Chương 114: Gặp nhau
Là tiểu tử kia!
Một trong những cường giả Hư Linh kỳ lớn tiếng hô lên. Người này đúng là trưởng lão tại Huyền Long thành muốn giết chết Ngô Hiên, Long trưởng lão của Ám Linh Tộc, Ám Long!
Ngay khi Ngô Hiên không còn được bao trùm bởi rễ cây, đem diện mạo của hắn để lộ ra ngoài, hắn lập tức tựu nhận ra. Kẻ khác đánh đệ tử của mình không dậy nổi, sao có thể không tức giận, có thể nào quên được đây?
Ám thiên thu hồi chưởng thế, trên tay là một mảnh đỏ bừng. Hắn nhíu mày nhìn bông hoa trên cánh tay Ngô Hiên, nghi ngờ nói:
Đây là vật gì lại có thể làm bỏng ta?
Cường giả Hư Linh kỳ trên căn bản là thủy hỏa bất xâm, chỉ cần không gặp phải hỏa diễm đặc thù gì, là không thể nào sẽ bị bỏng đấy. Không nghĩ tới chỉ là chạm vào đã bị bỏng rồi. Nhưng dù sao cũng chỉ là bỏng một chút mà thôi, không tạo thành tổn thương lớn gì.
Thiên trưởng lão, kẻ đả thương đồ đệ của ta đúng là tiểu tử kia, bắt lấy hắn cho ta! - Long trưởng lão phẫn nộ vọt tới, muốn bắt giữ Ngô Hiên.
Ngô Hiên nhìn thấy Hồng Liên có chút héo tàn, xem ra tiêu hao cũng không ít. Mặc dù nó có thể rời khỏi mặt đất, nhưng vì hấp thu linh lực quá vội vàng để cung cấp chất dinh dưỡng, lại thêm lúc trước tiêu hao không ít, cũng khó trách héo rũ ra rồi. Muốn khôi phục lại, chỉ có cung cấp thật nhiều đan dược có sinh mạng lực.
Nhưng trước mắt địch nhân đã tấn công tới rồi. Hắn cười khổ không thôi, nhanh chân chạy về hướng huyệt động kia. Hắn còn chưa chạy được vài bước, bỗng thấy hoa mắt. Thì ra là Nguyệt Phong trưởng lão Nguyệt Linh tộc xuất hiện trước mặt mình, vươn tay kéo Ngô Hiên trực tiếp đẩy vào động quật. Bản thân hắn cũng nhanh chóng lui về phía sau, hư ảnh như ẩn như hiện hiện ra phía sau hắn!
Nguyệt Phong, giao tiểu tử kia ra đây cho ta!
Long trưởng lão điên cuồng vọt vào trong động quật. Hắn tức giận như thế không chỉ vì Ngô Hiên đả thương đệ tử của mình, chủ yếu nhất vẫn là Ngô Hiên là người Vạn Dược lâu. Phó lâu chủ Vạn Dược lâu còn đả thương chính mình, lại làm cho mình xấu mặt, hắn có thể không muốn đưa vào Ngô Hiên chỗ chết sao được!
Nguyệt Phong cười lạnh nói:
Nghĩ cũng đừng nghĩ, cút trở về cho ta!
Hai người trùng trùng điệp điệp chạm nhau một chưởng. Thanh âm ầm ầm vang vọng, động quật bị mãnh liệt rung lên làm rơi xuống một ít mảnh đá.
Long trưởng lão cùng Nguyệt Phong đồng thời lui ra phía sau, Long trưởng lão chỉ có thể giương mắt nhìn. Lực lượng của hai người bọn họ đều ngang ngửa nhau, kẻ tám lạng người nửa cân. Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy cũng không biết đến bao giờ. Cả hai đều không ngừng ăn đan dược bổ sung linh lực, người này không thể làm gì được người kia.
Nếu không có cái cửa động này, Nguyệt Linh tộc sớm đã rơi vào tay giặc rồi.
Ngô Hiên bị ném vào trong động quật. Hắn không chịu được thương thế bên trong cơ thể nữa, há miệng phun ra một búng máu. Ngay lập tức, cảm giác nặng nề trong ngực dễ chịu hơn không ít. Trong khi đó, tất cả mọi người chỉ ngây ngốc đứng nhìn Ngô Hiên. Rõ ràng hắn đã là người chết, hôm nay bỗng dưng lại xuất hiện trước mắt mọi người. Chuyện này sao không để cho bọn hắn há hốc mồm cho được?
Hiên ca ca!
Nguyệt Hinh Nhi vui mừng tột độ, chạy vội tới trước mặt Ngô Hiên nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới. Nước mắt dần dần chứa đầy hai mắt của nàng. Cuối cùng không nhịn được nữa, nàng nhào vào trong ngực của hắn, nhẹ nhàng nức nở.
Hiên ca ca, đúng là ngươi rồi... Ta còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại ngươi nữa… Hai tay Nguyệt Hinh Nhi nắm chặt Ngô Hiên, nước mắt làm ướt đẫm áo của hắn.
Ngô Hiên đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, cúi đầu nói khẽ bên tai nàng:
Sợ cái gì, ngươi đã quên trong cơ thể ta có Hỏa Linh chi tâm sao? Ta căn bản không sợ một chút lửa đó.
Nguyệt Hinh Nhi ngẩng đầu lên, chợt nhớ ra trong cơ thể Ngô Hiên có Hỏa Linh chi tâm. Có chí bảo này, chống cự nham thạch nóng chảy cũng không thành vấn đề! Vì vậy trong lòng nàng nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại chợt lo lắng.
Nhưng mà ngươi bây giờ bị thương...
Ngô Hiên vỗ vỗ lồng ngực, cười nói:
Không có gì trở ngại, nghỉ ngơi một hồi là được rồi.
Ám Thiên công kích cực kỳ sắc bén ác liệt. Cũng may có Hồng Liên hỗ trợ nhận lấy phần lớn, nhờ đó thương thế của hắn cũng không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi một lát là không đáng ngại.
Ngô công tử, ngươi thật sự không có việc gì, như vậy thật sự là quá tốt rồi... Chỉ là, rõ ràng chúng ta nhìn thấy Ngô công tử ngươi đã rơi vào bên trong núi lửa, tại sao lại không có việc gì?
Nguyệt Thanh Linh cũng tiến tới. Lúc nhìn thấy Ngô Hiên không có chuyện gì, trong lòng cũng rất vui mừng. Dù sao Ngô Hiên là ân nhân của Nguyệt Linh tộc, nếu có vấn đề gì, đối với Nguyệt Linh tộc cũng là một bất hạnh lớn.
Tuy nhiên, Ngô Hiên không có vấn đề lại làm cho tất cả mọi người cảm thấy rất là thắc mắc.
Thật ra, chuyện này liên quan đến thể chất của ta có thể ngăn cản nham thạch nóng chảy a.
Ngô Hiên tùy tiện tìm một cái cớ. Chuyện về Hỏa Linh chi tâm càng ít người biết càng tốt, vì thế chỉ có thể nói là do thể chất rồi. Hắn cũng không muốn để người khác biết về Hồng Liên, nhất là chuyện nó đã có linh tính.
Đương nhiên, hắn không muốn để cho người khác biết nhất là năng lực của hai tay mình, còn lại cơ bản không quá quan trọng. Chỉ là Hỏa Linh chi tâm nếu như bị Vương của Phượng linh tộc kia biết được, nhất định sẽ đến tìm mình lột một lớp da. Dù sao cũng không thể chắc nơi đây không có nội gian a!
Đây là cái gì?
Phần đông ánh mắt đều bị hấp dẫn về phía bông sen đỏ trên cánh tay Ngô Hiên, ai cũng thấy tò mò. Cái này không phải là một đóa hoa sao, thật kỳ lạ.
Cái này... thật ra đây là linh hoa trong lúc vô tình may mắn tìm được, nó có khả năng công kích.
Ngô Hiên nói qua loa về đóa sen đỏ này, sau đó lập tức đút vào trong túi trữ vật. Chuyện Hồng Liên này có linh tính, cũng càng ít người biết càng tốt!
Để cho Thiên Địa bảo tài sinh ra ý thức cần thời gian bao lâu? Hơn nữa để gặp đưcọ cũng là cần cực kỳ may mắn đấy. Vì thế, dược linh cực này kỳ quý giá, nếu như bị người khác phát hiện, chắc chắn sẽ phát sinh cướp đoạt! Hắn không muốn bởi vì chuyện đó mà trở thành mục tiêu.
Hành động của Ngô Hiên tuy có chút cổ quái, nhưng chỉ cần Ngô Hiên không bị làm sao, như vậy là đủ rồi. Nguyệt Bàn lẳng lặng ngồi ở một bên, chỉ nhìn thoáng qua bên này, không nói gì.
Tuy nhiên, hiện tại Ngô công tử lại bị cuốn vào chuện này. Rõ ràng ngươi có thể thoát khỏi rắc rối này.
Nguyệt Thanh Linh thở dài, trong giọng nói tràn đầy cảm kích. Ngô Hiên có thể không để ý tới các nàng, trực tiếp trốn về Huyền Long thành. Dưới sự bảo vệ của Vạn Dược lâu, Ám Linh Tộc cũng không thể làm gì được hắn.
Cái này... – Quả thật là bởi vì Ngô Hiên lo lắng cho Nguyệt Hinh Nhi mới nhanh chóng chạy đến. Hắn chợt nói sang chuyện khác:
Đúng rồi, ta còn đã tìm được hai đóa hoa Ánh Trăng!
Ngô Hiên lấy từ trong túi trữ vật ra hai đóa hoa Ánh Trăng đã được mình cứu sống. Trong động quật dần hiện ra từng đợt ánh sáng, khiến cho tất cả tộc nhân Nguyệt Linh tộc đều mở to hai mắt nhìn hoa Ánh Trăng.
Ngô Hiên lại có hoa Ánh Trăng! Hơn nữa còn là hai đóa!
Nguyệt Bàn cũng nhịn không được lập tức đứng dậy, trong mắt hiện lên một mảnh kinh hỉ. Hắn vội vàng đi đến trước mặt Ngô Hiên, tiếp nhận hai đóa hoa này. Lần này cũng không xuất hiện tình huống héo rũ như lần trước, cũng có nghĩa đây là hoa Ánh Trăng bình thường!
Thật là hoa Ánh Trăng! Ngươi làm sao tìm được?
Từ trong tuyệt vọng nhìn thấy hi vọng. Ngô Hiên mỗi lần đều mang đến hi vọng cho bọn hắn!
Chuyện này… thật ra là trong lúc vô tình ta tìm được, không biết bây giờ có hữu dụng không?
Ngô Hiên đương nhiên sẽ không nói là do mình cứu sông. Nếu bị cường giả khác biết được, không biết chừng sẽ chặt tay hắn đi nghiên cứu, hoặc là chính hắn bị đem đi!