Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 79

“anh ta có ý gì?”

Năm đội ngũ trường quân sự trong nháy mắt tập hợp đủ, đứng ngay ngắn tách biệt và thầy cô dẫn đội đứng ở phía trước. Cha của Liêu Như Ninh tiến vào từ bên ngoài, sau lưng có màn ánh sáng lóe lên, kế đó ông ấy xoay người giơ tay ấn một cái, tên các ngôi sao ở giữa màn hình ánh sáng bắt đầu không ngừng chuyển động, cuối cùng dừng lại.

“Địa điểm thi đấu thứ ba của giải đấu Hephaestus lần này là Sao Cốc Vũ.” Nói xong cha Liêu Như Ninh xoay người đi xuống, toàn bộ quá trình chỉ dài một phút, trong đó có bốn mươi giây là thời gian chờ màn hình ánh sáng dừng lại.

Vệ Tam nghiêng mặt nói với Liêu Như Ninh: “Cha cậu bị ép tham gia?”

“Tự nguyện đến, nhưng ông ấy không thích nói lời xã giao.” Liêu Như Ninh nhìn bóng lưng cha mình đi xa, nhất thời nhớ lại những người bị tổn thương vì năm đó bị cha cậu nói thẳng.

Hai người lẩm bẩm khiến nhiều giáo viên nhìn về phía họ.

Sao Cốc Vũ mưa quanh năm, mưa có chứa các chất ăn mòn nên thực vật trên đất đã thích nghi, nhưng con người một khi không bảo vệ và ở trong mưa trong một thời gian dài sẽ làm da và đường hô hấp có thể bị tổn thương. Vỏ cơ giáp có thể chống lại sự hao tổn của mưa, cơ giáp sư chỉ cần sửa đổi hệ thống lưu thông cơ khí. Vật liệu khác cũng cần như thế nếu chỉ huy chính dùng tài nguyên để đổi lấy.

Vì vậy, ngay sau khi đấu trường này được chọn, tất cả các trường quân sự rơi vào suy nghĩ.

Lúc này còn có người cà lơ phất phơ nói chuyện phiếm, tất nhiên bị tất cả giáo viên chú ý.

“Tôi cảm thấy có chỗ nào phát sát khí.” Liêu Như Ninh nhỏ giọng nói.

Vệ Tam ngước mắt lên và nhìn thấy các thầy cô mấy trường quân sự nhìn chằm chằm vào họ, cô giơ tay phải lên chào hỏi mấy thầy cô.

Hạng Minh Hóa dời ánh mắt đầu tiêu: Quên đi, không thể so đo với Vệ Tam, nếu không sẽ bị tức chết.

Bởi vì không có bữa tiệc tối, cha Liêu Như Ninh lại chỉ mất một phút để giải quyết xong trận đấu thứ ba, năm trường quân sự lớn giải tán vô cùng nhanh.

“Chúng ta có đủ tài liệu để đổi hay không?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi Kim Kha.

“Không đủ.” Kim Kha lắc đầu, thi đấu trên sa mạc làm bọn họ trần ai lắm mới chém giết được hai con tinh thú 3S. Thế mà chọc giận boss lớn, con rắn cái cạp nong trưởng thành bị chém sau khi về đích nên không có cách nào đổi lấy tài nguyên, thứ an ủi duy nhất chính là bọn họ giành được vị trí thứ hai trong cuộc thi.

Kim Kha giải thích: “Chúng ta đã thay đổi các vật liệu cần thiết cho môi trường thi đấu khác phòng ngừa các đấu trường khó nhằn sẽ bị rút trước. Sao Cốc Vũ dù khó nhưng có thể gánh nó được, các trường quân sự khác không nhất thiết phải thay đổi vật liệu cần thiết cho Sao Cốc Vũ.”

Bắt đầu từ rất nhiều năm trước, trường Damocles mỗi khi ở trong tình trạng khan hiếm tài nguyên thế này mỗi một mùa giải, thì chỉ huy chính chỉ có thể đào rỗng tâm trí để đổi lấy tài nguyên.

“Thời hạn thi đấu mười ngày, cơ thể con người không có bất kỳ sự phòng hộ nào có thể ở lại tối đa 12 giờ, người cấp 3S có thể kéo dài đến hai ngày.” Ứng Thành Hà mở lời, “Lần này chúng ta lấy được vị trí thứ hai, có lợi thế có thể sớm tìm được tinh thú so với các trường quân sự phía sau, đến lúc đó đổi vật liệu.”

“Phải xem trường Đế Quốc bọn họ có thay đổi tài liệu là hệ thống tuần hoàn hay không, giả sử không có, tinh thú không tới phiên chúng ta.” Kim Kha cũng không biết trường Đế Quốc đổi tài liệu gì, loại đổi tài nguyên này cũng sẽ không được máy phát sóng trực tiếp.

...

Sau khi xác nhận đấu trường thứ ba, các trường quân sự khác lên đường đến Sao Cốc Vũ, bên kia vẫn có người ở như thuờng, chỉ là đường phố thường thấy sẽ không nhiều khách bộ hành lắm.

Đội ngũ trường quân sự Damocles quyết định ở lại thêm vài ngày nữa, phải chờ bác sĩ chế tạo dịch dinh dưỡng cho Vệ Tam xong.

Vệ Tam và Ứng Thành Hà thì trở lại trường Damocles lần nữa. Cô đi học giáo trình của Ngư Thanh Phi, Ứng Thành Hà tiếp tục giúp cô điều chỉnh thông số cơ giáp.

Nguyên lý cấu tạo của cơ giáp 3S đối với Vệ Tam mà nói là kiểu biết nửa vời, không có biện pháp tự mình sửa chữa cơ giáp nên tốt nhất giao cho chuyên gia.

Mấy ngày nay cô đợi ở trên tầng hai phòng tư liệu, uống bổ sung dinh dưỡng hết ống này tới ống khác, máu mũi thì ngày nào cũng chảy, riết rồi sắp thành thói quen.

Cô cảm thấy dần dần ổn định, nhưng thiết bị kiểm tra vẫn là cấp S như cũ.

Dù sao cũng có thể học được khóa học của Ngư Thanh Phi, vừa lúc ông ấy bắt đầu nói từ vật liệu đến phương pháp dẫn xuất vũ khí nhưng Vệ Tam không có vật liệu cơ giáp, hiện tại cũng chẳng đủ thời gian đi làm cơ giáp mới. Cô muốn tranh thủ thời gian học thêm một chút phương pháp chế tạo vũ khí để đến Sao Cốc Vũ dùng cái rương chứa tu di kim nọ.

“Vệ Tam, cậu ở trong đó...” Ứng Thành Hà vào đóng mũ kết nối não, “bảy tiếng đồng hồ.”

“Tôi làm một số vật liệu, đang tính đến Sao Cốc Vũ thì biến thành vũ khí.” Vệ Tam lau đại máu dưới mũi, đi từ trên bục xuống.

Ứng Thành Hà: “Cậu lấy tiền ở đâu để mua vật liệu?”

Vệ Tam: “...” Lỡ miệng.

“Lần trước là cùng Tuyên Sơn và Như Ninh trèo tường ra ngoài để lấy vật liệu à?” Ứng Thành Hà đưa cho cô khăn giấy ướt lau tay, “Tôi sẽ không nói cho Kim Kha biết.”

“Dù sao đến lúc đó cậu cũng giúp tôi xử lý mà.” Vệ Tam mở đề tài.

“Tôi là cơ giáp sư của đội chủ lực, đương nhiên có nghĩa vụ giúp cậu xử lý vũ khí.” Ứng Thành Hà hỏi cô, “Tài liệu gì?”

Vệ Tam: “Chờ chúng ta đến bên kia là cậu có thể biết.”

Hai người ăn cơm nước xong xuôi ở căng tin trường học, Ứng Thành Hà yêu cầu cô đi thử Chu Giáng.

Vệ Tam vừa vào gặp Chu Giáng thì hơi chút giật mình. Rõ ràng chiếc cơ giáp này vẫn còn bộ dáng ban đầu, không biết Ứng Thành Hà đã thay đổi chỗ nào mà cơ giáp giống như đã sống lại từ trong yên lặng.

Cô nhảy vào cơ giáp, đội mũ bảo hiểm, nhắm mắt lại để giải phóng cảm giác. Mỗi một tia cảm giác bắt đầu không ngừng kéo dài ra bên ngoài cơ giáp, những thứ này chỉ cần một cái nháy mắt.

Vệ Tam điều khiển cơ giáp nhảy về phía trước, chân đạp lên tường, mượn lực nhảy dựng lên, xoay người trên không trung rồi lập tức dừng lại.

“So với lúc trước còn thuận tay hơn.” Cơ giáp rơi xuống đất, giọng nói của Vệ Tam xuyên thấu qua cơ giáp truyền đến.

Ứng Thành Hà gật đầu: “Các thông số trước đây vẫn là số liệu riêng của đàn anh. Số liệu cơ thể và thói quen di chuyển của anh ta không giống như cậu, nên cậu có cảm giác khó chịu trước khi thay đổi là chuyện rất bình thường. Hãy thử vũ khí tí đi, đàn anh sử dụng một cây đao lớn, tôi đã thực hiện một số cải biến. Chờ đến khi qua bên kia, cậu sẽ chọn vũ khí mình muốn.

Vệ Tam nghe lời bèn thử một lần, phía sau còn có những chi tiết nhỏ cần điều chỉnh trực tiếp, cô đi ra chờ Ứng Thành Hà xử lý.

“Nơi này tôi đã thực hiện một số thay đổi phòng hộ.” Ứng Thành Hà chỉ vào phía gần động cơ cơ giáp, chậm rãi giải thích nguyên lý, có ý muốn dạy Vệ Tam.

Lúc đầu cô vẫn còn rất chăm chú lắng nghe, về sau càng nghe càng không thích hợp, luôn luôn cảm thấy có một loại quen thuộc với phương pháp phối hợp này.

“Những thứ này là cậu học được từ chỗ Ngư Thanh Phi.” Vệ Tam thăm dò.

Ứng Thành Hà quay đầu: “Không hoàn toàn, một số là tiểu xảo là Ứng gia mời thầy dạy lúc tôi ở Sao Đế Đô, còn có một cái... Là một quái nhân mà tôi đã gặp trước đó trên diễn đàn Khối Rubik.”

Vệ Tam: Hỏng bét, kiểu gì mà toàn là người xung quanh, ngay cả bạn trực tuyến quen biết trên diễn đàn cũng là ở Sao Sa Đô.

Ứng Thành Hà đối đầu với vẻ mặt quái dị của Vệ Tam đột nhiên thông suốt: “Là cậu?

ID “Nghèo Quá Không Có Tiền Làm Cơ Giáp” và ID của Vệ Tam là “Lén Lút Ăn Xin” có phong cách giật gân tương tự nhau. Trước kia Ứng Thành Hà không liên tưởng đến, hiện tại bản thân đứng trước mặt, anh mới đột nhiên phát hiện ra chỗ chung: ID đều lộ ra tính keo kiệt, xây dựng cơ giáp cũng không cần vẻ thưởng thức cái đẹp, đồng thời lộ ra cảm giác thô tục.

Ứng Thành Hà đến bây giờ vẫn còn nhớ lần đó ở trong phòng huấn luyện Sao Đế Đô, khi Vệ Tam đột nhiên đưa ra vũ khí đã được sửa đổi, tự nhiên cây đao to ngang tàng thẳng tắp đột nhiên tách ra ở giữa, một mũi khoan xoay tốc độ cao nổi lên, làm phong cách vẽ tranh thay đổi đột ngột. Cơ chế thẩm mỹ mà anh đã xây dựng trong nhiều năm đã bị phá hủy, chỉ còn lại một cảm giác: Thế gian cũng có vũ khí xấu xí như vậy.

Vệ Tam: “...”

Hóa ra cô đã rơi vào hang ổ của đội chủ lực trường Quân sự Damocles.

Tâm trạng Ứng Thành Hà cũng phức tạp, tuyệt đối không ngờ được “Nghèo Quá Không Có Tiền Làm Cơ Giáp” là Vệ Tam. Lúc ấy anh vẫn còn xem người đằng sau ID này là một người đàn ông trung niên có chút thực lực còn phải nuôi một đứa con thơ.

“Trước đây tôi đã dùng tài khoản ID khác để nói chuyện riêng với cậu.” Ứng Thành Hà nhớ tới một chuyện, “Tại sao cậu lại chặn tôi?”

Vệ Tam sửng sốt: “Người bị chặn kia cũng là cậu á? Tôi nghĩ "cô ấy" muốn quyến rũ tôi, lừa một gã nghèo vì tiền.”

Ứng Thành Hà: “…”

Hai người im lặng với nhau, tất cả đều tuyệt vọng nhớ lại xem mình đã nói bất cứ điều gì không nên nói không.

“... Vậy cậu học cơ giáp cho tốt, tương lai thiết kế ra cơ giáp thích hợp với mình.” Hiện tại Ứng Thành Hà cho rằng Vệ Tam có lẽ sẽ trở thành vừa thợ vừa chiến sĩ có cấp siêu 3S đầu tiên của Liên bang.

Lúc trước Ứng Thành Hà cũng chỉ vỏn vẹn hy vọng chuyện Vệ Tam thiết kế ra cơ giáp của riêng mình mà thôi, dù sao cải tạo vũ khí và hoàn toàn độc lập thiết kế ra cơ giáp là hai chuyện khác nhau.

Sau khi các trường quân sự đã đến Sao Cốc Vũ, cuối cùng bác sĩ đã gửi dịch dinh dưỡng chuyên dụng đế. Đêm đó đội ngũ trường Damocles lên tàu vũ trụ, lên đường đến địa điểm thi đấu thứ ba ở một ngôi sao.

Từ Sao Sa Đô chạy tới Sao Cốc Vũ mất vài ngày, trong thời gian này Vệ Tam dựa theo lời dặn dò của bác sĩ, một ngày ba ống dịch dinh dưỡng trước bữa ăn.

Những người khác nhanh chóng phát hiện ra một điều, Vệ Tam không còn tình trạng thức ăn đầy bàn trong bữa ăn mà trở thành gấp đôi người bình thường.

Bác sĩ nói rằng cơ thể cô nhận được đủ dịch dinh dưỡng và nguyên tố vi lượng, dạ dày sẽ không còn giống như lỗ không đáy. Về sau phục hồi tốt thì chắc lượng đồ ăn cũng giống như người bình thường.

“Chúng ta huấn luyện như thế nào ở Sao Cốc Vũ?” Vệ Tam đang xem bản đồ Sao Cốc Vũ thì hỏi Kim Kha.

“Mô phỏng một môi trường tương tự, huấn luyện thể lực, đến lúc đó trần sân tập sẽ có thuốc thử gây ảo giác về chuyện bỏng da và tổn thương đường hô hấp.” Tay Kim Kha nhanh chóng di chuyển bản đồ sao, một bên phân tâm nói chuyện.

“Thầy cô nào sẽ dẫn chúng ta?”

Tay Kim Kha dừng lại, bấm mở một trong những bộ phận của bản đồ ngôi sao lớn: “Lần huấn luyện thể lực này là của cô Giải Ngữ Mạn, Liêu Như Ninh được cô ấy huấn luyện muốn khóc luôn.”

“Bẹp!”

Liêu Như Ninh kéo một chiếc dép lê ra và ném nó về phía Kim Kha: “Nói bao nhiêu lần, đó là mồ hôi, vừa đúng lúc lăn khỏi mắt mà thôi.”

Vệ Tam ngồi xếp bằng chân một hồi, rồi sán lại bên cạnh Ứng Thành Hà, trong ngực lấy quyển sổ mở ra cho anh xem, bên trong ghi lại tất cả ghi vấn của cô đối với cơ giáp: “Giao cho cậu, nhớ kỹ sau khi đến Sao Cốc Vũ thì đưa lại cho tôi.”

“Cái gì?” Cái gì Liêu Như Ninh cũng muốn nhúng một chân.

Ứng Thành Hà đóng lại quyển sổ, cầm nó lên, không cho cậu ta xem.

...

Khi đến Sao Cốc Vũ cũng là đêm, bên kia có người đến đón sinh viên. Sau khi họ đến sân diễn tập Sao Cốc Vũ thì không nghỉ ngơi ngay lập tức, đội chủ lực cần đi xác nhận địa điểm tập.

Đầu tiên là địa điểm huấn luyện cơ giáp lớn và sân huấn luyện thể lực, sau đó năm người đi đến tòa nhà sân tập, bên kia có phòng cá nhân cho sinh viên ba khoa, bọn họ phải xác nhận phòng và thiết bị.

“Không khí ở đây có mùi rất quái.” Hoắc Tuyên Sơn đứng ở phía sau nói.

“Là một chất khử trùng được cố ý thêm vào để phân biệt với không khí bên ngoài.” Kim Kha giải thích, “Dính mưa Sao Cốc Vũ nhiều là da sẽ có cảm giác nóng rát, nhưng hít không khí ô nhiễm bên ngoài trong một thời gian dài lại không có phản ứng đặc biệt; mãi đến khi tích lũy được một khối lượng nhất định là phá hủy cơ thể luôn.”

“Chúng ta chia nhau để xác nhận các thiết bị trong phòng.” Ứng Thành Hà bảo.

Tòa nhà Sao Cốc Vũ này còn chật chội hơn cả Sao Sa Đô, không gian không đủ, cấu trúc của mỗi tầng được chia thành ba khoa nhưng không có một tầng cụ thể nào dành riêng cho sinh viên của khoa nào, vì vậy các phòng của năm trường quân sự đều lộn xộn.

Vệ Tam chịu trách nhiệm kiểm tra tầng 9 đến tầng 16, cô nhìn qua từng phòng một, xác nhận số lượng thiết bị bên trong đúng, không bị hư hỏng trước khi đi lên tầng trên.

Trên cửa phòng dán tên được chỉ định và thuộc về trường nào, Vệ Tam đi một mạch từ tầng 9 thẳng đến tầng 15, thế mà không thấy bất kỳ người nào thuộc đội chủ lực của trường Damocles. Còn tên của thành viên đội chủ lực trường Samuel và South Pasadena thì đã thấy mấy cái rồi.

Vệ Tam vừa đi vừa ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng tới tầng 16.

Người của viện Bình Thông, South Pasadena, Đế Quốc... Đi được một nửa, Vệ Tam rốt cuộc cũng nhìn thấy một căn phòng cơ giáp sư thuộc trường Damocles.

Cô đi vào kiểm tra xong tiếp tục đi.

Bước chân Vệ Tam chợt khựng lại, cô nhìn thấy phòng chiến sĩ độc lập của mình. Đang chuẩn bị đẩy cửa vào kiểm tra thiết bị bên trong, cô chợt nhớ đến việc nhìn “hàng xóm” ở hai bên.

Nhìn sang trái: Tông Chính Việt Nhân.

Chậc, lại là người của viện Bình Thông. Vệ Tam thật ra ghét nhất người của viện Bình Thông. So với sự phô trương của trường Samuel và thái độ vênh vang của trường Đế Quốc, bề ngoài viện Bình Thông trầm tĩnh nhưng thật ra mỗi người trong đó lại ngạo nghễ hơn cả.

Người của trường Đế Quốc kiêu ngạo, ít nhiều Vệ Tam có thể lý giải một chút. Dù sao lấy quán quân nhiều năm như vậy, là người ắt hẳn không thể không có sự kiêu ngạo riêng, huống chi sau lưng Sao Đế Đô bọn họ có nhiều thế gia lớn như thế, sinh viên cấp S của trường quân sự nhiều gấp mấy lần các sinh viên khác.

Mà sự kiêu ngạo của viện Bình Thông không phải xuất phát từ thực lực, giống như huyết thống vậy.

Bài xích người ngoài vào trường quân sự, giai cấp nghiêm ngặt.

Trường Quân sự Đế Quốc sẽ tiếp nhận một số lượng nhất định sinh viên vô danh như mấy trường quân sự khác, nhưng không được đối xử đặc biệt, tất cả đều dựa vào sức mạnh, có bản lĩnh là có thể ở lại. Giống như Thái Ngô Đức, thậm chí có thể ép chiến sĩ độc lập cấp SS xuống. Do sự cạnh tranh khốc liệt, sinh viên từ sao vô danh bị loại nhiều nhất vì không có kinh nghiệm và thế lực.

Viện Bình Thông thì khác, sinh viên sao vô danh ngay từ đầu nhập học không nhiều lắm, có thể đăng ký, nhưng sau đó bọn họ sẽ yêu cầu sinh viên sao vô danh bỏ ra một khoản tiền lớn để mua cơ giáp của nhân viên trường. Nói hoa mỹ là huyết mạch của cơ giáp có danh tiếng được truyền thừa, nếu không nổi thì chủ động bỏ học, cái này không tính vào tỷ lệ đào thải.

Những tin tức này là sau này Vệ Tam mới biết được từ Hoắc Tuyên Sơn, cô nên thấy may mắn vì năm đó không có chọn viện Bình Thông, bằng không lại là một sinh viên chủ động bỏ học.

Cô nhìn sang bên phải, còn chưa thấy rõ, cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, có một người bước ra.

Vệ Tam theo bản năng huýt sáo một tiếng, vừa dài vừa vang, làm toàn bộ hành lang còn vọng lại thêm một lần nữa.

Hừm… Chuyện năm đó muốn làm ở Sao 3212 nay cô đã làm được.

Ứng Tinh Quyết đi ra khỏ phòng và a lẳng lặng nhìn Vệ Tam đối diện, cũng không anh có phải bị tiếng huýt sáo của cô ảnh hưởng không mà cất giọng nói lạnh nhạt: “Cho dù cô là 3S, trường Damocles cũng không giành được quán quân cả giải.”

Vệ Tam nhướng mày: “Anh không biết à? Mục tiêu của trường chúng tôi là vị trí thứ ba trong năm nay.”

“...”

Lông mày Ứng Tinh Quyết hơi giật giật: “Trường quân sự Damocles bây giờ có đủ hết thành viên 3S, các cô thậm chí còn không có can đảm để tranh chức vô địch?”

Vệ Tam híp mắt, nhìn anh kỳ quá: “Nếu trường Đế Quốc đã chắc chắn là quán quân toàn mùa giải, thì chúng tôi không tranh, anh tức cái gì?”

Ứng Tinh Quyết im lặng thật lâu, ném ra một câu lạnh lẽo: “Không hề tức giận.”

Vệ Tam nhìn bóng lưng Ứng Tinh Quyết rời đi, không hiểu ra sao, anh ta có ý gì?

Vừa rồi chẳng phải anh ta tuyên chiến trước mình mới nói lời quái đản đáp trả, làm sao tự nhiên được hiệu quả này?

Đừng nói Ngọn Lửa Đế Quốc hy vọng trường Damocles giành chức vô địch nha.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Ngọn Lửa Đế Quốc choáng váng?

ps: Hồng Thứ Bắc hay tới lui! Lục Thứ Nam còn xuất hiện một lần nữa!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất