Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 267

“áp chế”

“Vô Thường...” Quý Giản nhìn chiếc cơ giáp màu đen trắng kia và lẩm bẩm.

Trong đêm tối mờ mịt, lẽ ra chiếc cơ giáp màu đen trắng này sẽ không có chói mắt là bao, nhưng chỉ dựa vào ánh lửa và ánh đao phản xạ lóe lên thỉnh thoảng ở xung quanh, thân cơ giáp Vô Thường lại lấp lánh đáng sợ. Vỏ màu đen lạnh lùng hấp thụ được cả thảy hắc ám, phần vỏ trắng trong suốt cũng lộ... Tất cả điều này không thể so sánh với cây đao trong tay nó, sát khí lạnh thậm chí đã tràn ra khỏi lưỡi đao.

Rõ ràng lúc này phía trước vẫn đang chiến đấu thì nay các sinh viên quân sự phía sau lại phảng phất như rơi vào trong yên tĩnh cực độ. Bọn họ nhìn chăm chú vào chiếc cơ giáp đen trắng với đường cong chỉnh tề kia, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày bọn họ thấy vui mừng lúc gặp được nó.

Giống như Chúa cứu thế giáng lâm, cơ giáp chậm rãi xoay đao trong tay mình, chiến sĩ độc lập đội bảo vệ gần đó đã bắt đầu khiếp đảm và muốn lui về phía sau nhưng đã muộn.

Vô Thường cũng không ra tay, mà chính là Lục Tụ!

Sơn Cung Ba Nhận điều khiển Lục Tụ chợt xuất hiện phía sau những chiến sĩ độc lập đội bảo vệ muốn chém giết Quý Giản này, roi dài vung lên, roi kêu giáp nát.

Cậu ta dùng hết toàn bộ sức mạnh, không giữ lại cái gì.

“Đội bảo vệ Willard?” Sơn Cung Ba Nhận cười lạnh một tiếng, “Đã dám khiêu chiến uy nghiêm của năm trường quân sự lớn, hy vọng các anh đã sớm chuẩn bị chuyện bị giết.”

Lúc cậu ta ra tay giết hết mấy tên bảo vệ này, Ứng Tinh Quyết cho quân cứu viện xuống đất, đứng ở phía sau và bảo vệ cơ giáp sư và chỉ huy của hai trường quân sự.

Đội bảo vệ phía trước thấy không đúng thì lúc này muốn chạy trốn.

Tầm mắt Vệ Tam dừng trên người đại đội trưởng, thậm chí lúc nói còn mang theo vẻ khách sáo: “Đến thì cũng đến rồi, cứ đi như vậy không tốt lắm đâu.”

Đại đội trưởng nhìn bốn phía, phát hiện bọn họ không thoát thân nổi bèn dùng tay đẩy chiến sĩ độc lập đội bảo vệ bên cạnh về phía Tông Chính Việt Nhân, còn mình thì tranh thủ một cơ hội thể thoát hiểm.

Nhưng mà hắn ta chỉ đi ra một đoạn đường ngắn, Vệ Tam đã lái Vô Thường bay lên, kéo ra đao tu di từ giữa không trung rồi cho nó biến thành đao hình quạt ném về phía đại đội trưởng, nhằm chặn đường đi của anh ta.

Đại đội trưởng nhận thấy không đúng thì nghiêng người né sang bên cạnh, đao hình quạt quay lại rồi được Vệ Tam nắm chặt lúc chạy tới, cô biến nó sang hợp đao tại chỗ và chém thẳng về phía hắn ta.

“Muốn chết!” Cơn tức giận của đại đội trưởng đội bảo vệ bị k1ch thích, hắn ta xoay người đối mặt với Vệ Tam và tự tin rằng mình đánh bại được cô.

Trong khoang cơ giáp, ánh mắt Vệ Tam lạnh như băng, so với chán ghét của Jill Gil Wood, cô cảm nhận được một cảm giác vô cùng buồn bực thậm chí là mắc ói và bài xích người đàn ông này.

Người bị nhiễm bệnh.

Gần như trong nháy mắt cô phán đoán được người này là một người bị nhiễm bệnh hoàn toàn.

Theo lời Quân Độc Lập nói, một chiến sĩ độc lập có đẳng cấp thế này thì khi bị lây nhiễm hoàn toàn, họ chả thể nào nhìn ra có vấn đề gì ở ngoài mặt.

Ánh mắt Vệ Tam dừng trên cơ giáp của hắn ta, cô vung đao đâm vào cửa sổ đối phương cơ mà đại đội trưởng đã né sang. Lúc này Tông Chính Việt Nhân cũng đã chạy tới.

Cô không từ chối chuyện nhận giúp đỡ, hai người hợp tác với nhau để chống lại đội trưởng bảo vệ.

Nếu các giáo viên hướng dẫn ở đây tại thời điểm này, chỉ e là phải than thở rằng cuối cùng đám sinh viên đã có một chút tiến bộ, cuối cùng hiểu được chuyện phối hợp.

Hai người một trước một sau giáp công đại đội trưởng, nhưng động tác hắn ta quá nhanh, ngay cả trong tình huống này mà hắn ta còn né tránh tấn công rồi phản kích được.

Vũ khí mà đại đội trưởng đội bảo vệ dùng là móc lửa, mũi móc sắc bén móc thẳng vào vai Tông Chính Việt Nhân.

Tông Chính Việt Nhân chỉ cần dùng thương dài chặn được ngay, nhưng một khi chặn lại thì chả còn cách làm tổn thương đại đội trưởng; còn nếu anh ta dời đi thì lại để đối phương thoát khỏi phạm vi tấn công của Vệ Tam.

Tay anh ta nắm chặt thương dài rồi đâm thẳng vào đại đội trưởng và không có dịch chuyển, cứ thế muốn dùng bả vai ráng sức chịu đòn này.

Mũi móc đâm vào lưỡi đao cứng rắn phát ra âm thanh chói tai, Tông Chính Việt Nhân nghiêng đầu hạ mắt nhìn cây đao đang chặn ngay trên vai mình thì khẽ giật mình.

Vệ Tam dùng sức đẩy đại đội trưởng và lướt qua Tông Chính Việt Nhân: “Xử lý được hắn chẳng qua tốn chút thời gian, không cần phải dùng thân cơ mình ngăn cản.”

Ánh mắt của đại đội trưởng trong khoang cơ giáp chuyển sang màu đen hoàn toàn; từ miệng mũi hắn ta có cả chất nhầy màu đen trào ra; tỷ lệ chuyển hóa điều khiển cơ giáp của hắn ta cũng tăng lên trong nháy mắt, tốc độ nhanh đến bất thường.

Từ thời điểm hắn bắt đầu thay đổi, Vệ Tam cũng chả tránh được trận ảnh hưởng, cái dạng xao động trong máu đang dần cháy bỏng.

Cô nhìn thoáng qua phía sau, Ứng Tinh Quyết được người của nhà họ Ứng bảo vệ ở giữa, đội bảo vệ xung quanh cứ một mực xông về phía anh.

Giọng nói của Vệ Tam có một tí khàn khàn không dễ phát hiện: “Anh đi dọn mấy người khác trước đi, tôi sẽ đối phó với đại đội trưởng này.”

Tông Chính Việt Nhân nhíu mày: “Một mình cô chống lại hắn?”

Rõ ràng đại đội trưởng đội bảo vệ này đã có biến hóa gì rồi, hiện tại Tông Chính Việt Nhân cũng cảm nhận được được phần nguy hiểm đến từ trên người hắn. Vừa rồi hai người hợp lực cũng không làm cho hắn bị thương.

Vệ Tam giơ tay lau vết máu dưới mũi mình: “Một mình tôi đánh với hắn, anh rời đi đi, đi bảo vệ Ứng Tinh Quyết.”

Đặt trong quá khứ, Tông Chính Việt Nhân sẽ không bao giờ để ý đến lời nói của Vệ Tam. Nhưng hiện tại không hiểu sao anh ta lại lui ra sau, để phạm vi chiến đấu lại cho cô, còn mình thì chạy tới bên Ứng Tinh Quyết.

“Người ta đi rồi.” Vệ Tam cầm đao tu di, bẻ cổ, dời bước chân và nói từ tốn, “Có thể đọ sức cho thật tốt, để cho tao xem… sự lợi hại của những người bị nhiễm bệnh như mày.”

Đại đội trưởng trong khoang cơ giáp nghe vậy thì con ngươi chỉ toàn là màu đen như co lại, hắn nhe răng cười: “Mày là cái thứ gì vậy?”

Vệ Tam nhướng mày, mắt có thứ ánh sáng lạnh lẽo như chất vô cơ, ngữ điệu lại mang theo thờ ơ: “Chẳng bao lâu là mày sẽ biết tao là cái gì.”

Đại đội trưởng duỗi tay trái ném móc lửa về phía Vệ Tam, mũi móc hướng về phía bụng cô, muốn phá hủy năng lượng Vô Thường.

Vệ Tam lùi lại một bước, ngay khi đối phương nghĩ rằng cô muốn lùi lại để tránh móc lửa của mình, cô bay lên và cho một chân đá thẳng vào cổ hắn ta, đá hắn ngã xuống đất.

Một tay đại đội trưởng dùng sức chống đất, chân bỗng quét mạnh một vòng, muốn quét ngã hạ bàn của cô. Nhưng mà trong tình huống hắn không hề phát hiện, đột nhiên Vệ Tam đưa tay khom lưng bóp cổ hắn, dùng một tay nhấc hắn lên.

Phản kháng…

Trong lòng đại đội trưởng cực lực muốn điều khiển cơ giáp của mình, để cho nó ra tay với Vệ Tam, nhưng cơ giáp tuyệt nhiên không nhúc nhích nổi.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Hắn hạ mắt nhìn chân mình, rõ ràng hắn đã quét qua rồi mà, sao người này còn đứng lành lặn tại chỗ?

Hai chân đại đội trưởng mềm oặt đong đưa cách đất, trong đầu hắn chả biết làm sao.

“Dựa vào mày… cũng xứng để áp chế tao?” Giọng nói của người này tựa như ác mộng truyền vào trong đầu hắn.

Không, không thể nào, làm sao mà nó đàn áp được mình? Rõ ràng chỉ là một sinh viên quân sự bình thường.

Có lẽ là h@m muốn sống sót đã để cho đại đội trưởng động đậy được và muốn phản công.

Nhưng Vệ Tam chỉ để mặc cho mũi móc của hắn găm vào lưng mình, tay cô dùng sức theo thói quen rồi quăng người này xuống đất. Kế đó cô nửa quỳ xuống rồi dùng tay đấm thủng khoang cơ giáp, nắm lấy người hắn.

Cho đến khi chết, đại đội trưởng đội bảo vệ này vẫn chả hiểu mười mươi thế nào.

Trong khoang cơ giáp, xương cơ thể của người đại đội trưởng này vỡ vụn, máu không ngừng trào ra, chỉ có một chỗ là có màu đen. Sau khi cái thứ màu đen rời đi, máu của hắn lại chuyển sang màu đỏ.

...

Tông Chính Việt nắm thương dài nhìn sang bên Vệ Tam trong lúc vô tình, vừa rồi mới có người nói không cần phải dùng thân thể ngăn cản thì nay đã cố chịu đòn tấn công.

Xung quanh còn có mấy chiến sĩ độc lập đội bảo vệ chưa xử lý xong, anh ta cũng chả còn đoái hoài đến Vệ Tam bên kia, anh xoay người đi đối phó những người này.

Ứng Tinh Quyết cất bước đi về phía Vệ Tam vừa lúc cô rút tay xuống.

Anh nhìn vào bàn tay của Vô Thường, phía trên có một vệt màu đen, là sương bọ đen.

Ứng Tinh Quyết theo bản năng đưa tay cầm cái thứ đen đen đó rồi dùng cảm giác thanh trừ.

Shaω Eli vừa cùng Tập Ô Thông và Jill Gil Wood đối phó xong đội bảo vệ xung quanh, gã vừa quay đầu lại đã thấy Ứng Tinh Quyết nửa quỳ nửa ngồi giơ tay cầm ngón tay Vô Thường. Gã hứ một tiếng, cứ thấy chỗ nào quái quái.

Vừa đúng lúc Jill Gil Wood gọi gã, Shaω Eli nhìn cô nàng và thay đổi thử xem. Nếu mình bị Jill Gil Wood nắm tay, hoặc tự mình nắm tay cậu ấy, nghĩ tới thôi mà nổi cả da gà.

Không hiểu thấu! Không biết mùi vị! Người kéo tay người thì thôi đi, chứ người kéo tay cơ giáp làm gì?

Bỗng nhiên Shaω Eli ngẩng đầu nhìn trời với vẻ mặt khiếp sợ: Chẳng lẽ Ứng Tinh Quyết là cơ giáp sư? Bây giờ người kiêm luôn hai chức rất phổ biến hả trời?

...

Cảm giác chán ghét của Vệ Tam đối với đại đội trưởng này vượt qua cả lý trí, từ thời điểm sức mạnh của hắn bùng nổ, cô đã bị đưa vào loại cảm giác mất kiên nhẫn, trong đầu luôn có một giọng nói bảo cho cô biết đằng sau đó có cám dỗ lớn nhất.

Cô dùng hết lý trí mới chuyển dời hết toàn bộ cảm xúc lên người đại đội trưởng. Chẳng qua càng đánh với hắn, lí trí lạnh lùng và cảm giác d*c vọng đứng ngồi không yên càng đan xen với nhau.

Không thích hơi thở trên người đại đội trưởng này, muốn lực lượng đến từ cảm giác của Ứng Tinh Quyết...

Khi đại đội trưởng đội bảo vệ cố gắng sử dụng sức mạnh của sương mù màu đen để ngăn chặn cảm giác của cô, cảm xúc ẩn nhẫn này cuối cùng đã bùng nổ. Vệ Tam tiến vào một loại hư ảo, cả thế giới chỉ còn lại mình và đại đội trưởng phía đối diện.

— thần phục.

Vệ Tam muốn hắn thần phục.

Sau đó ngay cả Vệ Tam cũng không hiểu mình đã ra tay như thế nào, đối thủ cứ thế bỏ mạng trong tay cô.

Cô quỳ trên mặt đất, rút bàn tay Vô Thường và buông nó trên đất; cô gần như bị mắc kẹt trong cảm xúc của mình, chẳng có cách nào tự kiềm chế.

Lúc này, dường như bàn tay được ai đó nắm lấy.

Trong khoag cơ giáp, Vệ Tam theo bản năng cúi đầu nhìn về phía bàn tay trống không của mình, lúc này cô mới phản ứng lại. Là bàn tay Vô Thường được ai đó cằm lấy bên ngoài, nhưng người này truyền cảm nhận tới thông qua chuyện truyền cảm giác cho cô.

Vệ Tam nhìn xuyên qua cửa sổ Vô Thường muốn thấy được người nắm tay cô là ai thì thấy Ứng Tinh Quyết, người nên đứng ở phía sau từ lúc ban đầu.

Ứng Tinh Quyết đang dùng cảm giác dọn sạch sương bọ đen. Đám sương bọ đen này cứ như là chất lỏng, khác với cái dạng biến hình tứ tán mà anh thấy ở Sao Huyễn Dạ. Loại này mà đặt kế cái cái loại sương bọ đen như Sao Huyễn Dạ một lần nữa thì sẽ chả khớp nhau.

Có lẽ là do đã dung hợp với con người khiến sương bọ đen có biến dị.

Ban đầu Vệ Tam đang áp chế khát vọng của cô đối với anh, lại không ngờ người ta chẳng chỉ đi tới trước mặt mình mà còn phóng thích cảm giác.

Cô gần như ở trong trạng thái mất kiểm soát, màu đen đã bắt đầu tan tới bên cả khóe mắt.

Trong khoang cơ giáp, hai tay Vệ Tam nắm chặt, cô cố sức nhắm mắt lại rồi hồi lâu mới mở mắt ra, rốt cuộc cô đã đ è xuống cảm giác táo bạo không yên trong máu triệt để.

Ứng Tinh Quyết vừa mới loại bỏ sương bọ đen, anh nhìn bàn tay Vô Thường nắm chặt bèn thu lại cảm giác của mình nhưng không lập tức rút tay ra mà cứ đứng tại chỗ im lặng chờ đợi.

Cho đến khi Vệ Tam buông tay anh.

Vệ Tam nhảy ra khỏi khoang cơ giáp và cất Vô Thường: “Đi.”

Không ai trong hai người đề cập đến hành động vừa rồi, họ đi song song với nhau tới phía sinh viên quân sự. Tất cả chiến sĩ độc lập đội bảo vệ đã bị loại bỏ nhưng vẫn chưa kết thúc, Ứng Tinh Quyết cần phải loại bỏ từng đám sương bọ đen chạy ra.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Shaω Eli: Sao mấy người mạnh mẽ toàn ôm luôn hai nghề vậy?:-(

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất