Chương 119: Thỏa hiệp
Nguyệt Hinh Nhi mang theo Ngô Hiên tiếp tục chạy trốn về phía trước, mấy người Nguyệt Thanh Linh theo sát bên người nàng. Những người này mới là thủ vệ mà Nguyệt Hinh Nhi đáng giá tín nhiệm nhất. Từ khi Ngô Hiên bị đẩy xuống núi lửa, mọi người đã trở nên cảnh giác hơn không ít.
Mặc kệ trong Nguyệt Linh tộc thật sự có nội gian hay không, hôm nay cũng quản không được nhiều như vậy, chỉ có thể nhanh chóng trốn đi.
Ngô Hiên nhịn không được nhìn lại phía sau, chứng kiến Ám Linh Tộc Đại trưởng lão đang giằng co với Nguyệt Bàn. Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn không nghe rõ bọn hắn đang nói cái gì.
Đột nhiên, Nguyệt Bàn bên kia bỗng truyền đến tiếng la:
Chạy trốn sang hướng khác! - Hắn đã vận dụng đủ linh lực, thanh âm hoàn toàn có thể truyền đạt được đến bên này.
Nguyệt Hinh Nhi còn chưa kịp phản ứng đây là có chuyện gì xảy ra, phía trước đã truyền đến khí tức khủng bố bao phủ toàn bộ các nàng rồi. L=Lực lượng trầm trọng khiến cho bọn họ có chút không thở nổi.
Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra phía trước phi có một lão giả đang bay tới, sau lưng có cánh dơi cực lớn, chứng minh người này không phải người của Nguyệt Linh tộc, mà là người Ám Linh Tộc!
Khí thế cường đại như vậy khiến cho Ngô Hiên cũng nhịn không được hít một ngụm khí lạnh. Cảm thụ khí thế kia, hắn biết lão giả này tuyệt đối là cấp bậc trưởng lão, ít nhất cũng phải là Hư Linh kỳ đỉnh phong!
Khó trách Đại trưởng lão kia không vội xông đến đây. Không… theo cảm nhận của hắn, lão giả trước mắt này mới thật sự là Đại trưởng lão, chính thức nửa bước linh Vương kỳ! Mà người chậm rì rì nói chuyện cùng Nguyệt Bàn ở đằng kia đoán chừng là trưởng lão khác.
Ngô Hiên cảm thấy có chút vô lực rồi, không ngừng vây hãm, không ngừng phái cường giả đến vây bắt, không ngừng bức bọn họ đến chân tường! Chạy thoát lại bị đuổi kịp, tất cả những gì bọn họ làm lúc trước đều giống như kéo dài hơi tàn mà thôi. Hôm nay, người đuổi đến đây lại càng là Đại trưởng lão Ám Linh Tộc.
Nguyệt Linh tộc bằng hữu, các ngươi muốn bay đi đâu? Hay là ngoan ngoãn ở lại đây đi? - Lão giả lay động hai cánh, khắp mặt là vẻ tươi cười, nhưng khí thế đã hoàn toàn khóa chặt lại các nàng, muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay của hắn đã là không thể nào.
Bên người các nàng đã không có cao thủ tu vi cường đại bảo vệ, hai trưởng lão có tu vi mạnh nhất đều bị khống chế ở phái sau, hoàn toàn không thể tới hỗ trợ. Nguyệt Bàn cũng thế, đến bản thân cũng khó bảo toàn chứ đừng nói đến chuyện chạy tới cứu viện rồi.
Người có tu vi mạnh nhất trong các nàng cũng chỉ là Uẩn Đan kỳ. Nhưng dù cho có người đạt đến Hóa Hư kỳ thì như thế nào, cùng Hư Linh kỳ hoàn toàn không phải một cấp bậc đấy. Hư Linh kỳ hoàn toàn có thể nhẹ nhõm bắt giữ các nàng lại!
Hinh công chúa, ngươi tranh thủ thời gian cùng Ngô công tử trốn đi, chúng ta ngăn cản hắn! - Trong đôi mắt Nguyệt Thanh Linh lóe lên một tia quyết tâm, mang theo chúng tỷ muội xông tới, ý đồ chặn đường quái vật khổng lồ trước mắt.
Ai ngờ, đối phương căn bản không thèm để ý đến, tùy ý vung tay lên, lập tức đánh bay Nguyệt Thanh Linh. Người nàng đập vào thân cây, bản thân bị trọng thương!
Trong nháy mắt, Đại trưởng lão đã đánh cho mấy người tu vi Uẩn Đan kỳ thành trọng thương, xem ra còn không cần tốn nhiều sức! Ngay từ trước Ngô Hiên đã biết chênh lệch tu vi rất khó có thể bù đắp. Hôm nay lại nhìn, không thể không nói chênh lệch ở phương diện này thật sự là quá lớn.
Thật là cường giả như mây! Lần này, Ngô Hiên gặp được tầng tầng lớp lớp cường giả, đây chính là tranh đấu giữa các Viễn Cổ tộc sao? Có lẽ, những gì hắn nhìn thấy bây giờ chỉ là một góc của băng sơn mà thôi!
Nguyệt công chúa, còn cần chạy trốn sao? - Lão giả Trước mắt này có thân phận thật sự là Nhị trưởng lão Ám Linh Tộc, Ám Lưu Vân, đồng dạng là Hư Linh kỳ đỉnh phong tiêu chuẩn.
Nguyệt Hinh Nhi đã biết rõ chính mình trốn không thoát, chậm rãi từ trên bầu trời phi xuống, đặt Ngô Hiên trên mặt đất. Xa xa bên tai nàng truyền đến thanh âm chiến đấu điên cuồng, còn có tiếng gào thét, còn có tiếng kêu thê lương, làm cho tâm nàng bị ghìm chặt, lòng như đang nhỏ máu...
Hiên ca ca, ngươi hãy đợi ở bên cạnh...
Nguyệt Hinh Nhi khẽ cười với Ngô Hiên một tiếng, nhưng nụ cười này ở trong mắt Ngô Hiên lại đắng chát như vậy, thống khổ như vậy. Nàng quay người lưu cho hắn một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn. Bóng dáng nàng đơn bạc như vậy, yếu đuối như vậy, nhưng lại muốn bảo vệ toàn bộ Nguyệt Linh tộc.
Ám Linh Tộc trưởng lão, ta nguyện ý đi theo ngươi! Nhưng cầu xin ngươi buông tha tộc nhân của ta...
Khi nói ra những lời này, nước mắt của nàng nhịn không được rơi xuống, nắm đấm đang nắm chặt cũng dần buông lỏng xuống, tựa như khi nói ra lời này, trong lòng đều buông lỏng ra.
Hinh công chúa... Ngươi không thể thỏa hiệp... - Nguyệt Thanh Linh cố nén kịch liệt đau nhức ngồi dậy, muốn giãy dụa ngăn cản Nguyệt Hinh Nhi, nhưng lại khó có thể nhúc nhích.
Ta...không muốn lại thấy tộc nhân bị thương... không bao giờ nữa muốn chạy trốn nữa... không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh tộc nhân bị chia năm xẻ bảy nữa rồi...
Nguyệt Hinh Nhi nói ra tất cả những lời muốn nói trong lòng, nước mắt lại càng chảy thêm. Nàng thật sự không muốn lại chạy trốn, hơn nữa hiện tại cũng trốn không thoát.
Cho nên, ta nguyện ý đi theo ngươi, chỉ cần ngươi buông tha tộc nhân của ta!
Nguyệt Hinh Nhi ngước nhìn Ám Lưu Vân trưởng lão đang bay trên trời, nhưng khi nhìn đến lại chỉ là ánh mắt khinh miệt.
Với tình cảnh hiện tại của ngươi còn cùng ta đàm phán điều kiện? - Ám Lưu Vân âm trầm nói:
Nguyệt Linh tộc các ngươi nhất định sẽ trở thành một trong những Viễn Cổ tộc vẫn lạc, chính thức biến mất trên phiến đại lục này!
Con ngươi Nguyệt Hinh Nhi ngưng tụ, lời này chẳng phải là biểu lộ bọn hắn nhất định sẽ không buông tha Nguyệt Linh tộc, muốn chính thức diệt sạch Nguyệt Linh tộc, để Nguyệt Linh tộc bị lịch sử phủ bụi!
Tại sao phải làm như vậy... Chẳng lẽ cho ngươi Nguyệt Linh chi tâm còn chưa đủ sao? - Nguyệt Hinh Nhi hỏi.
Ám Lưu Vân cười nói:
Đúng vậy, cái này xa xa còn chưa đủ! Nguyệt Linh chi tâm là một điểm, nhưng mục tiêu chính thức của chúng ta là Nguyệt Linh tộc các ngươi! Yên tâm đi, chúng ta sẽ không giết toàn bộ các ngươi mà sẽ lưu lại một bộ phận, trở thành nô lệ của tộc ta!
Nô lệ! - Nguyệt Hinh Nhi sửng sốt, hai chữ này giống như một cổ lực lượng, chấn động làm thân thể mềm mại của nàng run lên. Sỉ nhục lớn như thế, sống tạm bộ như thế còn không bằng chết đi!
Ta không cầu ngươi buông tha tộc nhân của ta, chỉ cầu ngươi buông tha hắn. Hắn cũng không phải người của tộc ta! - Nguyệt Hinh Nhi bỗng nhiên chỉ hướng Ngô Hiên.
Ngô Hiên thấy vậy sững sờ, hắn không nghĩ tới Nguyệt Hinh Nhi sẽ nói như vậy!
Ám Lưu Vân khinh miệt nhìn thoáng qua Ngô Hiên, như cũ lạnh lùng nói:
Ngươi không có quyền ra điều kiện với ta! Hắn... Phải chết!
Lời này của Ám Lưu Vân cũng không để cho Ngô Hiên cảm thấy ngoài ý muốn, trên mặt hắn cũng không hề có nửa điểm e ngại. Cho dù Ám Lưu Vân không nói như vậy, Long trưởng lão cũng sẽ không bỏ qua hắn.
Xin lỗi rồi, Hiên ca ca, chúng ta liên lụy đến ngươi... - Nguyệt Hinh Nhi đột nhiên quay đầu nhìn Ngô Hiên ở sau lưng, nử nụ cười. Nàng cười chính là sáng lạn như vậy, phảng phất là một nụ cười vĩnh biệt. Không đợi Ngô Hiên kịp phản ứng, Nguyệt Hinh Nhi phất tay đẩy tới. Không biết nàng dùng bí pháp gì, cả người Ngô Hiên bỗng nhanh chóng bay ngược về phía không người.
Chạy trốn a...
Nháy mắt khi đẩy Ngô Hiên ra, Nguyệt Hinh Nhi vỗ cánh bay nhanh về hướng ngược lại với Ngô Hiên. Cử động này lập tức hấp dẫn lực chú ý của Ám Lưu Vân.
Hành động này của nàng không có gì đáng sợ, chính thức kinh người chính là trên thân thể Nguyệt Hinh Nhi đang tản mát ra ánh sáng trắng đầy chói mắt. Bất kể là Nguyệt Thanh Linh nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, hay là Nguyệt Linh tộc nhân đang chiến đấu ở phía xa, nhìn thấy bạch quang chói mắt này, sắc mặt đều kịch liệt biến đổi!
Mặt Ám Lưu Vân cũng khẽ biến, cả kinh nói:
Vậy mà lựa chọn tự bạo cũng không muốn đầu hàng...
Lựa chọn của Nguyệt Hinh Nhi đúng là tự bạo! Nếu Ám Lưu Vân đã không buông tha tộc nhân mình, cùng hắn tham sống sợ chết còn không bằng tự bạo, hủy diệt Nguyệt Linh chi tâm, để cho hết thảy đều chấm dứt a!
Hãy để cho mọi chuyện chấm dứt tại đây a... Tạm biệt phụ thân, hẹn gặp lại... Tạm biệt Hiên ca ca, kiếp sau gặp lại... - Nguyệt Hinh Nhi vừa nói vừa bay về phía ngược lại. Nàng muốn vì Ngô Hiên tranh thủ cơ hội chạy trốn, tự bạo cũng là bản ý của nàng, đồng thời cũng là hấp dẫn Ám Lưu Vân chú ý.
Ánh sáng trắng trên đôi cánh tinh khiết hoàn mỹ ngày càng huy động mãnh liệt. Ngay khi đạt đến tốc độ cực hạn, một tiếng lăng lệ ác liệt từ phía sau truyền đến.
Phong ấn linh hồn!
Trong chốc lát, Nguyệt Hinh Nhi chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, ánh sáng toàn thân lập tức ảm đạm xuống, tựa hồ bị thoát lực. Đến cả đôi chân cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu dần dần bị linh hồn giam cầm ăn mòn!
Ngươi cho rằng lão phu không dự liệu trước được một bước này sao? - Ám Lưu Vân đã đuổi theo, cười lạnh duỗi ra bàn tay khô héo lão luyện, chộp tới Nguyệt Hinh Nhi.
Nguyệt Hinh Nhi đang dần dần mất đi lực lượng vẫn cố giãy dụa lay động cánh, muốn tránh khỏi bàn tay làm cho người chán ghét này. Nhưng điều duy nhất nàng làm được chỉ là run run hai cánh vài cái, cơ thể không điều khiên được rơi xuống, trơ mắt nhìn chính mình sắp bị ám Lưu Vân bắt lấy.
Nàng tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, bởi vì linh hồn giam cầm này, đến cả tự sát cũng không được sao? Trận chiến đấu này, cứ như vậy xong sao...
Hồng Liên!
Bá một tiếng, vô số rễ cây màu đỏ xông ra, hóa thành lưỡi dao sắc bén vượt qua thân thể Nguyệt Hinh Nhi, đâm tới trên người Ám Lưu Vân!
Ám Lưu Vân biến sắc, nhanh chóng bay ngoặt sang bên cạnh trốn đi. Nhưng công kích bất thình lình vừa rồi vẫn lưu lại một vết trên bả vai hắn. Ngọn lửa hừng hực lập tức bốc lên, đốt cháy hắn. Ám Lưu Vân vội vàng phất tay vận công dập tắt ngon lửa quỷ dị này!
Nguyệt Hinh Nhi đã rơi vào một cái ôm ôn hòa quen thuộc. Nàng đột nhiên mở to hai mắt, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt quen thuộc của Ngô Hiên.
Ngươi, đây đã là lần thứ hai ngươi bảo vệ ta!