Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 3: Thanh niên nơi đây (3)

Chương 3: Thanh niên nơi đây (3)


Chỉ cần ý chí đầy đủ ngưng luyện, hơn nữa thương tổn đến những nơi đặc biệt như mi tâm, sẽ có thể làm trọng thương chúng nó, ý niệm bám vào kiếm, thường được xưng là kiếm ý, có thể đả thương thần hồn.
Lâu Cận Thần chỉ cảm thấy một lực lớn từ trên kiếm vọt tới, cả người hắn không tự chủ được lui về phía sau vài bước, đứng thẳng ôm kiếm, hình thành một cái giá kiếm, chuôi kiếm ôm eo, mũi kiếm ở phía trước, chỉ về phía trước.
Hắn cảm giác kiếm của mình như đâm vào tảng đá cứng.
Cả cánh tay đều đang phát run, đầu óc khó chịu.
Đao khách ở một bên, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Vừa rồi hắn bị yêu vật làm cho khiếp sợ, không cách nào phản kháng, nhưng là tại Lâu Cận Thần một kiếm đâm trúng yêu vật mi tâm sau đó, suy nghĩ của hắn liền như vỡ đê thủy mãnh liệt đứng lên.
"Tâm trí ngưng luyện, phụ vào trong kiếm, có thể trảm yêu dị." Trong lòng đao khách hiện lên lời như vậy, ngay sau đó hắn ta lại nhìn thấy yêu vật toàn thân lông dài kia đúng là chạy ra về phía ngoài miếu.
Nó đang sợ hãi.
Lâu Cận Thần sao có thể để nó chạy trốn, trường kiếm đuổi theo.
Ngoài miếu là rừng rậm, phía dưới rừng rậm là khu đất trống trải, chỉ thấy từng cây cối rậm rạp, cành lá tất cả đều ở phía trên, che kín ánh trăng.
Yêu vật kia giống như bởi vì bị đả thương thần hồn, cho nên tốc độ chạy cũng không phải đặc biệt nhanh, nhưng mà thân thể phàm nhân của Lâu Cận Thần cũng nhiều nhất chỉ có thể đuổi theo phía xa xa để không hoàn toàn bị mất dấu mà thôi.
Hắn lúc này cũng bất chấp xung quanh này còn có hổ báo thú dữ, hoặc là rắn độc gì, chỉ nhìn chằm chằm đuổi theo, xuyên qua một mảnh rừng rậm, xông lên một sườn núi, hắn thở hổn hà hổn hển. Dưới ánh trăng, một mảnh mênh mông xám xanh, lại mất đi tung tích yêu vật kia.
Chim nhạn bay qua để lại tiếng, người đi qua còn có dấu vết, huống chi yêu vật kia đã bị hắn một kiếm làm trọng thương ý thức thần hồn, không có khả năng sẽ đi che giấu dấu vết.
Lâu Cận Thần nương theo ánh trăng, cẩn thận quan sát, quả nhiên, phát hiện một góc sườn núi, trong cống ngầm có một chỗ đủ cho một người chui vào. Hắn cẩn thận đi theo vào, phát hiện đi tới gốc cây đại thụ, có một cái động bằng đất, xung quanh động đất trơn bóng, hiển nhiên thường xuyên có thứ gì đó ra vào.
Hắn lấy ra từ trong ngực một cái hộp quẹt, vừa quẹt xong, một chút ánh lửa chiếu sáng xung quanh.
Hít sâu một hơi, chui vào, lập tức phát hiện nơi này hẳn là một ngôi mộ, hơn nữa hẳn là một ngôi mộ lớn. Xuyên qua mộ lớn, thông qua ánh lửa, hắn nhìn thấy có một cỗ quan tài lớn màu đen đặt ở chính giữa, mà trên mặt đất mơ hồ có thể thấy được một bộ hài cốt bị ném trên mặt đất, có lẽ là thi thể của người chủ mộ ban đầu, cũng có thể là người thám hiểm hoặc người trộm mộ không cẩn thận mò vào.
Lâu Cận Thần cẩn thận tới gần, phát hiện nắp quan tài màu đen kia là nắp đậy, ngay khi hắn đang nghĩ làm sao mở nắp quan tài này ra, nắp quan tài "phành" một tiếng tung bay áp tới về phía Lâu Cận Thần, một bóng đen theo nắp quan tài nhảy lên, nấp ở phía sau nắp quan tài.
Lâu Cận Thần linh động tránh nắp quan tài.
Bóng người kia leo lên đỉnh động, nhào xuống đỉnh đầu Lâu Cận Thần.
Lâu Cận Thần lúc này vô cùng bình tĩnh, nhưng lại có một loại hưng phấn mâu thuẫn.
Hộp quẹt trong tay hắn bắn ra bổ nhào về phía bóng người kia, theo sát phía sau chính là kiếm hợp kim ra khỏi vỏ.
Một cú đâm chéo về phía bên trái.
Kiếm lóe lên ở trong ánh lửa, lại phát ra một tia sáng rực.
Từng ngày từng đêm ở dưới tàng cây quê hương đâm lá rụng luyện kiếm, đao quang kiếm ảnh thương cảm sinh ra không gặp thế giới giang hồ kia, luyện được một thân kiếm thuật đâm lá bách trúng mà không có đất dụng võ, lúc này một kiếm này, là tâm ý của hắn, là nghiệm chứng công quả luyện kiếm thuật ngày xưa của hắn.
Trong mắt hắn, trong lòng chỉ có mi tâm của yêu vật này.
Kiếm quang trong ánh lửa lóe lên lúc ẩn lúc hiện, người cũng từ bên cạnh xuyên qua.
Bùm một tiếng, vật nặng ngã xuống đất, hộp quẹt rơi trên mặt đất, chiếu vào một người lông dài ngã xuống đất, một đôi chân đứng ở bên cạnh, mũi kiếm ở trong ánh lửa có thể thấy được lưu lại một vệt máu xanh chảy xuống.
Lâu Cận Thần cảm thấy mình thật may mắn.
Bởi vì thứ hắn thích nhất, nghiêm túc học tập, lại có ích ở trong cái thế giới mà hắn luôn hướng tới.
Xé ra da thịt thi quỷ, đào ra một trái tim màu xanh lục chặt chẽ mà mang theo vài phần cứng rắn, hơi đánh giá, lập tức dùng quần áo bọc kỹ. Cho dù đây là trái tim gì, giết bản thân không có tâm lý áp lực, nhưng là cầm thưởng thức lại không có khả năng.
Lại đánh giá xung quanh bằng ánh lửa, xác định là một ngôi mộ bỏ hoang, lấy ánh lửa chiếu vào trong quan tài đen kia, tỉ mỉ quan sát, bên trong có một ít tạp vật, cùng với một ít nấm mốc ở trong góc đã mọc ra lông dài, lại bới đống tạp vật của người chết này khi còn sống phát hiện hai lá giấy bạc đồng, mặt trên viết "Thực thi luyện sát pháp". Trong lòng hắn cực kì vui vẻ, thu vào trong ngực, chuẩn bị trở về nhìn kỹ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất