Chương 115: Nghĩ cách
Trong lúc vô tình tìm được sao?
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau. Độ may mắn của hắn cũng quá mạnh đi à nha! Hoa Ánh Trăng có thể dễ dàng tìm được như vậy sao? Tuy nhiên cũng không hẳn, nói không chừng hắn thật sự may mắn tìm được. Một người rơi vào trong núi lửa cũng không có chuyện gì thì gặp được hoa Ánh Trăng có gì lạ đâu?
Đương nhiên, quan trọng nhất là đã tìm được hoa Ánh Trăng rồi, hơn nữa hai đóa hoa này lại không có vấn đề gì.
Ngô Hiên thấy không có người nào hoài nghi mình, đáy lòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lý do này tuy có chút gượng ép, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng. Sẽ không có ai sẽ tin rằng Ngô Hiên có năng lực đặc thù, có thể hồi sinh linh hoa đã bị héo rũ. Trên khắp đại lục này, chưa ai từng nghe nói qua về loại năng lực này đấy.
Đột nhiên, Nguyệt Bàn đang cầm hoa Ánh Trăng thả lại vào trong hộp ngọc. Hắn nhẹ ho khan vài tiếng, lắc đầu giận dữ nói:
Hoa Ánh Trăng này đúng là có thể sử dụng, nhưng tình huống hôm nay không thể dùng được. Ít nhất phải chờ đến lúc trăng tròn, hơn nữa còn cần một thời gian dài mới có thể cởi bỏ giam cầm linh hồn... Cho nên bây giờ tác dụng trợ giúp đối với chúng ta không lớn.
Ngô Hiên nghe xong sững sờ. Hắn chợt nhớ lại Nguyệt Hinh Nhi từng nói, hoa Ánh Trăng chủ yếu là trợ giúp Nguyệt Linh tộc hấp thu ánh trăng. Chỉ cần ăn hoa Ánh Trăng này vào, hiệu quả hấp thu ánh trăng sẽ tăng lên gấp vài lần, thậm chí mười mấy lần, từ đó một lần hành động công phá linh hồn giam cầm!
Cũng may chiêu linh hồn giam cầm này cũng không phải ai cũng có thể sử dụng được. Nếu không, Nguyệt Linh tộc cũng sẽ không chỉ có mấy người trúng chiêu rồi, càng sẽ không khó giải trừ như vậy. Trừ phi thực lực cường hãn đến một tình trạng nhất định, nếu không khó có thể giải khai khi không dựa vào hoa Ánh Trăng. Hoặc là phải ở nơi có ánh trăng đầy đủ, cũng chính là tại bên trong mật cảnh của Nguyệt Linh tộc, mới có thể cởi bỏ mà không cần hoa Ánh Trăng.
Nếu không, hai vị trưởng lão của Nguyệt Linh tộc đã sớm cởi bỏ linh hồn giam cầm, khôi phục tu vi như vốn có rồi.
Vậy ý là... hiện tại có hoa Ánh Trăng, nhưng cũng tạm thời không thể dùng?
Ngô Hiên hơi trợn tròn mắt. Đây không thể nghi ngờ là tương đương với có dược nhưng không thể ăn ah!
Hiện tại có ba người trúng linh hồn giam cầm, đó là hai cái trưởng lão và Nguyệt Hinh Nhi. Người không cần bảo vệ ở cửa động chỉ có Nguyệt Hinh Nhi, nhưng muốn phục dụng lại cần tìm nơi có ánh trăng sung túc. Trong động quật này kiếm đâu ra ánh trăng?
Khốn nạn... Hiện tại Đại trưởng lão Ám Linh Tộc sắp tới đây rồi. Đến lúc đó, chúng ta bên này sẽ khó có thể giữ vững vị trí. Nếu như hai trưởng lão của chúng ta đều hơi khôi phục chút tu vi, có lẽ còn có thể miễn cưỡng chống đỡ. Hơn nữa... Đan dược ẩn chứa sinh mạng lực đã không còn nhiều lắm, hai vị trưởng lão cũng chống đỡ không được bao lâu, bên người cũng không có linh thảo gì... Hỗn đản!
Nguyệt Bàn không cam lòng đấm mạnh vào vách tường bên cạnh, một chút máu từ trên nắm tay hắn chảy xuống. Trong mắt hắn tràn đầy không cam lòng cùng phẫn nộ. Hoa Ánh Trăng cho bọn họ hi vọng, nhưng hôm nay căn bản không có thời gian đi phục dụng... Đây hết thảy đều là gió thoảng mây bay.
Phụ thân đừng như vậy... - Nguyệt Hinh Nhi vội vàng kéo cánh tay của cha mình, không muốn hắn tiếp tục tự mình hại mình.
Nếu đã vậy thì luyện chế thêm đan dược ẩn chứa có sinh mạng lực là được rồi a? - Ngô Hiên nói.
Nguyệt Bàn sững sờ nhìn Ngô Hiên, nói:
Ngô tiểu hữu, ý ngươi là chính người tự mình luyện chế? Nhưng mà linh thảo...
Ngô Hiên cười nói:
Bên cạnh ta vẫn còn một chút, tuy nhiên cũng không phải rất nhiều...
Hắn mở ra túi trữ vật, vừa định lấy ra một ít cấp thấp dược liệu, bỗng nhiên con mắt trợn trừng. Hắn phát hiện toàn bộ dược liệu cùng đan dược trong túi trữ vật đều bị Hồng Liên ăn hết sạch rồi, còn lại bên trong toàn bộ đều là một đống cặn mà thôi. Thì ra toàn bộ đan dược Ngô Hiên chuẩn bị đều đã bị Hồng Liên ăn hết sạch rồi. Lần này chính hắn đều không biết gì hết!
Sau khi ăn hết nhiều đan dược như vậy, Hồng Liên cũng khá hơn một chút, nhu thuận nằm ở bên trong.
Làm sao vậy?
Ngô Hiên xấu hổ đóng lại túi trữ vật, nói:
Cái này... Tất cả dược liệu của ta đã bị mất. Các ngươi còn có không? Bất kể là phẩm cấp gì đều được.
Thời gian gấp gáp, mọi người Nguyệt Linh tộc nhao nhao lấy ra đan dược cùng dược liệu chính mình mang theo, nhưng đều là một chút thuốc chữa thương bình thường, còn có một số dược liệu nhị, tam phẩm, nhưng đều rất hỗn tạp, số lượng cũng rất thưa thớt, thật sự là không đủ đập vào mắt đấy.
Ngô Hiên lấy ra dược liệu, tổng cộng lại không quá ba dạng. Đan dược chữa thương cũng có một chút, nhưng với hắn mà nói không có tác dụng quá lớn. Hơn nữa, có được những dược liệu này cũng không tệ rồi, dù sao hắn đều có thể luyện chế, tình huống lại khẩn cấp như vậy.
Chỉ có từng này thôi sao?
Tuy nhiên, trong mắt Ngô Hiên lại không có nửa điểm thất vọng. Thực ra thì ba phần linh thảo này không vượt quá ba lượng, quả thực là không đủ dính răng. Nhưng có được những linh thảo này còn nhờ một vài tộc nhân Nguyệt Linh tộc ưa thích lấy linh thảo với tư cách đồ ăn vặt, nếu không căn bản sẽ không có nổi một căn!
Ngô Hiên tiểu hữu, ngươi thực sự muốn lấy ra luyện chế đan dược sao... Thế nhưng mà đan phương không đúng, số lượng lại rất thưa thớt, khó có thể luyện chế ra một khỏa đan dược ah! - Nguyệt Bàn nghi ngờ nói.
Ta sẽ cố gắng hết sức thử một lần. – Trong lòng Ngô Hiên cũng không nắm chắc. Hắn quay đầu nhìn về bốn phía sơn động. Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Ngô Hiên bước sang bên cạnh, sau đó làm một việc khiến cho mọi người khiếp sợ. Hái cỏ dại ăn!
Hắn không chỉ ăn cỏ dại, còn ăn cả rêu xanh ẩm ướt! Người ở bên ngoài nhìn vào, thấy Ngô Hiên giống như quỷ chết đói đầu thai, vơ được cái gì là ăn cái đó.
Hắn đang làm gì vậy? - Nguyệt Bàn nghi hoặc không thôi. Lúc nãy còn nói muốn đánh cược luyện đan, nhưng bây giờ lại có cử động cổ quái như vậy, thật sự khiến người không thể không nghi hoặc hắn có phải làm loạn gì hay không.
Ta tin hắn a! Hiên ca ca đã đạt được quán quân trong giải thi đấu luyện đan đấy.
Trong mắt Nguyệt Hinh Nhi tràn đầy ánh sáng. Mỗi lần, Ngô Hiên đều vượt quá dự liệu của bọn hắn, không biết lần này có thể hay không?
Nguyệt Thanh Linh cũng gật mạnh đầu nói:
Đúng vậy, Ngô công tử đó cũng không phải làm loạn... Trình độ luyện đan của hắn so với ta cao hơn không ít, sư phụ lại là Đan Vương.
Nàng vừa nói ra câu này, Nguyệt Bàn cũng phải kinh ngạc. Trình độ của Nguyệt Thanh Linh ở trong toàn Nguyệt Linh tộc cũng không tính là đứng đầu, nhưng giữa những người trẻ tuổi cũng được xem như hết sức xuất sắc rồi. Ngô Hiên còn giỏi hơn nàng rất nhiều, lại là đệ tử Đan Vương!
Ngẫm lại cũng đúng! Nguyệt Bàn chưa từng gặp được người nào có thể luyện chế đan dược phẩm cấp thấp chứa sinh mạng lực, trừ một mình Ngô Hiên mà thôi!
Ồ, ở đây thậm chí có một cây Hàn Long thảo!
Ngô Hiên bỗng nhìn thấy ở nơi hẻo lánh trong góc sơn động có một cây Hàn Long thảo sinh trưởng. Nìn thấy Hàn Long thảo, hắn lại nhớ tới những gì từng xảy ra ở trong phòng bếp, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được. Hắn cười khẽ, hái xuống cây Hàn Long thảo này, sau đó lại tiếp tục đi tìm những nguyên liệu nấu ăn khác.
Ngoài động.
Thiên trưởng lão, tộc ta tổng cộng có mười tám người bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Bọn họ chính là bị tiểu tử kia đả thương đấy! - Long trưởng lão nghe thuộc hạ báo cáo xong, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ám Thiên đang chợp mắt cũng phải tỉnh dậy, trong mắt lộ ra sự phẫn nộ:
Không nghĩ tới tiểu tử kia còn có năng lực này! Còn có bông hoa trên cánh tay hắn cũng rất kỳ quái, cũng không biết là cái gì... Bất kể như thế nào, làm tộc nhân ta bị thương, phải trả giá thật nhiều! Chỉ cần chờ Đại trưởng lão đến, có thể đơn giản tấn công vào rồi!
Những người bên ngoài hang động đều đang lẳng lặng trông coi. Nếu đã khó có thể tấn công vào trong, vậy thì không bằng thủ tại bên ngoài, chờ đợi trợ giúp!