Đầu Bếp Tại Dị Giới

Chương 147: Trở về

Chương 147: Trở về
Vạn Dược Lâu, trong tầng cao.
-Thời gian sắp qua gần nửa năm rồi, Ngô Hiên vẫn chưa có tin tức à? Rốt cuộc các ngươi tra xét kiểu gì đó!
Triệu Thiên Long đi tới đi lui, tâm trạng cực kỳ lo lắng, càng sắp tới thời điểm đó, ông khó mà tránh khỏi có chút nóng nảy. Ai biết tình huống hiện tại của Ngô Hiên như thế nào? Sống hay chết? Tất cả hoàn toàn không nắm được.
Mấy người đàn ông xấu hổ đứng tại chỗ, những người này chính là người chuyên môn tìm hiểu tin tức nhưng truy xét lâu như thế mà cũng không có được bao nhiêu tin tức của Ngô Hiên. Tin nhận được chỉ là tin đại chiến của Ám Linh tộc và Nguyệt Linh tộc, bao gồm những trận đại chiến của những Viễn Cổ tộc khác, có thể nói là loạn thành một đống, phong vân biến sắc.
Không chỉ có Triệu Thiên Long coi trọng Ngô Hiên mà ngay cả phó hội trưởng Vạn Dược Lâu - Lương Diệp cũng khá coi trọng hắn. Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đó chính là một việc cực kỳ phiền phức.
Sau khi thở dài, Triệu Thiên Long vung tay áo, nói:
-Tất cả lui xuống hết đi! Tiếp tục điều tra cho ta!
-Phụ thân, xin người bớt giận!
Triệu Thiến ngồi kế bên đứng lên, an ủi ông:
-Ngô công tử là người phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao đâu ạ!
Khi Triệu Thiến nói lời này thì trong lòng cũng không quá lo lắng. Triệu Thiên Long số ruột như thế không phải là vì nghe thấy tin đồn không tốt sao! Viễn Cổ tộc rối loạn, Ngô Hiên lại có tu vi thấp như thế, không phải là sẽ trở thành con chốt thí sao?
-Hầy, cũng sắp nửa năm rồi! Nếu như Ngô Hiên còn chưa trở về thì sẽ lãng phí mất một cơ hội! Lãng phí cơ hội cũng thôi đi nhưng chủ yếu là người vẫn còn đang ở đó, đây mới là điều quan trọng!
Triệu Thiên Long thở dài:
-Không ngờ Viễn Cổ tộc lại gây ra chuyện lớn như vậy! Bây giờ, toàn bộ đại lục đều biết hết rồi. Ta càng không ngờ rằng Nguyệt Linh tộc lại gặp phải loại chuyện này, với thực lực của Ngô Hiên thì sợ là…
Không phải Triệu Thiên Long muốn nghĩ tiêu cực nhưng chuyện của Viễn Cổ tộc bùng lên thì nhất định sẽ có rất nhiều người biết. Giấy không gói được lửa, đặc biệt là loại tổ chức có khả năng nắm giữ tin tức nhanh nhạy như Vạn Dược Lâu. Vì thế, họ có thể biết chuyện này cũng là điều bình thường, có điều tin tức quá ít nên không nắm rõ.
Gần như không có ai chứng kiến đại chiến Ám Linh tộc và Nguyệt Linh tộc, nhiều nhất là có thể nghe thấy thôi! Cho dù nắm rõ thì cũng không ai biết Ngô Hiên còn sống hay đã chết, điểm này khiến thám tử nghe ngóng tin tức rất phiền não.
Triệu Thiến cũng thở dài theo ông, lời nói vừa rồi cũng chỉ là an tủi về mặt tâm lý mà thôi. Trong mắt Triệu Thiến cũng đầy vẻ lo lắng, sắp nửa năm rồi mà một chút tin tức cũng không có, không rõ tình huống hiện tại của Ngô Hiên ra sao.
Lúc cả hai thở dài, mấy người đàn ông vừa rời khỏi đó chưa được bao lâu lại đang vội vàng chạy về, họ gần như là phá cửa để xông vào, không quan tâm gì đến phép lịch sự.
-Các ngươi làm gì thế hả?
Triệu Thiên Long nhíu mày, thấy bọn họ đều cực kỳ hưng phấn thì trong lòng cũng hiểu ra gì đó, nhịn không được mà lên tiếng hỏi:
-Có phải Ngô Hiên đã quay về không?
Mấy người kia đều gật đầu, hưng phấn nói:
-Ngô công tử đã trở về, đang ở dưới lầu ạ!
Bọn họ được lệnh đi ra ngoài tìm hiểu tin tức về Ngô công tử, hôm nay, người lại tự trở về, họ sao có thể không hưng phấn và vui vẻ vì điều này chứ?
-Vậy mau kêu hắn lên đây!
Triệu Thiên Long gấp gáp muốn gặp Ngô Hiên.
-Triệu hội trưởng, ngươi gấp gáp muốn gặp ta như vậy làm gì thế? Bây giờ không phải là đúng lúc luôn sao?
Lúc này, thân ảnh Ngô Hiên xuất hiện ở cửa, trên mặt hắn vẫn là nụ cười nhàn nhạt, vẫn là vẻ bình tĩnh đó. Thời gian nửa năm không dài, nơi này cũng không thay đổi gì nhiều nên hắn quen cửa quen nẻo mà quay về nơi này, cũng không tốn quá nhiều thời gian. Không ngờ việc hắn về đây lại gây ra rung động lớn đến thế, gần như là toàn bộ Vạn Dược Lâu đều đang tìm hắn.
Tuy trở về trễ một chút nhưng cũng là đúng lúc.
Triệu Thiên Long và Triệu Thiến thấy Ngô Hiên thì hơi sửng sốt một chút rồi quan sát cả người hắn một lần. Ngay sau đó, trên mặt Triệu Thiên Long lộ ra vẻ khiếp sợ, có chút không dám tin nhìn Ngô Hiên, ánh mắt của ông như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Trong lòng Triệu Thiến cũng vô cùng khiếp sợ, nhìn Ngô Hiên dường như cũng không có thay đổi gì quá nhiều nhưng lại khiến cho nàng có cảm giác sâu không không lường được, thậm nàng cũng đoán không được tu vi của hắn.
Nàng nhìn không thấu được hắn dù chỉ là một chút.
-Ngươi, ngươi đã đột phá tới Uẩn Đan Kỳ rồi sao?
Trong giọng nói của Triệu Thiên Long có chút run rẩy, phải biết rằng, khi Ngô Hiên rời khỏi Huyền Long thành thì tu vi chỉ mới tới Luyện Linh Kỳ tầng bốn, tầng năm thôi, cũng không phải là rất cao.
Chỉ mới nửa năm mà hắn đã đột phá tới Uẩn Đan kỳ! Như thế thì trung bình một tháng đột phá một tầng, nhưng trên thực tế cũng không thể tính như vậy, đặc biệt là khi Luyện Linh Kỳ đột phá tới Uẩn Đan Kỳ, cấp bậc này rất tốn thời gian, thậm chí nếu so với thời gian đột phá của cả bốn tầng thì nó cũng tiêu tốn nhiều hơn!
Đương nhiên, nếu dùng đan dược đột phá thì cũng có trường hợp ngoại lệ. Có điều tỉ lệ thành công khi dùng đan dược là cực thấp. Có không ít người thà chậm rãi tu luyện rồi đột phá chứ không muốn dùng đan dược kia để đột phá, dù sao thì tỉ lệ thành công cũng quá nhỏ. Hiển nhiên, cũng có khá nhiều người tình nguyện dùng, ôm tâm lý may mắn thử tìm cơ hội, số người như thế nhiều hơn so với số người không dùng đan dược rất nhiều.
Ngô Hiên cũng không thấy ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Thiên Long, ngược lại, chính hắn cũng cảm thấy có chút tự giễu. Tốc độ đột phá này không tệ, nhưng trong nửa năm này, hắn đã gặp được rất nhiều cường giả, càng thấy được nhiều ưu thế của Viễn Cổ tộc hơn. Cho dù mạnh hơn nữa thì thiên phú hiện tại cũng không sánh bằng những cường giả kia.
Đối với nguy cơ trùng trùng sau này, chút tu vi thật sự không đáng chú ý. hắn chưa bao giờ là kẻ tự mãn, đối với người khác, đây đã được coi là thiên tài nhưng hắn lại không cười nổi, cũng không đắc ý nổi.
Về tới đây, trong lòng hắn nảy ra một ý nghĩ… cuối cùng hắn cũng trở lại một nơi bình thường.
Không sai! Khi về tới đây, nhìn thấy người, tất cả đều mang tới cho hắn cảm giác như thế. Sẽ không còn cường giả bay đầy trời, sẽ không còn đụng phải người có tu vi trên Uẩn Đan Kỳ đỉnh phong, trên Hóa Hư Kỳ.
Hắn rất may mắn kiến thức qua Viễn Cổ tộc, như vậy thì hắn mới sinh ra thêm nhiều tham vọng, sẽ không sinh ra sự tự mãn, càng sẽ không biến thành ếch ngồi đấy giếng.
Đây chỉ là một góc của núi băng mà thôi, còn rất nhiều Viễn Cổ tộc mà hắn chưa gặp được. Phải biết rằng Nguyệt Linh tộc và Ám Linh tộcđều là hai Viễn Cổ tộc đã suy tàn. Đổi lại, nếu họ vẫn là Viễn Cổ tộc trong thời kỳ huy hoàng, thực lực của họ sẽ đạt tới trình độ nào đây?
Vốn dĩ hắn không cần quan tâm tới chuyện này nhưng những thứ hắn có được là rất nhiều, hơn nữa, hắn vẫn là người thuộc về Băng Linh tộc, đền khi đó, hắn còn có thể xem mình như người ngoài sao?
Điều này rõ ràng là không thể! Ngay thời điểm hắn xuất hiện tại thế giới này đã được định trước là sẽ cuốn vào trong đó. Bản thân hắn đã được định trước là phải đi lên đỉnh cao nhất, trui rèn năng lực tới giới hạn cao nhất.
Nhớ tới lúc đầu, hắn đã vứt bỏ cuộc sống ổn định, cho nên thay đổi lập trường đi khắp thế giới để đi tìm các loại nguyên liệu nấu ăn. Hắn vốn dĩ không phải là một người an phận, huống chi trên thế giới này còn có rất nhiều thứ, nhiều điều đợi hắn đi tìm tòi.
Hắn trở về, không chỉ là vì tuân thủ ước định với Triệu Thiên Long mà còn là ước định nửa năm sau. Nếu không có chuyện gì thì hắn đã lên đường tìm kiếm Băng Uyên Đại Địa trong miệng Nguyệt Bàn, đó chính là nơi ở của Băng Linh tộc.
Thứ nhất là hắn muốn nhìn một chút tình huống của Băng Linh tộc, thứ hai là nhất định phải kích hoạt huyết mạch này.
Có thể nói là hành trình lần này đã khến tâm tình của hắn thay đổi không, cũng kiên định hơn nhiều.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất