Đầu Bếp Tại Dị Giới

Chương 146: Rời đi

Chương 146: Rời đi






Nguyệt Hinh Nhi chỉ thi triển một trong những năng lực của Nguyệt Linh tinh cũng đủ để cho tất cả mọi người líu lưỡi. Vốn tưởng rằng linh khí bên trong Nguyệt Linh mạch là tự nhiên hình thành, hôm nay mới biết sự thật là do Nguyệt Linh tinh này phóng xuất ra đấy.
Quả thật là có được một kiện thần bảo là có thể cải biến vận mệnh!
Hôm nay, thần bảo này còn nhận Nguyệt Hinh Nhi làm chủ, điều này không thể nghi ngờ càng củng cố thêm địa vị của Nguyệt Hinh Nhi, không người nào có thể làm lung lay địa vị của nàng. Tuy nhiên, nếu có kẻ cưỡng ép cướp đoạt Nguyệt Linh chi tâm của Nguyệt Hinh Nhi thì vẫn sẽ tực hiện được đấy.
Tuy nhiên, tin chắc rằng bọn họ sẽ không làm như vậy, nếu không Nguyệt Hinh Nhi cũng sẽ không giữ Nguyệt Linh chi tâm lâu như vậy.
Thì ra toàn bộ linh khí bên trong Nguyệt Linh mạch đều đến từ Nguyệt Linh tinh này. Nó thực sự có thể để cho tộc ta tái hiện lại huy hoàng trong quá khứ! - Nguyệt Phi và những người khác đã có thể tiên đoán được ự tiến bộ của Nguyệt Linh tộc trong tương lai, tiên đoán được Nguyệt Linh tộc có thể lại tái hiện huy hoàng!

Như vậy, Hinh Nhi ngươi càng phải cố gắng khống chế Nguyệt Linh tinh này rồi. Tương lai của Nguyệt Linh tộc xin giao cho ngươi. - Nguyệt Bàn thấy nữ nhi của mình có thể khống chế được Nguyệt Linh tinh, trong lòng hắn cảm thấy rất được an ủi. Hắn không những có thể nhìn thấy Nguyệt Linh tộc dần dần trở nên mạnh mẽ, mà cũng có thể nhìn thấy nữ nhi của mình dần dần trở nên mạnh mẽ rồi.


Sắc mặt Nguyệt Hinh Nhi nghiêm túc, mạnh mẽ gật đầu nói:
Hinh Nhi sẽ không phụ sự mong đợi của cha và các trưởng lão! - Nàng biết trách nhiệm trên bờ vai mình rất nặng, hiện tại chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Đám người Nguyệt Phi đều mỉm cười và liếc nhìn nhau một cái. Đột nhiên, bọn hắn đưa ánh mắt đến trên người Ngô Hiên, cười nói:
Chuyện này có liên quan đến Ngô tiểu hữu hay không, hiện tại cũng không quan trọng nữa. Tin rằng Ngô tiểu hữu cũng nhìn thấy được, bây giở chúng ta đã có Nguyệt Linh tinh này, chắc chắn Nguyệt Linh mạch sau này sẽ không cần hạn chế số lượng người tiến vào tu luyện nữa. Chỉ cần linh khí trong Nguyệt Linh mạch sung túc trở lại, tộc ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi tới tu luyện, không hề hạn chế tiến nhập!

Sau khi nhìn thấy năng lực của Nguyệt Linh tinh, mọi người đã đoán chừng linh khí trong Nguyệt Linh mạch sẽ không thiếu khuyết rồi. Chỉ cần Nguyệt Hinh Nhi khống chế thuần thục hơn nữa, để cho Nguyệt Linh mạch tràn ngập linh khí trở lại không còn là chuyện xa vời nữa.
Bọn họ bỏ xuống một món nặng ký như vậy, không chỉ để báo đáp ân tình của Ngô Hiên, mà còn muốn đem buộc chặt Ngô Hiên cùng một chỗ với Nguyệt Linh tộc. Bọn hắn đã coi Ngô Hiên trở thành một người có tiềm năng, những biểu hiện trước đó của Ngô Hiên đủ để chứng minh hắn tuyệt đối là người đáng chờ mong đấy. Nhất là trên phương diện luyện đan, trình độ của Ngô Hiên đủ để bọn hắn mở tất cả bảo tàng của Nguyệt Linh tộc rồi.
Với đề nghị này, Ngô Hiên không thấy quá ngạc nhiên, Hắn chỉ cười nói:
Khi cần, vãn bối nhất định sẽ không khách khí rồi. Tuy nhiên, thời gian đã không còn nhiều lắm, vãn bối cần phải trở về Huyền Long thành một chuyến, dù sao cũng đã hẹn trước với Triệu Hội Trưởng trước đó.

Triệu Thiên Long yêu cầu hắn trở về sau nửa năm, cũng không nói rõ có chuyện gì. Tuy nhiên, hắn tin rằng đó nhất định là chuyện quan trọng. Bởi vì lúc Triệu Thiên Long dặn dò, ngữ điệu của hắn rất nghiêm túc.
Đã như vậy, lão phu cũng không giữ ngươi lại nữa. - Nguyệt Phi mỉm cười, tiếp tục nói:

Để ngươi tiến vào Nguyệt Linh mạch tu luyện là cách báo đáp. Còn có một việc nữa, đó là tất cả vũ kỹ hoặc tâm pháp của Nguyệt Linh tộc đều tùy ý Ngô tiểu hữu chọn lựa! Đây cũng là phần báo đáp mà bây giờ chúng ta đủ khả năng đưa cho ngươi. Nguyệt Linh tộc chúng ta trả ơn người khác sẽ không keo kiệt, ân tình một giọt báo đáp cả dòng sông!


Sự giúp đỡ của Ngô Hiên, bọn hắn đều khắc ghi trong tâm khảm. Nhất là Nguyệt Bàn và các trưởng lão đã từng cùng Ngô Hiên đối phó với nguy cơ, bọn hắn đều cực kỳ ý thực được tầm quan trọng của Ngô Hiên! Ân tình mà Ngô Hiên giành cho bọn hắn đã không phải là một giọt, hiện tại báo đáp cũng chỉ là một ít đồ vật bình thường mà thôi.
Nói cách khác, nếu Nguyệt Linh tộc bị công chiếm rồi, toàn bộ những vật này sẽ trở thành đồ vật của người khác, nơi nào sẽ còn là của bọn họ, thậm chí càng không có được Nguyệt Linh tinh kia rồi.
Ngô Hiên chưa từng nghĩ đến lời đề nghị này. Hắn suy nghĩ rồi chắp tay nói:
Đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh. Vãn bối không cầu tâm pháp, chỉ cầu được luận bàn cùng các cường giả của Nguyệt Linh tộc, như vậy cũng đã đủ rồi.

Thịt mỡ đã đưa đến bên miệng, hắn chắc chắn sẽ không buông tha. Hắn hiện tại thiếu rất nhiều thứ, không riêng gì muốn tăng lên tu vi, phương diện vũ kỹ càng cần mài dũa. Đây có thể coi là ưu tiên hàng đầu bây giờ. Hắn cũng không phải thiếu tâm pháp, Dũng ra Băng quyết vô cùng phù hợp với chính mình. Trừ khi có tâm pháp càng cao cấp, nếu không hắn vẫn sẽ sử dụng tâm pháp này rồi.
Nguyệt Linh tộc thân là Viễn Cổ tộc, khẳng định có được vũ kỹ cường đại. Nếu chỉ là xem sách, đời này hắn cũng khó có thể học được nhiều loại. Như vậy còn không bằng lợi dụng hấp thu vũ kỹ, đi đồng hóa vũ kỹ của Nguyệt Linh tộc, từ đó đạt tới hiệu quả hoàn mỹ!
Yêu cầu của Ngô Hiên khiến cho mấy trưởng lão quay sang nhìn nhau. Bọn hắn đều không ngờ Ngô Hiên sẽ đưa ra yêu cầu như vậy. Vũ kỹ tốt không muốn, tâm pháp cũng không cần, lại chỉ yêu cầu luận bàn mà thôi!
Ngô tiểu hữu quả nhiên là không đi theo con đường tầm thường. Nếu ngươi đã yêu cầu như vậy, chúng ta cũng sẽ đồng ý. Tuy nhiên, vũ kỹ cùng tâm pháp vẫn sẽ mở cửa cho ngươi như cũ, muốn xem bao lâu cũng được.

Đây chỉ là một phần báo đáp mà thôi. Nguyệt Phi và mọi người cực kỳ hào phóng, vẫn cung cấp cho Ngô Hiên các loại vũ kỹ cùng tâm pháp như cũ.
Ánh mắt Ngô Hiên lấp lánh. Thời gian còn lại chỉ khoảng một tháng, trong một tháng này chắc chắn sẽ bận rộn rồi!
... ...
Trong nháy mắt, thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng. Ở cửa ra vào của Nguyệt Linh mật cảnh, có hai người đang đứng đó.
Thời gian qua thật vui vẻ, cũng đã đến lúc ta cần rời đi rồi. Mấy tháng này, thật là đa tạ ngươi chiếu cố rồi. - Ngô Hiên mỉm cười nhẹ nhàng. Trong nửa tháng này, hắn thu hoạch được rất nhiều, vượt xa lúc trước thu hoạch được tại Ngô gia.

Chuyến đi này có chút nguy hiểm, nhưng chỗ tốt nhận được cũng rất nhiều, cũng đã nhận được rèn luyện thật lớn. Bất kể như thế nào, lần này giúp cho hắn tiến bộ rất lớn.
Chỉ là đã đến lúc phải trở về rồi. Nếu tiếp tục ở lại đây, tốc độ tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn rất nhiều. Tuy nhiên, cứ một mực ở chỗ này cũng có những hạn chế rất lớn.
Hiên ca ca, ngươi cũng phải bảo trọng! Sau khi mọi việc trong tộc ổn định, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi! - Nguyệt Hinh Nhi không hề để ý đến ánh mắt của mọi người trong tộc ở xa. Nàng mạnh dạn nhào vào trong ngực Ngô Hiên, khóe mắt ngập nước.

Trải qua nhiều tháng như vậy, bọn họ có rất nhiều tình cảm. Hơn nữa, mặc dù thời gian ở cạnh Ngô Hiên bên người không dài, nhưng đó lại là khoảng thời gian khắc sâu vào trí nhớ.
Nói ngốc nghếch gì vậy? Sau này ngươi đã là Tộc Trưởng rồi, cần phải quản lý Nguyệt Linh tộc thật tốt, sao còn có thể chạy loạn khắp nơi được? Chờ ta có thời gian rảnh nhất định sẽ đến Nguyệt Linh tộc tìm ngươi nha.

Ngô Hiên vuốt ve mái tóc dài của Nguyệt Hinh Nhi và nhớ lại quãng thời gian ở chung với nàng lúc trước. Lúc đó, hắn cảm thấy rất ấm áp, có một thân nhân ở bên người thật tốt.
Hi vọng lần sau gặp lại ngươi, ngươi sẽ giống như một Tộc Trưởng đích thực, dẫn dắt Nguyệt Linh tộc đi về hướng hưng thịnh. - Mặc dù có chút không nỡ, nhưng Nguyệt Hinh Nhi vẫn phải ở lại Nguyệt Linh tộc. Hơn nữa, nàng còn là một Tộc Trưởng trong tương lai, trách nhiệm trọng đại, vì vậy sẽ không thể ở bên cạnh mình và ăn những món ăn mình làm như trước rồi.

Nguyệt Hinh Nhi biết rõ mình là người có trách nhiệm nặng nề, nghiêm mặt, chững chạc nói:
Nhất định! Lần sau tuyệt đối sẽ cho ngươi nhìn thấy một Tộc Trưởng chính thức! – Đột nhiên, nàng lấy ra một viên đá từ trong lòng và đưa cho Ngô Hiên nói:

Đây là Nguyệt Ngâm thạch, nó có một cặp. Nếu chúng ở gần nhau sẽ phát ra tiếng vang.


Thanh âm chưa dứt, Nguyệt Ngâm thạch trong tay Nguyệt Hinh Nhi đã phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe.
Ngô Hiên nhận lấy Nguyệt Ngâm thạc, cười nói:
Nếu sau này ta đi tới cửa ra vào của Nguyệt Linh mật cảnh, chẳng phải ta cũng có thể gọi ngươi tới tìm ta rồi hả?

Đây là đương nhiên! Hiên ca ca, ngươi phải bảo trọng, đừng quá cậy mạnh nha. - Nguyệt Hinh Nhi dặn dò.


Ngô Hiên vươn tay vuốt xuôi chiếc mũi của nàng, cười nói:
Những lời này hẳn là ta nói với ngươi mới đúng, ngươi không phải cũng hay cậy mạnh sao? Được rồi, không nói nhiều nữa, nói nữa ta lại không muốn đi mất.

Tạm biệt, hẹn gặp lại Hiên ca ca !


Nguyệt Hinh Nhi đưa Ngô Hiên ra khỏi Nguyệt Linh mật cảnh. Đột nhiên, nàng đỏ bừng mặt, kiễng chân nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái, sau đó quay người chạy trốn, dần dần biến mất bên trong Nguyệt Linh mật cảnh.
Ngô Hiên thở dài thật sâu, rồi quay người biến mất vào sâu trong rừng rậm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất