Chương 30: Không Ngờ Lại Là Ngươi
Lúc này hơi thở của Cẩu Đản hít có chút dồn dập, biểu tình có chút giãy dụa, cuối cùng hắn vẫn cắn răng dậm chân đứng ra.
"Cái kia, tiên nhân gia gia, ta nói! Cái tên Huyền Dương này hôm nay căn bản là chưa tới phòng vật liệu lần nào hết! Người kia khẳng định là hắn!:
Lời này vừa nói ra, Huyền Âm bị dọa tới trắng mặt trong đám người bỗng nhếch khóe miệng lên, gần như là muốn cười ra tiếng, mạng của hắn được bảo vệ rồi.
Đan Dương Tử quay đầu lại nhìn Lý Hỏa Vượng, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Cẩu Đản, tay phải vung lên, trực tiếp tát vào mặt hắn.
"Đánh rắm! Dược dẫn sáng hôm nay là do Huyền Dương tự mình đưa tới! Hắn không tới phòng vật liệu thì hắn lấy dược dẫn ở đâu ra? Ngươi đang muốn tìm cái chết hay sao?"
Cẩu Đản phảng phất bị dọa sợ, vội vàng quỳ trên mặt đất, nước mũi nước mắt chảy ròng ròng, không ngừng dập đầu cầu xin.
"Tiên nhân gia gia, ta sai rồi, ta nhất thời bị mỡ heo che mắt cho nên mới nói dối."
Đan Dương Tử mặt không chút thay đổi nhìn Cẩu Đản bị dọa tới mức muốn tè ra quần trên mặt đất. Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên xoay người nhìn Huyền Âm.
"Vừa nãy ngươi cười cái gì? Huyền Dương bị vu hãm, ngươi rất vui sao?”
Lời này vừa ra, Huyền Âm sợ đến mức run lên, áp lực cường đại truyền tới từ người của Đan Dương Tử gần như ép hắn thở không nổi.
Khi Đan Dương Tử chậm rãi đi về này, biểu tình của Huyền Âm cũng càng ngày càng bối rối. Những người hoảng hốt bên cạnh dù không biết chân tướng nhưng đều nhìn ra được hắn rõ ràng không thích hợp.
Ngay khi Đan Dương Tử đi tới trước mặt hắn, hắn hoàn toàn chống đỡ không nổi, trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất, nước tiểu màu vàng cũng từ từ chảy ra từ bên dưới đạo bào:
"Sư phụ! Đệ tử thật sự không cố tình làm như vậy! Tất cả là do Chính Khôn sư huynh ép đệ tử làm!!"
Hắn vừa nói xong lời này, Chính Khôn đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất cứng rắn, sau đó phóng thẳng về phía cửa động giống với một tốc độ cực nhanh chỉ thấy được tàn ảnh như một con báo săn.
"Không ngờ lại là ngươi!"
Đan Dương Tử hừ lạnh một tiếng, tay áo đạo bào bên phải vung lên. Một âm thanh leng keng thanh thúy vang lên, một đồng tiền có màu xanh đồng rơi xuống mặt đất, sau đó quay tròn như một con quay.
Mắt thấy Chính Khôn sắp chạy ra khỏi cửa động, chân phải mang giày vải của Đan Dương Tử chợt nhấc lên, bụi bặm cuốn lên mù mịt.
"Răng rắc."
Một tiếng động vang lên, trong chớp mắt, toàn bộ đồng tiền đã chia năm xẻ bảy, bắn ra tung tóe. Và đồng thời, thứ bị chia năm xẻ bảy không chỉ là đồng tiền, mà còn có cả Chính Khôn ở xa xa.
Tứ chi của hắn trực tiếp bị kéo đứt, giống như đang bị ngũ mã phanh thây.
Không còn tứ chi, cơ thể thì chảy máu không ngừng nhưng Chính Khôn vẫn còn chưa chết, hắn giống như một dòi thịt đang la lết về phía trước.
"Hài tử, ngươi là người đi theo ta lâu nhất, tại sao lại là ngươi cơ chứ! Ta sớm nên nghĩ đến, cấm chế trong phòng ta chỉ có ngươi mới giải được."
Đan Dương Tử dữ tợn giẫm chân lên đầu của Chính Khôn, ngăn cản hắn nhúc nhích.
"Sư phụ. Ta sai rồi, sư phụ, ta hiện tại đã thành phế nhân, ngươi tha cho ta lần này đi! ”
"Sư phụ, lúc trước khi đám hòa thượng của Chính Đức Tự đuổi giết chúng ta, là hai đệ đệ ruột của ta dùng mạng để đổi nên chúng ta mới có thể chạy trốn! Sư phụ!"
Đan Dương Tử hơi dịch chân xuống, trực tiếp đè gương mặt nghẹn tới mức tím hồng của Chính Khôn xuống sát đất, khiến cho hắn chẳng còn có thể nói nên lời.
"Hài tử, ngươi biết không? Trong lòng ngươi nghĩ cái gì, kỳ thật bổn đạo gia biết rõ ràng, ngươi và hai đệ đệ của ngươi đều là đám bạch nhãn lang!"
Đan Dương Tử nói gằn từng chữ, dưới chân cũng không ngừng tăng sức.
"Bùm!"
Một tiếng nổ vang lên, một giọt máu sền sệt bắn trúng mặt của Lý Hỏa Vượng.
…
Đã tìm được người làm vỡ bình của mình, nhưng Đan Dương Tử lại không cao hứng nổi một chút, hắn phức tạp nhìn thân thể tàn tật của Chính Khôn, sau đó hung hăng nhấc chân đá bay.
"Lão tử gần như xem ngươi là nửa đứa con trai để nuôi! Kết quả ngươi lại đối với lão tử như vậy!”
Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập của Đan Dương Tử.
Cảnh tượng này duy trì khoảng chừng hai nén hương, Đan Dương Tử mới chậm rãi giơ tay lên, đưa tay chỉ thẳng vào Lý Hỏa Vượng đang đứng trong đám người.
"Ngươi, lại đây, dập đầu với tổ sư gia."
Lý Hỏa Vượng hơi sửng sốt một chút, cuối cùng dưới ánh mắt mọi người, hắn từ từ đi tới, quỳ xuống rồi bắt đầu dập đầu quỳ lạy với ba bức tượng được khắc trên tường.
Khi hoàn thành xong bộ lễ tam quỳ cửu khấu, sau đó lại đưa tay cầm lấy ba nén hương thì Lý Hỏa Vượng mới biết đối phương đang muốn làm gì.
"Sau này ngươi chính là đệ tử quan môn của bổn đạo gia!"
"Vâng, sư phụ."
Lúc này Lý Hỏa Vượng đã hưng phấn đến mức tim gan đều muốn run rẩy.