỏa Vượng thu hoạch được không chỉ là những thứ này. Mà là thông qua quá trình luyện chế Nhuận Huyết Đan, hắn còn hiểu được một ít kiến thức cơ bản về việc luyện đan.
Việc luyện đan còn khó hơn tưởng tượng của hắn, ngoại trừ việc chú ý thời gian của mỗi loại, mà còn phải cẩn thận phân biệt những loại thảo dược có hướng sinh trưởng khác nhau.
Chỉ cần sai một bước thôi thì dược hiệu và tỷ lệ thành đan sẽ khác nhau một trời một vực, đống phế liệu đã cháy đen bên cạnh chính là minh chứng cho điều này.
Lý Hỏa Vượng lấy ra một ống trúc nhỏ, cất toàn bộ đan dược vào, sau đó hít sâu một hơi, mặc đạo bào đặt bên cạnh vào rồi ra cửa.
"Sắp đến giờ Tý rồi."
Khi Lý Hỏa Vượng đẩy cửa phòng vật liệu ra thì tất cả mọi người đang lao động bên trong đều đồng loạt đứng lên, hoảng sợ nhìn hắn.
Hiện tại trong mắt của họ, hắn chẳng khác nào một Diêm Vương sống.
Lý Hỏa Vượng phức tạp nhìn họ, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, hắn đi ngang qua họ, cuối cùng dừng lại ở trước mặt Bạch Linh Miểu.
Mái tóc trắng của thiếu nữ theo động tác của chủ nhân mà hơi hơi run rẩy, nàng cố nén để mình không khóc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nước mắt từ từ chảy xuống từ con mắt màu hồng nhạt đặc trưng của người bị bạch tạng.
Lý Hỏa Vượng biểu tình ngưng trọng đưa tay ra giữ chặt tay nàng, sau đó kéo người ra khỏi phòng vật liệu, đi về phía phòng luyện đan.
Bên trong đường hầm hang động ướt át, Bạch Linh Miểu nghẹn ngào nói di ngôn với Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng trầm mặc nghe, cái gì cũng không nói, khi đến trước cửa phòng mình, hắn đột nhiên kéo nàng rẽ vào trong.
"Cởi quần ra."
Bạch Linh Miểu mở to hai mắt, cơ thể cứng đờ tại chỗ, dường như bị hành động của đối phương dọa sợ.