Chương 45: Giống Ai?
Tuy trong lòng luôn cảm thấy đáng tiếc vì không phải cháu đích tôn, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột rà, ông ta vẫn rất yêu thương cô cháu gái nhỏ này.
Cảm thấy đây là một cơ hội tốt, La Quyên Hoa tức khắc mở miệng hỏi.
“Cha, ngươi xem, Thúy Nhi đã lớn vậy rồi, có phải đã đến lúc có quần áo riêng rồi không? Ngày nào cũng mặc trang phục diễn cũng không tốt lắm đâu.”
Vừa nghe con dâu nhắc tới tiền, gương mặt tươi cười của Lữ Trạng Nguyên lập tức biến mất, cơ trên mặt nhăn lại thành một đoàn. Ông ta định từ chối, nhưng nhìn thấy đồ diễn rộng thùng thình trên người cháu gái, lòng ông ta lại mềm xuống.
“Lách…tách.”
Ông ta rít mấy hơi thuốc, nếp nhăn trên mặt càng nhiều thêm. Ông ta bước đến trước chiếc xe, dùng chiếc chìa khóa bằng đồng mở cái rương ra, sau đó thò tay vào trong lục lọi hồi lâu, rồi lấy ra 50 đồng tiền.
“Đừng lên trấn trên mua vải, mắc lắm, chờ hai ngày nữa tới Ngũ Lý Cương, ngươi đi hỏi thăm xem nhà nào chuyên dệt vải thì tới đó mua của họ vài thước, nhớ hỏi hai ba nhà, xem thử nhà nào giá rẻ nhất thì mua.”
“Còn nữa, có thể mua vải bông thì đừng mua vải bố, da của Tú Nhi mỏng lắm, mặc vải bố sẽ khó chịu.”
“Ta hiểu rồi.”
La Quyên Hoa mặt mày hớn hở nhận lấy 50 đồng tiền, cô vốn tưởng có thể có tiền mua vải bố đã không tệ rồi, không ngờ ông già vắt cổ chày ra nước kia lại hiếm khi thông minh được một lần.
Mấy đứa con nít người nhỏ, may quần áo cũng chẳng tốn bao nhiêu vải, có lẽ lần này mình có thể trộm tồn chút tiền riêng.
Chờ cháu gái ăn sạch sẽ lòng đỏ trứng, Lữ Trạng Nguyên mới chia số lòng trắng trứng còn lại cho mấy người lớn ăn. Tuy mỗi người không được chia bao nhiêu, nhưng có thể nếm chút vị mặn là đã vui vẻ lắm rồi, vất vả lắm họ mới được ăn chút đồ đạm đó.
Trời đã tối, cơm nước xong cũng chẳng có chuyện gì làm, sau khi nghe Lữ Trạng Nguyên kể mấy chuyện cũ rích không biết nghe được từ đâu xong thì cũng đã tới giờ đi ngủ.
Người gác nửa đêm đầu hôm nay là Lữ Cử Nhân, lăn lộn cả một ngày, Lữ Cử Nhân đã thấm mệt, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo, canh chừng đống lửa trước mắt, không để nó bị tắt.
“Con trai à, ngươi đi ngủ đi, có ta canh rồi.”
Lữ Trạng Nguyên ngồi bên cạnh con trai, bắt đầu lách cách châm lửa hút thuốc.
Lữ Cử Nhân ngáp dài một hơi:
“Cha, ta không buồn ngủ, ngươi đi ngủ đi.”
“Nói nhảm cái gì vậy, mau đi ngủ đi, người già như ta ngủ ít lắm.”
Trong lúc hai người còn đang đôi co trước đống lửa, Lữ Trạng Nguyên bỗng lấy tay che kín miệng con trai, ngón tay chỉ về phía rừng cây nhỏ đen thui phía xa.
“Hìhì…”
Tiếng cười lảnh lót của phụ nữ bỗng truyền tới từ bên phải họ.
Lữ Trạng Nguyên và con trai ông ta vô thức quay đầu nhìn, nhưng ngoại trừ một mảnh tối đen như mực thì chẳng nhìn thấy gì nữa cả.
“Hìhìhì...các ngươi nói xem, ta giống người hay giống thần thế?”
Cánh rừng đen thui bắt đầu đong đưa, như thể có thứ gì đó ở bên trong sắp chạy ra.
Lữ Trạng Nguyên bị dọa chết khiếp, là một người có kiến thức rộng rãi, ông ta lập tức hiểu ra có thứ gì đó đang hỏi thăm mình.
Chuyện này không thể trả lời bậy bạ được, nếu trả lời sai, rất có thể sẽ phải cửa nát nhà tan.
Nhưng vấn đề bây giờ là, rốt cuộc là thứ gì đang núp trong rừng hỏi thăm mình?
Cánh rừng đen nhánh khẽ đung đưa theo nhịp, phát ra âm thanh xào xạc đầy quỷ dị.
…
“Hìhìhì, ngươi nói đi, ta giống người hay giống thần thế?”
Thứ núp trong rừng không ngừng lay động cành cây, giọng nói cũng càng thêm réo rắt.
“Ngươi giống người! Ngươi giống người đó! Ông nội quỷ quái ơi, cả nhà chúng ta đều là người số khổ, chỉ muốn kiếm miếng cơm no bụng mà thôi! Nếu vô tinh đắc tội ở đâu, mong ngài có thể rộng lòng tha thứ!!”
Do quá hoảng sợ, Lữ Trạng Nguyên chẳng còn tâm trí lo chuyện khác, vội vàng quỳ rạp xuống đất, người hướng về phía cánh rừng, dập đầu liên hồi không ngừng nghỉ.
Đang lúc cúi lạy, ông ta bỗng ngừng lại, bởi vì ông ta nhìn thấy ở chỗ cạnh cánh rừng có một đôi chân nhỏ được bó lại như hai cái dùi đang đứng đó, bên dưới là một cặp giày thêu.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, ông ta từ từ ngóc đầu dậy, ngạc nhiên nhìn cô gái trên người mặc chiếc áo bông mới tinh, chân bị bó lại đang đứng lẻ loi ở đằng kia..
Gương mặt của cô trắng bệch như phấn, miệng cực kỳ nhỏ, đôi mắt tựa như hai viên ngọc màu đen được khảm trong hốc mắt, chẳng chớp lấy một lần.
Cả gương mặt trắng hếu chìm trong bóng tối, giống như một cái bóng bay lơ lửng giữa không trung.
“Hì hì, ngươi nói ta giống người sao?”
Cô gái bó chân che miệng cười khẽ, đôi chân mảnh khảnh được bó lại kia bắt đầu tiến lại gần đống lửa.
Khi nhìn thấy bộ dạng đi đường uốn éo tới lui như chẳng có xương của cô gái này, chút hy vọng cuối cùng trong lòng Lữ Trạng Nguyên hoàn toàn bị dập tắt, mình đụng phải quỷ thật rồi!
“Nhóc con!! Nhóc con! Đừng ngủ nữa! Mau dậy rải nước tiểu đồng tử đi!!”
Tiếng hét thất thanh tràn ngập sự sợ hãi của Lữ Trạng Nguyên đánh thức những người khác.