Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 156

“khí đen trong máu”

“Ngoại trừ vật không hình dạng màu xám trong vòng xoáy, không có đụng qua các tinh thú khác.” Vệ Tam nhớ lại tình huống lúc đó, bỗng nhiên nói, “Tớ có chảy máu mũi trong khoang cơ giáp của anh ta.”

“Chảy máu cam có liên quan gì đến chuyện này.” Kim Kha theo bản năng hỏi.

“Bác sĩ Tỉnh Thê hồi trước có nói trong máu tớ có thành phần không xác định.” Vệ Tam đặt hai tay lên lưng ghế, cằm gá lên cánh tay, “Có lẽ tớ cũng bị sương mù đen lây nhiễm.”

“Nói bậy bạ gì đấy.” Liêu Như Ninh nóng nảy nói một câu, “Nếu bị lây nhiễm, vì sao bây giờ Ứng Tinh Quyết không tấn công cậu, rõ ràng là anh ta có vấn đề.”

Hoắc Tuyên Sơn cũng không đồng ý với lời Vệ Tam nói: “Chẳng qua cậu suy dinh dưỡng, máu có nhiều thành phần gì không rõ thì đại khái là do lô dịch dinh dưỡng mười năm trước có vấn đề, chả liên quan gì đến sương mù bọ đen.”

Ba chữ “dịch dinh dưỡng” khiến mặt màu Ứng Tinh Quyết khẽ chuyển: “Các cậu đang nói cái gì vậy?”

Những người khác không muốn nói chuyện Vệ Tam đã trải qua. Ngược lại, bản thân cô không quan tâm: “Trước đây không có tiền ăn nên tôi nhặt một lốc dịch dinh dưỡng mà công ty Thông Tuyển chuẩn bị bỏ đi. Nghe nói trong nhóm dịch dinh dưỡng kia thiếu các chất dinh dưỡng cần thiết, cho nên dẫn đến suy dinh dưỡng trong cơ thể.”

Trong nháy mắt, năm người trường Damocles ở trong phòng đều cảm nhận được uy thế đến từ Ứng Tinh Quyết.

Vệ Tam là cấp siêu 3S duy nhất trong phòng nên nhận ra được rõ ràng nhất cảm giác vừa lóe lên trên người Tinh Quyết. Đối với cô mà nói đây không phải là ra oai mà giống khiêu khích hơn.

Cô nhìn chằm chằm Ứng Tinh Quyết: “Ý anh là sao?” Muốn đánh nhau?

Ứng Tinh Quyết hơi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải.”

Kim Kha bên cạnh Vệ Tam bỗng nhiên khẩn trương lên, cậu không hiểu sao lại có một loại dự cảm chuyện kế tiếp Ứng Tinh Quyết nói tuyệt đối không phải là điều bọn họ muốn nghe.

“Nhóm dịch dinh dưỡng thông thường mà công ty Thông Tuyển vứt bỏ thì là một mánh lới thôi, không có thiếu dịch dinh dưỡng.” Ứng Tinh Quyết chỉ nói một câu này.

Kim Kha lập tức hiểu ý của anh, sắc mặt cậu ấy thay đổi: “Vấn đề xảy ra ở nhóm dịch dinh dưỡng chuyên dụng của cậu. Chuyện dịch dinh dưỡng có vấn đề được tuyên truyền rộng rãi chỉ là đao mà cha cậu dùng để thanh lý công ty Thông Tuyển lúc đó?”

“Mười năm trước cảm giác của tôi có vấn đề, kiểm tra tất cả xung quanh và cuối cùng truy tìm tới dịch dinh dưỡng. Bác sĩ nghi ngờ bên trong dịch dinh dưỡng có thêm thứ gì đó nên âm thầm ngừng hết dịch dinh dưỡng. Lúc đó thân thể tôi mới dần dần ổn định, cuối cùng xác định được là tôi bị ảnh hưởng bởi dịch dinh dưỡng.” Ứng Tinh Quyết ngước mắt nhìn Về phía Vệ Tam, “Cha tôi vì muốn điều khiển tất cả quy trình sản xuất dịch dinh dưỡng nên bố trí sắp xếp một bàn cờ, đoạt lại công ty Thông Tuyển.”

Liêu Như Ninh ở bên cạnh đã nghe bối rối: “Ý anh là nhóm dịch dinh dưỡng bỏ đi kia không thiếu thành phần? Vậy vì sao Vệ Tam lại suy dinh dưỡng?”

“Không có ai ra tay với Vệ Tam từ sớm được,hoàn toàn chẳng có ai biết đẳng cấp của cậu ấy trước đường đua sa mạc.” Kim Kha phủ nhận, huống hồ Vệ Tam từ trước đến nay chỉ côi cút có một mình ở Sao 3212.

Hoắc Tuyên Sơn đứng bên cạnh Vệ Tam hỏi một điểm trọng tâm: “Ở Sao 3212, bụng Vệ Tam bị tinh thú cào, chảy máu không ít, vì sao anh không phát hiện?”

Lời nói của cậu ấy một lần nữa cung cấp một khả năng, nếu dịch dinh dưỡng không có vấn đề vậy Vệ Tam có thể bị nhiễm bệnh sau đó.

Trong phòng một lần nữa yên tĩnh, tất cả mọi người theo bản năng chẳng còn nghĩ về khả năng dịch dinh dưỡng trước đó có vấn đề nữa.

“... Nhưng Vệ Tam bị suy dinh dưỡng bắt đầu từ việc nhặt dịch dinh dưỡng uống, bác sĩ đưa ra biểu đồ đường, mọi người thấy hết rồi.” Liêu Như Ninh không kìm được nên bảo.

Vệ Tam đứng dậy đi tới trước mặt Ứng Tinh Quyết, lấy ra một con dao găm ở trong túi và rạch một đường về phía lòng bàn tay một cái làm máu chảy ra từ vết thương: “Bây giờ thì sao? Cảm giác gì?”

Ứng Tinh Quyết lui về phía sau, gác qua chuyện quan trọng thì anh đã bất giác muốn tấn công Vệ Tam.

Kim Kha nhướng mày, nhận ra ý nghĩ của Ứng Tinh Quyết nên tiến lên kéo Vệ Tam: “Bây giờ anh muốn tấn công cô ấy?”

Giọng điệu không phải là chất vấn, đúng là quá khó tin khi máu của Vệ Tam có vấn đề thật.

“Cậu có thể thấy máu của mình màu gì không?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi Vệ Tam.

Vệ Tam cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình: “Màu đỏ.”

Ứng Tinh Quyết lui về phía sau tựa vào cửa sổ, một tay anh chống lên rèm cửa ở bệ cửa sổ rồi nói nhỏ: “Tôi thấy rồi.”

Liêu Như Ninh nhìn máu trong lòng bàn tay Vệ Tam bèn rút giấy ra lau cho cô: “Tôi chỉ nhìn thấy máu đỏ, rất bình thường, chẳng lẽ anh vẫn còn nhìn thấy thứ trong ống nghiệm của mình.”

“Khí đen, chỉ có một ít.” Ứng Tinh Quyết quay đầu, nhìn Vệ Tam, “Tôi có thể thông qua cảm giác nhìn thấy.”

Vệ Tam nhận lấy tờ giấy nhưng không lau mà hỏi Ứng Tinh Quyết: “Có thể để chúng tôi xem không?”

Về lý trí, bản thân cô dường như không có vấn đề gì.

“Tôi thử xem.” Ứng Tinh Quyết phủ cảm giác của mình lên mắt năm người.

“... ”

Máu chảy ra từ vết thương trong lòng bàn tay Vệ Tam có theo một cỗ ít khí đen mơ hồ ngoài màu đỏ tươi ban đầu.

Sau một lúc lâu, Liêu Như Ninh vẫn không tin: “Chỉ huy các anh có thể điều khiển bộ não con người, đây là điều anh muốn chúng tôi nhìn thấy.”

Vệ Tam lấy giấy đè lên vết thương trong lòng bàn tay, cô không hoài nghi cảm giác Ứng Tinh Quyết có vấn đề nên bình tĩnh cho hay: “Cá nhân tôi cho rằng mình coi như bình thường, tạm thời có thể điều khiển bản thân. Trước đây các cậu đã nói công ty Thông Tuyển cung cấp dịch dinh dưỡng cho toàn Liên bang. Nếu đám dịch dinh dưỡng không thiếu thành phần, không có vấn đề, mà lại có chuyện lây nhiễm cho người khác, thì các cậu nên suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.”

“Sẽ không có nhiều người bị nhiễm bệnh, bằng không anh ta sẽ không chỉ tấn công hai... ba người.” Kim Kha nhìn bên hông Ứng Tinh Quyết, “Chả dễ gì lấy cái thứ này vào tay đâu.”

Tâm trạng của mọi người càng ngày càng nặng nề, Vệ Tam thì chẳng để ý lắm. Cô ngồi trên ghế, chậm rãi nói: “Y tá và bác sĩ kia cũng không phải cấp 3S. Giả sử Kosai Musashi có vấn đề mà Ứng Tinh Quyết lại không phát hiện ra, chứng tỏ chỉ cần cấp 3S không chảy máu, anh ta sẽ không phát hiện được. Anh ta chỉ phát hiện được cấp thấp thôi.”

“Đám sương mù bọ đen này muốn sức mạnh của tôi.” Ứng Tinh Quyết tiện tay rạch lòng bàn tay mình để lấy máu, một lần nữa bao trùm cảm giác lên mắt bọn họ, ra hiệu cho bọn họ nhìn rõ ràng.

Sương mù bọ đen trong ống nghiệm bắt đầu liều mạng muốn đến gần nơi Ứng Tinh Quyết chảy máu, xúc tu và giác hút cực nhỏ khó nhìn thấy bằng mắt thường cũng vươn qua, có thể thấy rõ rành chuyện bọn chúng muốn làm gì.

Ứng Tinh Quyết đi đến bên cạnh Vệ Tam, đưa ống nghiệm tới gần lòng bàn tay cô, sương mù bọ đen bên trong mất đi hứng thú trong nháy mắt.

Đối mặt với cùng một siêu cấp 3S, sương mù đen lại có phản ứng hoàn toàn khác nhau.

Bản thân Ứng Thành Hà cũng mang theo dao găm, cũng rạch một đường trong lòng bàn tay mình. Chờ máu chảy ra, anh cúi đầu không thấy máu của mình có vấn đề và giơ tay lên cho người khác xem.

Mấy người đều không thấy có cái gọi là khí đen, sương mù bọ đen bên trong ống nghiệm cũng gần lòng bàn tay anh nhưng rõ ràng không có hưng phấn như lúc đối mặt với Ứng Tinh Quyết vừa nãy.

“Hiện tại điều duy nhất cần xác định chính là Kosai Musashi có vấn đề hay không.” Kim Kha nói xong thì nhận dao găm của Ứng Thành Hà kéo một đường ở trong lòng bàn tay mình rồi nâng lên cho Ứng Tinh Quyết xem, “Có lẽ thành phần trong máu Vệ Tam có nguyên nhân khác.”

Lòng bàn tay của mấy người kế tiếp đều được rạch một dao, phản ứng của sương mù bọ đen giống như lúc gặp Ứng Thành Hà.

“Trước khi đường đua Tháp Tây bắt đầu, ngoại trừ các cậu nhìn vào ống nghiệm bên hông tôi, còn có những người khác chú ý nữa.” Ứng Tinh Quyết nói, “Nhiều hơn một người.”

Câu nói này của anh chỉ có hai khả năng, một là có không chỉ có một người là cấp siêu 3S; hai là có người bị loại sương mù này lây nhiễm.

Rõ ràng, khả năng đầu tiên là rất thấp.

“Còn có một chuyện nữa.” Kim Kha hỏi Ứng Tinh Quyết, “Anh có biết bác sĩ ở Sao Phàm Hàn nọ là Quân Độc Lập hay không?”

Ứng Tinh Quyết gật đầu: “Vô cớ tấn công người được định nghĩa là Quân Độc Lập.”

Sáu người trong một căn phòng với bầu không khí nặng nề vô cùng, đằng sau điều này có nghĩa còn một khả năng khủng khiếp tột cùng.

Giả sử dịch dinh dưỡng được thêm vào một cái gì đó không nên thêm rồi lây nhiễm cho người mà chẳng ai biết người đó là ai, bọn họ không thể xác định được có ai thuộc tầng lớp cấp cao bị nhiễm hay không.

“Xin các cậu giấu chuyện tối nay, đừng nói với người khác.” Ứng Tinh Quyết thì thầm, “Bao gồm cả thầy cô.”

“Muốn nói thì trước tiên có phải cắt một đao, tìm anh xác nhận hay không?” Liêu Như Ninh giơ lòng bàn tay quơ quơ.

Ứng Tinh Quyết không trả lời trò đùa hiển nhiên của cậu ấy mà bảo: “Sau khi ra ngoài, chúng ta vẫn là đối thủ cạnh tranh của trận đấu.”

“Bằng không thì sao.” Vệ Tam cúi đầu quấn mấy chiếc khăn giấy trong tay mình, “Đi trước đây.”

Năm người tránh camera, một lần nữa trèo xuống cầu thang và trở về phòng ngủ của mình.

Một đêm này cả sáu người mất ngủ cả.

Gần rạng sáng, Liêu Như Ninh ngồi xổm ở cửa Vệ Tam đụng phải Hoắc Tuyên Sơn cũng đã ngồi xổm ở đó, hai người đối mặt ngồi xổm.

“Tôi nghĩ hồi lâu mà thấy Vệ Tam trông rất bình thường, cũng chả giống tinh thú.” Liêu Như Ninh năm thì mười họa lắm mới có vẻ mặt sa sầm.

“Tinh thú gì, nếu thật sự vấn đề nằm ở dịch dinh dưỡng thì chẳng qua cậu ấy là nạn nhân.” Tiếng của Kim Kha truyền đến từ phía sau.

Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn quay đầu nhìn lại, họ thấy Kim Kha và Ứng Thành Hà cũng ngồi xổm ở đây.

“Những con bọ màu đen này gớm quá.” Liêu Như Ninh nói thì thầm, “Ai đáng sợ như vậy, thêm đám này vào dịch dinh dưỡng.”

“Bây giờ không chắc liệu có phải là dịch dinh dưỡng có vấn đề hay không.” Kim Kha bảo.

“Tôi nhớ Vệ Tam đã nói còn có người uống nhóm dịch dinh dưỡng kia như cậu ấy, có lẽ trở về Sao 3212 thì điều tra mấy người đó.” Ứng Thành Hà mở miệng, tiếp theo bổ sung thêm một câu, “Mang theo anh họ tôi nữa.”

“Vẫn còn trong cuộc thi thì đi sao được?” Hoắc Tuyên Sơn cảm thấy không thực tế.

“Tìm người đi điều tra Sao 3212 trước đã.” Kim Kha trả lời.

Cánh cửa bỗng được mở ra, mặt Vệ Tam không chút thay đổi nhìn bốn người ngồi xổm ở cửa: “Các cậu ngồi xổm ở cửa phòng tôi nói chuyện có tính cho người ta ngủ không?”

“Chúng tôi đang thảo luận chuyện nghiêm túc.” Liêu Như Ninh đưa tay kéo Vệ Tam xuống để cùng nhau ngồi xổm, “Cậu nhớ lại xem, kể từ giải đấu bắt đầu thì có đụng vào bất cứ thứ gì khác hoặc là bị người ta bỏ vô người cái gì không.”

Nếu dịch dinh dưỡng có vấn đề thì phạm vi liên quan là quá rộng. Ngay cả là cậu ta cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

“Không có.” Vệ Tam lắc đầu, “Chả phải tụi mình cùng nhau hành động à?”

Hoắc Tuyên Sơn lại nhớ tới một chuyện: “Vì sao cậu có thể nhìn thấy sương mù bọ đen bên hông Ứng Tinh Quyết mà không thấy khí đen trong máu mình?”

“Không rõ lắm.” Vệ Tam ngồi xổm ở cửa, “Cũng không cảm thấy mình có gì khác thường.”

“Có phải nó đã dung hợp với Vệ Tam hay không?” Liêu Như Ninh suy đoán, “Bây giờ tinh thần cậu thanh tỉnh mà có cấp siêu 3S, nói không chừng có thể áp chế được những bọ đen kia.”

Vệ Tam không chút dao động: “Tôi thấy những con bọ đen kia đối xử với tôi như đồng loại, chả có hứng thú gì với máu của tôi.”

Kim Kha trầm tư hỏi: “Các cậu có nhớ vật không hình dạng màu xám của đấu trường lạnh lẽo không? Viện Bình Thông chả gặp được, chỉ có tụi mình… Nói chính xác hơn là Ứng Tinh Quyết.”

“Tớ cũng đã gặp rồi.” Vệ Tam nghiêm mặt, “Nhưng mà hai chúng tớ ở cùng một chỗ, thấy rõ được những thứ kia hứng thú với anh ta hơn nhiều.”

Bí ẩn chưa được giải quyết càng tìm càng nhiều, nhưng năm người tạm thời không có ý định nói cho mấy thầy cô bên thầy Hạng Minh Hóa, ít nhất chờ sau khi xác minh xong mới nói sau.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đêm khuya, sáu người cắt tay làm đồng minh (//▽///)

Sương mù bọ đen: Mắc gì tôi lại biến thành cái máy dò?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất