Chương 125: Hi vọng
Lúc này xung quanh Ngô Hiên đã phủ kín lửa đỏ, hình vẽ đóa hoa sen đỏ trên tay hắn đã mở rộng đến toàn bộ cánh tay, nhiệt độ đã tăng tới mức cực hạn của hắn, hơn nữa toàn thân hắn cũng bị biến thành trạng thái khô héo, hắn đã đem tất cả linh lực của mình, chuyển hóa thành sinh mệnh lực làm nhiên liệu cung cấp cho Hồng Liên.
Là ngươi...
Ám Lưu Vân không nghĩ tới việc Ngô Hiên sẽ đánh lén mình, xem ra Ngô Hiên sớm đã nhắm trúng thời cơ tốt nhất, đợi lúc hắn còn đang suy yếu, lập tức tiến lên đánh lén.
Ngô Hiên không đoán được trận chiến đấu này đến cuối cùng ai sẽ thắng lợi, nhưng vì lý do an toàn, hắn cũng không dừng lại việc đưa sinh mệnh lực cho Hồng Liên. Dưới tình trạng linh lực của hắn sắp cạn khô, Hồng Liên lại lần nữa phát triển, trở nên ngày càng hung mãnh.
Lúc này Hồng Liên trên tay hắn lòe ra một tia sáng màu đỏ, trong mắt hắn đỏ bừng, trút toàn bộ sự tức giận của mình ra, giận dữ hét:
Phá huyễn —— Phần Thế Hồng Liên!
Ngọn lửa trên cánh tay hắn đều rót vào trong cơ thể Ám Lưu Vân, Ám Lưu Vân vặn vẹo gương mặt, há mồm muốn nói chuyện, lại phát hiện mình không mở miệng được, muốn cử động cơ thể né tránh một chiêu này, lại phát hiện hai chân của mình giống như đang đeo chì, một bước cũng không đi được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngô Hiên đưa toàn bộ ngọn lửa nóng rực vào trong cơ thể, khiến cho sinh cơ trong cơ thể bị hủy hoại dần dần.
Bùng!
Một bông hoa sen màu đỏ to lớn bao phủ Ám Lưu Vân ở bên trong, trên không trung nở rộ một bông sen đỏ, rực cháy cả một bầu trời! Lần nữa khiến cho tất cả mọi người ngây ngẩn, lúc trước là hai tia sáng đen trắng va chạm nhau mà nổ, hiện giờ lại nhiều thêm một ngọn lửa đỏ rực nữa !
Bông hoa sen màu đỏ khổng lồ này, cháy một lúc sau, mới dần dần biến mất.
Ngô Hiên nhìn Ám Lưu Vân bị cháy đen cả người, chậm rãi thu hồi nắm tay, lúc này ngọn lửa trên người sớm đã biến mất, dấu hiệu hoa sen trên cánh tay, cũng biến mất không thấy đâu.
Cơ thể của Ám Lưu Vân đã bị bỏng vô cùng nghiêm trọng, dường như cơ thể hắn đã không còn dấu hiệu sinh mệnh nữa. Không sai, dưới một chiêu mạnh mẽ của Ngô Hiên, làm cho sinh cơ trong cơ thể của Ám Lưu Vân bị đốt sạch, cộng thêm lúc trước Ám Lưu Vân đã bị thương không nhẹ, cho dù thân thể có mạnh đến đâu, cũng không chịu nổi một chiêu mà Ngô Hiên đã tụ lực từ lâu!
Tuy Ám Lưu Vân vốn đã bị thương nghiêm trọng từ trước, nhưng Ngô Hiên chỉ cần một chiêu có thể giết chết hắn, đã vô cùng mạnh mẽ rồi. Dù sao người mà hắn giết, là một cường giả nửa bước Linh Vương kỳ ! Chiến tích này, đủ để cho hắn kiêu ngạo một phen. Nhưng bây giờ trên mặt hắn cũng không lộ ra một chút vui mừng nào, bởi vì trận chiến đấu này, còn chưa kết thúc.
Bành!
Ngô Hiên ngã mạnh xuống mặt đất, hắn không thể động đậy được nữa, bên ngoài làn da của hắn rịn ra máu, thoạt nhìn giống như một cái người máu vậy. Hậu quả mà Hóa Hư Đan mang lại cho hắn thật sự quá lớn, cơ thể không bị nổ bung, đã coi như may mắn.
Phụ thân!
Lúc này, Nguyệt Hinh Nhi từ trong rừng rậm vọt ra, đi tới bên người cha của mình, bế Nguyệt Bàn lên. Lúc này gương mặt Nguyệt Bàn vô cùng già nua, thoạt nhìn không còn trẻ như trước, trong chớp mắt đã già đi mấy chục tuổi, trở thành một ông lão.
Đây chính là tác dụng phụ khi thi triển tuyệt kĩ truyền đời của Nguyệt Linh tộc, kích phát tiềm năng, trong cơ thể trong chớp mắt bộc phát ra lực lượng rất mạnh. Tác dụng phụ cũng vô cùng nghiêm trọng, đó chính là bị giảm bớt rất nhiều tuổi thọ... Cộng thêm hiện tại thân thể của hắn bị trọng thương như vậy, giống như theo lời của Ám Lưu Vân nói, có khả năng sẽ đi đời nhà ma.
Tuy nhiên xem ra, người đi đời nhà ma trước không phải là Nguyệt Bàn, mà là Ám Lưu Vân.
Ngô Công Tử, ngươi cảm thấy thế nào?
Bên phía Ngô Hiên cũng có Nguyệt Thanh Linh đỡ hắn, trông thấy tình hình phía Nguyệt Hinh Nhi, cũng thấy được trạng thái của Nguyệt Bàn. Thân thể của Nguyệt Hinh Nhi đã không sao cả rồi, nhưng chuyện trước mắt lại chưa giải quyết xong.
Cảm giác khá tốt...
Ngô Hiên nở một nụ cười.
Lúc này hai vị trưởng lão Nguyệt Phong cùng Nguyệt Thêm cũng đã chạy tới, trên người bọn họ cũng chảy máu, nhưng trạng thái vẫn khá tốt, ít ra còn có thể động đậy. Nhờ có Ngô Hiên, bọn họ mới có thể chống đỡ từng đợt rồi lại từng đợt tấn công, nhưng chỉ có thể cầm cự được mà thôi. Tin tốt duy nhất chính là việc đánh trọng thương Long trưởng lão Ám Linh Tộc, giảm đi một chút áp lực.
Nhưng họ cũng phải đối mặt với ba vị trưởng lão cùng tấn công,
Lấy thực lực của bọn họ, vẫn có thể đủ để chống đỡ.
Ngoại trừ bọn họ, còn có trưởng lão của Ám Linh Tộc là Ám Khôn bay tới viện trợ, thấy được Ám Lưu Vân chết thảm, cũng trợn mắt há hốc mồm.
Mất đi Ám Lưu Vân, không riêng gì mất đi một vị trưởng lão, lại càng mất đi một vị cường giả! Một cường giả có thể đột phá đến Linh Vương kỳ, cứ như vậy mà mất đi.
Đại trưởng lão!
Ám khôn vội vàng bay xuống, ôm lấy thi thể đã cháy đen của Ám Lưu Vân, đưa tay dò xét, phát hiện Ám Lưu Vân đã không còn chút sinh cơ nào. Dù có thần đan, cũng cứu không được.
Các ngươi dám giết chết đại trưởng lão...
Ám khôn đứng lên, tràn ngập lửa giận, vốn cho rằng mọi việc đều thuận lợi, không nghĩ tới lại xảy ra nhiều biến hóa như vậy.
Đầu tiên là hai vị trưởng lão Nguyệt Linh Tộc giống như là chết đi sống lại, khôi phục phần lớn tu vi, có thể cùng nhau chống cự mấy trưởng lão của Ám Linh Tộc, sau đó lại tiếp tục là Nguyệt Bàn đánh bạc tánh mạng thi triển tuyệt kỹ của Nguyệt Linh tộc. Cuối cùng là người mà bọn họ không nghĩ tới, là nhân vật mấu chốt Ngô Hiên!
Ngoài việc hắn đã giết không ít người của Ám Linh Tộc, đến cả Đại trưởng lão cũng bị hắn giết chết! Sau khi Ám Lưu Vân thi triển Hư Diệt, cơ thể được cường hóa, vốn thân thể của Ám Linh Tộc đã rất mạnh mẽ, lại cường hóa thêm lần nữa, đao kiếm phổ thông cũng rất khó khăn để tổn thương. Duy chỉ có bị một chiêu của Ngô Hiên giết chết !
Các ngươi cho rằng thế là đã thắng sao! Tất cả người ở đây đều phải chết, các ngươi chôn cùng Đại trưởng lão đi !
Ám Khôn tràn ngập lửa giận, vốn còn muốn chừa một chút Nguyệt Linh tộc để làm nô lệ, bây giờ xem ra đã không còn quan trọng nữa rồi !
Đúng như lời của Ám Khôn nói, hiện giờ thế cục đã định. Người của Ám Linh Tộc đã bao vây người của Nguyệt Linh tộc, còn phía Nguyệt Linh tộc không chết thì cũng bị thương, người có thể động đậy lác đác không có mấy, chỉ có những trưởng lão của Nguyệt Linh tộc có thể động đậy được, nhưng cũng xem như nỏ mạnh hết đà.
Người của Ám Linh Tộc thật sự rất nhiều, từ lúc khai chiến đến bây giờ, thời gian không dài, nhưng có thể chống cự được lâu như vậy, đúng là không dễ. Giờ đây phải nghênh đón kết cục đã sớm được định sẵn —— Ám Linh Tộc thắng!
Tuy nói phía Ám Linh Tộc chết không ít người, bao gồm cả một Đại trưởng lão, nhưng trận chiến đấu này bọn họ vẫn thắng.
Không sai, tất cả các ngươi đều phải chết!- Một Ám Linh Tộc khác nói, hắn cũng là trưởng lão, hắn không nghĩ tới vốn lòng tin mười phần, kết quả là Đại trưởng lão vẫn lạc!
Ngô Hiên nhìn Ám Linh Tộc đông đúc bay trên không trung, ít nhất cũng phải có bảy tám trăm tên, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, không nghĩ tới vất vả chiến thắng Ám Lưu Vân, thì kết quả cũng không hế thay đổi. Giờ đây hắn muốn cử động cũng khó khăn, chớ nói đến việc tiếp tục chiến đấu.
Xem ra cuối cùng, hắn cũng chạy không thoát được cái chết.
Nguyệt Phong cùng Nguyệt Thêm thấy nhiều Ám Linh Tộc như vậy, cũng lắc đầu thở dài, xem ra bọn họ phải chết ở chỗ này.
Ám Linh Tộc âm độc kia, các ngươi đừng hòng đắc ý!
Một tiếng gầm từ những phương xa truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, nhóm người Ám Linh Tộc nhất thời đều kinh sợ ngây người —— người vừa lên tiếng, chính là các trưởng lão của Nguyệt Linh tộc, dưới sự dẫn dắt của mấy vị trưởng lão, sau lưng mấy ngàn người của Nguyệt Linh Tộc, tất cả đều mở ra đôi cánh trắng muốt, dưới bầu trời hoàng hôn, quả thật vô cùng chói mắt !