Chương 103: Chỗ tránh nạn
Ngô Hiên một đường đi theo Nguyệt Hinh Nhi các nàng ra ngoài thành. Trước đây, Nguyệt Hinh Nhi đã đại khái kể hết mọi chuyện cho Nguyệt Thanh Linh các nàng rồi. Sau khi biết rõ mọi chuyện, các nàng vô cùng cảm kích Ngô Hiên, càng có nhận thức mới đối với thủ pháp luyện đan của Ngô Hiên.
Không ai nghĩ đến Ngô Hiên có thể chế tạo ra đan dược có sinh mạng lực như vậy. Nếu không nhờ những sinh mạng lực này, Nguyệt Hinh Nhi không biết bao giờ mới tỉnh. Nếu nói lúc trước Nguyệt Hinh Nhi quyết định đưa Ngô Hiên cùng đi Nguyệt Linh tộc, các nàng còn hơi oán hận, nhưng bây giờ oán hận đã được thay bằng cực kỳ cảm kích rồi.
Dù sao Nguyệt Hinh Nhi ở vào trạng thái linh trí giai đoạn ấu linh lưu lạc ở bên ngoài là chuyện rất nguy hiểm. Ngô Hiên chẳng những không chiếm tiện nghi, còn chiếu cố nàng tốt như vậy, lại không có lòng tham Nguyệt Linh chi tâm. Tất cả những điểm đó làm các nàng hoan nghênh đến cực điểm.
Sau khi chạy một ngày, dưới sự dẫn đường của các nàng, bọn họ đi vào một mảnh rừng rậm. Lúc này, các nàng bỗng dừng lại, quay sang nói với Ngô Hiên:
Thỉnh Ngô công tử đi theo chúng ta, tuyệt đối đừng đi sai, bằng không sẽ không vào được.
Ngô Hiên giật mình hiểu ra. Thì ra cánh rừng rậm nhìn như bình thường này nguyên lai còn có điều huyền diệu, giống như trận pháp vậy. Một khi đi nhầm sẽ bị vây lại không ra được cũng có thể sẽ đi đến địa phương khác. Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng. Nếu không bố trí như vậy, một khi bị Ám Linh Tộc đuổi đến thì phiền to rồi.
Ngô Hiên bám sát theo các nàng dần dần tiến vào trong rừng. Đi một đoạn, rừng rậm trước mắt đột biến đổi. Đập vào mắt mọi người chính là một huyệt động rất sâu. Bây giờ đã gần hoàng hôn, trong rừng rậm đều rất u ám, trong huyệt động càng không cần nhiều lời rồi.
Tuy nhiên, trên vách tường của huyệt động trước mắt treo từng khỏa giống như Nguyệt Minh Châu, làm cho cả thông đạo trở nên sáng ngời Từ rất xa đã có thể chứng kiến ở chỗ sâu trong huyệt động có người đang đi lại.
Nơi này chính là chỗ tránh nạn tạm thời của chúng ta. - Lúc nói những lời này, trọng giọng nói của Nguyệt Thanh Linh có chút chua xót. Nguyệt Linh tộc huy hoàng ngày xưa, giờ đã xuống dốc đến mức phải tị nạn trong huyệt động này.
Nguyệt Linh tộc rơi xuống đến nông nỗi này, Nguyệt Hinh Nhi cũng chưa nói với Ngô Hiên nói. Lần đó là bởi vì đại bộ phận lực lượng trung kiên đều ra ngoài, làm cho Nguyệt Linh tộc bị Ám Linh Tộc đánh lén, vì thế mới rơi xuống tình cảnh thê lương này.
Trải qua thời gian dài, có lẽ Nguyệt Linh tộc trở nên yếu đi không ít, nhưng nội tình vẫn như cũ rất kinh người. Không biết tại sao đại bộ phận lực lượng đi rời khỏi Nguyệt Linh tộc, nếu không Ám Linh Tộc tuyệt đối không thể tấn công họ được.
Ngô Hiên phóng ánh mắt tới trên vách tường. Bảo thạch trên vách tường này thật sự kỳ lạ. Ánh sáng phát ra đều là bạch quang như ánh trăng, nhu hòa xinh đẹp.
Đây là Nguyệt Quang Thạch dùng để chiếu sáng, chỉ có hồ Ánh Trăng của Nguyệt Linh tộc chúng ta sản xuất... - Nguyệt Hinh Nhi ở bên cạnh cẩn thận giải thích. Có lẽ vừa rồi nàng đang nghĩ tới chuyện Nguyệt Linh tộc hiện tại gặp phải nên nhịn không được hốc mắt đỏ lên. Nhìn lại tình cảnh trước mắt, lòng chua xót vô cùng.
Xuyên qua thông đạo thật dài, trước mắt rộng mở trong sáng. Đập vào mắt chính là một huyệt động tự nhiên rộng lớn, đủ để chứa được mấy ngàn người. Nhưng trước mắt chỉ có vài trăm người, nữ có nam có. Nam tuấn mỹ, nữ tuyệt sắc. Nhưng dù cho bề ngoài xinh đẹp cỡ nào cũng không che dấu được mỏi mệt cùng bi thương trong mắt.
Cả huyệt động tràn ngập không khí thập phần áp lực, thậm chí còn có thể nhìn thấy càng nhiều hơn chính là người bị thương, như mới từ trên chiến trường trở lại. Bởi vậy có thể thấy bọn họ đã trải qua một hồi kiếp nạn như thế nào. Huống hồ Nguyệt Hinh Nhi đã chạy trốn mấy tháng, vậy mà bọn họ vẫn còn bộ dáng như vậy.
Xem ra trước khi bọn họ đến được nơi trú ẩn này đã đụng phải không ít Ám Linh Tộc tập kích.
Nơi đây không có quá nhiều đồ vật xa hoa, tất cả đều là giường chiếu đơn giản. Thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy có chút xa hoa chính là Nguyệt Quang Thạch gắn trên vách tường rồi. Trừ những khỏa Nguyệt Quang Thạch đó ra, mọi thứ đều cực kỳ lụi bại.
Sự xuất hiện của bọn hắn lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Khi ánh mắt rơi vào trên người Nguyệt Hinh Nhi, toàn bộ mọi người đều vui mừng ra mặt.
Hinh công chúa trở lại rồi! Hinh công chúa trở lại rồi!
Nhìn thấy Nguyệt Hinh Nhi trở lại, hai hàng lông mày đang cau lại của bọn họ dường như dãn ra rất nhiều, ánh mắt từ bi thương cũng chuyển thành vui sướng, làm cho không khí trong huyệt động hòa hoãn không ít. Nguyệt Hinh Nhi là nòng cốt, là chỗ dựa tinh thần của bọn họ ah!
Đúng vậy a, ta trở lại... Các ngươi đã khổ cực rồi. - Nguyệt Hinh Nhi mỉm cười thản nhiên, nhưng ánh mắt lại thập phần bi thương. Nhiều tộc nhân của nàng đều bị thương.
Không khổ cực, chúng ta không khổ cực đấy! - Tất cả mọi người là nhao nhao ồn ào.
Là Hinh Nhi trở lại rồi sao? – Một giọng nói mỏi mệt truyền đến từ chỗ sâu trong huyệt động, xen lẫn trong đó càng nhiều hơn là kinh hỉ, chậm rãi quanh quẩn trong huyệt động.
Mọi người đang vây quanh bọn họ tự động tách ra một con đường. Nhìn thẳng vào sâu trong đó phát hiện một người trung niên đang ngồi xếp bằng trên mặt đất. Khuôn mặt hắn anh tuấn thành thục, nhưng cũng không thể che dấu vẻ mệt mỏi của hắn. Khắp thân người đàn ông này được băng bó bằng vải trắng, đã là bị thương không nhẹ.
Phụ thân!
Nguyệt Hinh Nhi chạy tới nhào vào lòng trung niên nam tử kia. Hai hàng nước mắt không nhịn được từ trong hốc mắt rơi xuống, làm ướt vạt áo.
Chứng kiến trong tộc biến hóa lớn như vậy, đến cả phụ thân của mình cũng bị thương không nhẹ, dù nàng có kiên cườnghơn nữa cũng không thể kìm nổi nước mắt. Ngày xưa Nguyệt Linh tộc huy hoàng là vậy, nhưng Thương Hải Tang Điền, hiện nay đã rơi xuống tình cảnh này. Cho dù sớm đã dự liệu được, nhưng nàng vẫn không nhịn được rơi nước mắt. Nhất là chứng kiến phụ thân mình tiều tụy hơn không ít, lòng chua xót xông lên hai mắt.
Người đàn ông này dĩ nhiên là Tộc Trưởng hiện nay của Nguyệt Linh tộc, Nguyệt Bàn, cũng chính là phụ thân Nguyệt Hinh Nhi. Tu vi của hắn cao cường, đã đạt đến Hư Linh kỳ đỉnh phong! Hư Linh kỳ rất là cường đại, nhưng dù cho vị Tộc Trưởng này mạnh mẽ cũng khó có thể ngăn cản nhiều người công kích như vậy ah!
"- Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi... Chúng ta tìm kiếm ngươi thật vất vả...
Nguyệt Bàn duỗi nhẹ tay khẽ vuốt vuốt tóc Nguyệt Hinh Nhi, ánh mắt hắn hiền lành toát ra vẻ vui mừng. Tảng đá trong lòng đã rơi xuống một ít, nhưng chỉ là một ít mà thôi. Nguyệt Linh tộc còn đang gặp phải rất nhiều khốn cảnh.
Trong lòng Ngô Hiên cũng đầy cảm khái. Tu vi của mình đã được coi là tăng nhanh, nhưng cuối cùng vẫn là quá thấp. Loại chiến đấu này hắn khó có thể làm gì được.
Vị tiểu hữu này là… - Đột nhiên, Nguyệt Bàn nhìn thấy Ngô Hiên. Hắn thật không nghĩ đến lại có người ngoài ở đây.
Những người trong Nguyệt Linh tộc khác cũng chú ý tới Ngô Hiên. Lúc trước bởi vì ánh mắt đều tập trung lên người Nguyệt Hinh Nhi, tất cả đều vui mừng quá đỗi nên đều không để ý đến Ngô Hiên.
Dĩ nhiên là người ngoài!
Mọi người đều nhao nhao lộ ra ánh mắt cảnh giác. Hiện tại đang là thời khắc nguy nan, bỗng nhiên có người ngoài đến cũng không phải là một chuyện tốt. Nói không chừng còn là gian tế dô Ám Linh Tộc phái tới!
Nguyệt Hinh Nhi lau nước mắt trên mặt, đứng dậy giải thích:
Vị này chính là Hiên ca ca... Ngô Hiên công tử. Nếu không phải có Ngô công tử, ta cũng không về được, cũng sẽ không thể thanh tỉnh như vậy. Xin các vị tỷ muội không nên hoài nghi Ngô công tử. – Nàng vừa mở miệng đã quen miệng gọi Hiên ca ca thân mật như mọi khi, vì vậy nhanh chóng đổi giọng để che dấu.
Nhưng mà những lời này sao có thể chạy khỏi đôi tai Nguyệt Bàn, đương nhiên cũng không tránh được đôi tai những người khác.
Tiếp theo, Nguyệt Hinh Nhi kể qua mọi chuyện một lượt cho Nguyệt Bàn nghe, nói rõ mấy tháng này bọn hắn đã xảy ra chuyện gì. Sau một phen giải thích, phần lớn mọi người cũng bắt đầu tín nhiệm Ngô Hiên rồi.
Ám Linh Tộc tập trung nhất chính là Nguyệt Hinh Nhi, bọn chúng muốn đúng là Nguyệt Linh chi tâm kia. Nếu Ngô Hiên muốn Nguyệt Linh chi tâm, Nguyệt Hinh Nhi tự nhiên cũng không về được đến đây rồi.
Nói cách khác, người của Nguyệt Linh tộc có chết cũng không sao, chỉ cần lưu lại Nguyệt Linh chi tâm là được rồi! Tìm ra bọn hắn, không thể nghi ngờ là vẽ vời cho thêm chuyện. Vì vậy cũng không cần thiết hoài nghi Ngô Hiên rồi.