Chương 120: Đốt thế Hồng Liên!
Ngươi, đây đã là lần thứ hai bảo vệ ta!
Thanh âm quen thuộc truyền đến bên tai Nguyệt Hinh Nhi. Vẻ mặt cương nghị của Ngô Hiên làm cho nàng vừa cảm động, lại vừa lo lắng.
Lần thứ nhất Nguyệt Hinh Nhi muốn Ngô Hiên rời đi là khi giải thi đấu luyện đan chấm dứt, bọn họ gặp phải Ám Linh Tộc bao vây. Có lẽ với tu vi của hắn căn bản không giúp được gì, nhưng là một nam nhân, hắn không cho phép loại chuyện này xảy ra đấy.
Chuyện đó hôm nay lại phát sinh lần nữa khiến hắn cảm thấy rất mất hứng. Hắn cũng không phải một người rất sợ chết. Dù hắn có thể chạy thoát cũng sẽ chìm trong cảm giác tự trách! Huống hồ hắn thật có thể chạy thoát sao?
Hiên ca ca, ngươi...
Đừng nói chuyện, cũng giống như lần trước, lần này hãy để ta bảo vệ ngươi đi. Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, chờ ta...
Ngô Hiên nhẹ nhàng đặt Nguyệt Hinh Nhi xuống, nhìn nàng một cái, sau đó đứng dậy đối mặt với Ám Lưu Vân. Lúc này, tay phải của hắn giơ lên, nắm chặt một đóa Hồng Liên. Vô số rễ cây kéo trên mặt đất, nhiệt độ khủng bố, ngọn lửa khủng bố hỏ thiêu đốt khắp khoảng không gian này!
Bông sen đỏ này đã to hơn không ít. Bất kể là nhiệt độ hay là tốc độ cùng uy lực đều mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần! Không phải vì bông Hồng Liên này to ra, mà là Ngô Hiên đang không ngừng truyền lại cho nó sinh mệnh lực!
Chức năng hoạt hoá cũng không chỉ có tác dụng với vật chết mà vật sống cũng có thể, giống như lúc trước hắn làm đồ ăn vậy! Nhờ sinh mệnh lực không ngừng được truyền vào, Hồng Liên đã xảy ra biến hóa kinh người. Hoa sen nở rộ đẹp như vậy, sáng lạn như vậy.
Chỉ là vẻ đẹp này lại mang đến nhiệt độ khủng khiếp!
Nguyệt Hinh Nhi kinh ngạc nhìn đóa Hồng Liên kia. Lúc đầu mới nhìn thấy nó, nàng còn tưởng rằng đây chỉ là linh hoa bình thường, không nghĩ tới đóa linh hoa này dường như cũng không đơn giản như vậy. Khí thế mãnh liệt tỏa ra đã đạt tới cấp độ Hóa Hư. Chỉ là so về Hư Linh kỳ vẫn kém quá nhiều.
Ám Lưu Vân đang bay trên không trung cực kỳ phẫn nộ. Không nghĩ tới hắn vậy mà bị một tiểu bối phá rối. Ngay khi hắn định phóng thích phẫn nộ trong lòng, bỗng nhìn thấy bông Hồng Liên trên cánh tay Ngô Hiên. Cả người hắn đều sửng sờ tại chỗ, có chút ngơ ngác nhìn đóa Hồng Liên kia, sau đó đột nhiên bật cười lớn.
Vậy mà lại là đốt thế Hồng Liên, không nghĩ tới lại là Phần thế Hồng Liên thành linh! Hôm nay đến tột cùng là ngày đại hỉ gì, chẳng những cho ta Nguyệt Linh chi tâm, đến cả Phần thế Hồng Liên hiếm có như vậy cũng xuất hiện! - Ám Lưu Vân không có bất kỳ phong độ cười ha hả, mặt mo ửng hồng, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Chẳng những không còn bất kỳ tức giận nào mà ngược lại còn chuyển biến thành mừng như điên!
Đốt thế Hồng Liên?
Ngô Hiên ngô vậy chợt giật mình ngạc nhiên. Không nghĩ tới thật sự có người nhận ra đồ chơi này, thì ra tên của nó lại là đốt thế Hồng Liên! Không nghĩ tới Ám Lưu Vân không những không lo lắng, ngược lại còn cao hứng như thế.
Không nghĩ tới Phần thế Hồng Liên lại bị ngươi tìm ra được. Không chỉ thành linh mà lại vẫn còn nhỏ, thật sự phải cảm ơn tiểu gia hỏa ngươi đã cho lão phu phần đại lễ này. - Ám Lưu Vân từ không trung rơi xuống, nhìn Ngô Hiên cười nói:
Chỉ cần ngươi giao Phần thế Hồng Liên ra đây, lão phu sẽ cho ngươi chết toàn thây a.
Cho ta chết toàn thây? - Quả nhiên người này trong mồm chó không nhả ra ngà voi. Hắn không rõ lắm Phần thế Hồng Liên này đạt tới phẩm cấp gì, nhưng nhìn thấy Ám Lưu Vân hưng phấn đến vậy cũng có thể thấy nó cực kì khủng bố. Bảo hắn giao Hồng Liên ra vậy mà chỉ đổi lại được chết toàn thây.
Ngô Hiên cười lạnh nói:
Vậy thì nhìn xem ngươi có bản lãnh lấy tới tay hay không rồi!
Dưới năng lực Hoạt Hoá, Ngô Hiên phảng phất hòa làm một thể với đóa Phần thế Hồng Liên này. Hắn muốn chỉ huy Phần thế Hồng Liên công kích ở đâu, chỉ cần nghĩ thầm là có thể làm được!
Vèo một tiếng, vô số rễ cây dày đặc hóa thành một lưỡi dao sắc bén đâm tới. Tốc độ cực nhanh trong không khí lưu lại tàn ảnh, nhiệt độ cao khủng bố đốt cháy cả không khí. Mặc dù rõ ràng không nhìn thấy ngọn lửa, nhưng cảm nhận nhiệt độ xung quanh còn khủng bố hơn!
Ám Lưu Vân không thèm để ý đến công kích này chút nào. Trong nháy mắt hắn bước một bước sang bên cạnh, đơn giản tránh né được ngọn lửa tấn công tới, khinh miệt cười nói:
Xem ra ngươi còn chưa để cho Phần thế Hồng Liên nhận chủ, nhưng lại có thể đơn giản khống chế Phần thế Hồng Liên, còn không bị nó đốt. Thú vị, thật sự là thú vị! Đáng tiếc, Phần thế Hồng Liên cuối cùng vẫn chỉ ở trạng thái ấu thể, dùng rễ cây đến công kích thật sự là quá yếu!
Ám Lưu Vân cười lớn một tiếng, đôi cánh sau lưng run run, lập tức xuất hiện bên người Ngô Hiên, tay không vồ lấy Phần thế Hồng Liên.
Con ngươi Ngô Hiên ngưng tụ, Hồng Liên trên tay lập tức khởi động lấp kín tường, ngăn trở Ám Lưu Vân công kích. Ai ngờ đôi tay héo rũ của Ám Lưu Vân lại vô cùng lão luyện, giống như đao nhọn, nhẹ nhõm phá vỡ bức tường rễ thành một lỗ hổng, không coi ngọn lửa này vào mắt, tiếp tục chộp về phía Hồng Liên!
Dưới chân Ngô Hiên điểm nhẹ, nhanh chóng trốn snag bên cạnh. Nhìn thấy bên trên rễ cây dày đặc đã bị phá vỡ như một cái động lớn, không khỏi có chút kinh hãi. Không nghĩ tới tu vi Ám Lưu Vân này lại cường hãn như vậy, có thể nhẹ nhàng phá vỡ rễ cây cứng cỏi. Hơn nữa, nhiệt độ cao trên đầu đối với hắn đều không có nửa điểm hiệu quả!
Trong mắt Ngô Hiên lóe ra ánh sáng, trên tay phát ra ánh sáng xanh nhạt, bỏ qua rễ cây lần nữa tấn công về phía Ám Lưu Vân. Nhưng kết quả như cũ là chụp vào không khí. Lúc trước hắn có thể lại gần Ám Lưu Vân chỉ là bởi vì xuất kỳ bất ý, bất ngờ tấn công mới có thể công kích được một chút.
Xem ra, khoảng cách giữa bọn họ hắn quả thật là quá lớn. Cho dù có được Phần thế Hồng Liên trợ giúp cũng khó có thể bù được. Chuyện này cũng là rất bình thường. Hắn mới chỉ vừa đột phá đến Uẩn Đan kỳ, cùng Hư Linh kỳ kém trọn vẹn hai giai tầng. Dù cho uy lực của Phần thế Hồng Liên khủng bố cũng khó có thể bù được chênh lệch này rồi.
Lão phu đã nói rồi, vô dụng thôi! Cứ để ngươi giữ nó như vậy thật lãng phí, còn không bằng để cho lão phu dùng. Vì thế, ngươi trực tiếp đi chết đi... - Ám Lưu Vân nhẹ chuyển bước chân, dễ dàng đi đến trước mặt Ngô Hiên, trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh, phất tay công kích về phía Ngô Hiên.
Ngô Hiên nhanh chóng khởi động tường rễ cây, muốn ngăn cản một kích khủng bố này.
Ầm một tiếng, cả người Ngô Hiên bay ngược ra sau, đập trúng cây đại thụ bên cạnh. Lực lượng kịch liệt làm người hắn đụng gãy cả thân cây thô to rồi!
Hiên ca ca!
Nguyệt Hinh Nhi hô lên một tiếng, vội vàng đứng dậy, nhưng lại khó có thể đứng vững. bởi vì bị linh hồn giam cầm nên đôi chân nàng đã bắt đầu trở thành trong suốt. nếu không kịp thời bổ sung sinh mệnh lực, chân của nàng sẽ hoàn toàn bị phế đi.
Lúc này, Ngô Hiên đã nhanh chóng đứng dậy, đưa tay xóa đi vết máu bên môi, không chút nào để ý đến điểm ấy thương tích.
Ám Lưu Vân ngược lại là có vài phần nghiền ngẫm, khinh miệt nhìn hắn nói:
Ah, không nghĩ tới ngươi còn có lực đứng dậy. Lão phu càng ngày càng cảm thấy hứng thú với ngươi rồi. Rõ ràng còn chưa có nhận chủ, lại có thể sử dụng như vậy... Tuy nhiên, kẻ yếu thủy chung vẫn là kẻ yếu, có thể khống chế Phần thế Hồng Liên đã là thiên đại may mắn, huống chi nó vẫn còn ở trạng thái chưa trưởng thành. Ngươi cho là mình còn có phần thắng?
Ám Lưu Vân không hề để Ngô Hiên vào mắt, liếc sang cuộc chiến đấu đang diễn ra ở một hướng khác. Nguyệt Bàn đã sớm không trụ được, may nhờ có Nguyệt Phong trưởng lão đến hỗ trợ mới kéo dài được đến hiện tại, nếu không có thể đã bị trọng thương. Nhưng toàn bộ đại cục đã bị Ám Linh Tộc khống chế, không ít Nguyệt Linh tộc kẻ đã chết người bị thương!
Ám Lưu Vân ngược lại có vài phần ngẫm nghĩ, muốn xem bọn hắn còn có mấy phần thủ đoạn, càng muốn chứng kiến biểu lộ tuyệt vọng trên gương mặt bọn họ!
Tuy nhiên, trong mắt Ngô Hiên lại không hề tìm thấy vẻ tuyệt vọng. Tay hắn đã thăm dò vào trong túi trữ vật, móc ra một lọ thuốc!