Chương 33: Đặt câu hỏi
Chạng vạng tối, Ngô Hiên cùng Nguyệt Hinh Nhi vừa dùng xong cơm tối. Ngô Hiên vừa định đi ra ngoài hóng gió, bống nhìn thấy phía trước có một lão giả đang đi tới. Hắn nhận ra người tới là Thất trưởng lão. Thất trưởng lão tới nơi này làm gì?
Thấy Thất trưởng lão đi về phía mình, Ngô Hiên lập tức biết rõ đối phương tới tìm mình đấy.
Quả nhiên, Thất trưởng lão đi đến trước mặt Ngô Hiên, cười nói:
Ngô Hiên, trưởng lão muốn ngươi đến Trưởng Lão đường, không biết bây giờ ngươi có rảnh không?
Ngô Hiên trong nội tâm kinh ngạc. Mới cách một thời gian ngắn, tại sao Thất trưởng lão đã khách khí với mình như vậy rồi? Theo lý mà nói, chỉ cần kêu Ngô Bá đến tìm mình là được, hiện tại để một trưởng lão tự đến mời, quả là cho mình mặt mũi. Không những thế, hắn lại hỏi mình có thể đi hay không… dù gì mình cũng là đệ tử, chỉ cần trưởng lão tìm dĩ nhiên mình phải ngừng tất cả công việc, lập tức đi Trưởng Lão đường.
Bây giờ Thất trưởng lão lại nói với giộng điệu hỏi ý kiến như vậy làm cho Ngô Hiên có vài phần cảm giác thụ sủng nhược kinh. Cẩn thận nhớ lại, chẳng lẽ là sự việc mình cùng nhiều người tỷ thí đã bị các trưởng lão phát hiện, họ cho là mình có thiên phú nên tìm mình đi nói chuyện sao?
Ngô Hiên chỉ suy nghĩ trong chốc lát liền gật đầu nói:
Dĩ nhiên không bận, chỉ là làm phiền Thất trưởng lão tự mình đến tìm đệ tử.
Không phiền, không phiền. - Thất trưởng lão cười ha hả , trong mắt tràn đầy vui mừng.
Lúc Ngô Hiên đi vào Trưởng Lão đường, hắn phát hiện tám trưởng lão đã tụ tập đông đủ. Lần trước hắn thấy còn thiếu mấy người đấy. Về Đại trưởng lão vẫn luôn là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, hôm nay không thấy cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên lần này tám trưởng lão lại ở cùng một chỗ thật sự là làm hắn cảm thấy kinh ngạc.
Mặc dù mình đã đột phá đến Luyện Thể kỳ tầng tám, hơn nữa có thể vượt cấp tỷ thí cùng tầng chín, nhưng cũng không cần phải đãi ngộ khủng bố như vậy a? Luyện Thể kỳ tầng tám ở Ngô gia có rất nhiều, trong thời gian ngắn như vậy đột phá đến Luyện Thể kỳ tầng tám đúng thật là ít có, nhưng cũng không phải là rất xuất sắc.
Không chút khách khí mà nói, hạch tâm đệ tử chính thức của Ngô gia đều đã ngoài luyện linh kỳ đấy. Ngoài sân luyện tập là nơi dành cho đệ tử bình thường tu luyện, chỗ tu luyện tốt thực sự cũng không phải ở bên ngoài.
Ngồi.
Nhị trưởng lão nhẹ nhàng nói ra một chữ. Chỉ là một chữ nhưng hàm nghĩa đại biểu trong đó lại thật lớn. Đệ tử có thể ngồi xuống trước mặt phần đông trưởng lão thật sự là ít lại càng ít.
Ngô Hiên ngồi xuống. Tràng diện này có thể chấn trụ những đệ tử khác, nhưng lại không chấn trụ được hắn. Nhưng mà ánh mắt của tám trưởng lão đều nhìn mình chằm chằm ngược lại làm hắn cảm thấy không được thoải mái.
Không biết trưởng lão gọi đệ tử đến có chuyện gì sao? - Ngô Hiên trực tiếp hỏi.
Nhị trưởng lão vốn đang nở nụ cười, nghe hắn hỏi mới nói:
Không biết sư phụ của ngươi còn ở đây sao?
Sư phụ? - Ngô Hiên kinh ngạc, nhưng rất nhanh phản ứng lại. Hắn nhận ra phần đông trưởng lão có thể coi trọng mình như thế xem ra không phải do chính mình, mà e rằng là từ một sư phụ không khí a. Đã như vậy, hắn cũng giả bộ ngu ngốc, mơ hồ nói:
Sư phụ gì cơ, đệ tử không có sư phụ…
Nhị trưởng lão cười nói:
Không cần che giấu nữa. Chỉ trong một tháng thời gian ngắn có thể đột phá đến Luyện Thể kỳ tầng tám, không sử dụng đan dược tốt là không được. Vấn đề kinh mạch ngươi không thể tu luyện, phần đông trưởng lão chúng ta đều thúc thủ vô sách. Mà bây giờ ngươi lại có thể tu luyện rồi, chúng ta đoán sư phụ ngươi không những là Luyện Đan Sư mà hơn nữa còn là một Luyện Đan Sư Cao cấp?
Nghe Nhị trưởng lão phân tích đạo lý rõ ràng như vậy, trong nội tâm Ngô Hiên đã cười đến nở hoa. Không nghĩ tới chính mình trong bất tri bất giác đã nhiều hơn một sư phụ Luyện Đan Sư. Nhưng phỏng đoán như vậy cũng là bình thường. Người dễ dàng đả thông kinh mạch như thế chỉ có Luyện Đan Sư Cao cấp mới có thể làm được.
Nếu mọi người đã nghĩ như vậy, Ngô Hiên dĩ nhiên sẽ không phủ nhận. Có một sư phụ tiện nghi như thế nào ai không muốn? Lúc này, hắn tỏ ra có chút khó xử nói:
Thật ra hắn cũng không phải sư phụ của ta. Sau khi đả thông kinh mạch cho ta, hắn đã rời đi rồi. Cho nên mối quan hệ của chúng ta căn bản không phải là đệ tử và sư phụ, cũng không biết nên gọi là gì...
Ngô Hiên nhất định cần nói như vậy rồi. Nếu nói có một sư phụ không khí như vậy, hắn kiếm đâu ra người? Không bằng nói thẳng hắn chỉ đi ngang qua, giúp mình đả thông kinh mạch rồi đi mất, như vậy chẳng phải trọn vẹn lời nói dối?
Nghe được Ngô Hiên nói như vậy, tất cả mọi người tỏ ra bừng tỉnh đại ngộ. lộ Có nhiều cao nhân chính là như vậy, rỗi rãnh không có chuyện gì làm, vì vậy khi nhìn thấy có người gặp vấn đề về thân thể nên ra tay trợ giúp, sau đó phủi áo ra đi, không để lại tên tuổi. Loại chuyện này cũng không phải là không có. Cũng giống như một công tử có tiền nào đó tâm tình rất tốt, nhìn thấy tên ăn mày đến ăn xin, nói không chừng trực tiếp sẽ ném cho hắn một thỏi vàng.
Khó trách có thể đả thông kinh mạch... - Cửu trưởng lão bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ gật đầu. Hắn như có điều suy nghĩ, nói:
Ý ngươi là vị cao nhân kia sau khi đả thông kinh mạch cho ngươi đã rời đi rồi, hiện tại đều là chính ngươi tự mình tu luyện?
Ngô Hiên thuận theo nói:
Đúng vậy. Từ lúc có thể tu luyện, trong lúc bất tri bất giác đã đột phá.
Hắn dĩ nhiên muốn nói như vậy rồi. Chẳng lẽ còn nói nhảm là tự mình luyện chế đan dược tăng lên tu vi sao? Mà muốn đạt được tài nguyên tốt hơn, hắn cần phải thể hiện ra ưu thế của bản thân đã. Đương nhiên, quan trọng nhất là không để bị người hoài nghi.
Câu trả lời này lại để cho phần đông trưởng lão hai mặt nhìn nhau. Nếu chỉ dựa vào một mình một người tu luyện, trong vòng một tháng có thể đột phá đến cấp độ này, vậy thì chứng tỏ thiên phú của hắn cực kỳ kinh người rồi.
Vậy còn chuyện ngày hôm qua tại sân luyện tập ngươi thi triển vũ kỹ kia chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy và dường như còn có thể cải biến thuộc tính của vũ kỹ? Đây là có chuyện gì xảy ra?
Ngô Hiên “ngại ngùng” nói:
Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm giác có thể thi triển, chỉ cần quan sát là có thể học được, cũng có thể thi triển ra...
"Hô..."
Mọi người hít vào một hơi lạnh. Phần đông trưởng lão nhìn thấy trong mắt nhau ngoại trừ khiếp sợ, càng nhiều nữa là cuồng hỉ! Tu vi chưa đủ, có thể dùng đan dược đập vào để nhanh chóng đột phá. Thế nhưng người có thể rất nhanh học được vũ kỹ của người khác, hơn nữa có thể thi triển thuần thục như vậy, không phải tu vi có thể bù được. Hơn nữa hắn còn có thể thi triển ra vũ kỹ có thuộc tính của mình, thật sự là quá cường hãn!
Hơn nữa tốc độ tu luyện của Ngô Hiên rất nhanh, đã vượt quá tưởng tượng của mọi người!
Chứng kiến biểu lộ của phần đông trưởng lão, Ngô Hiên cảm thấy rất thoả mãn. Chỉ dựa vào một mình hắn sẽ rất khó có thể phát triển, vì vậy cần lợi dụng tài nguyên phù hợp mới có thể trở nên càng mạnh hơn nữa!
Muốn đan dược, Ngô gia có. Muốn vũ kỹ đỉnh cấp, Ngô gia cũng có thể đi lấy đến. Nếu đổi lại tự hắn đi kiếm, không những tốn không ít sức lực, cũng tốn không ít thời gian.
Vậy còn dược liệu lấy từ Linh Dược các, là chính ngươi luyện chế? - Trưởng lão khác họ, Vương Vũ đại sư lúc này mở miệng hỏi. Chuyện này làm hắn cũng rất nghi hoặc.
Trọng điểm đến rồi!
Ngô Hiên cười nói:
Đệ tử chỉ muốn thử luyện chế, xem ra chính mình không thích hợp luyện đan a...
Đây không phải nói nhảm sao!
Các trưởng lão trong nội tâm muốn kêu lên. Băng thể chất lại nghĩ luyện đan, quả thực là nói chuyện hoang đường viển vông a!
Ngô Hiên không hề nói ra chuyện mình có thể chế biến xử lý dược liệu. Đến đây, các trưởng lão mới dừng lại. Hắn cũng không nghĩ sẽ dùng lý do gì để che dấu năng lực này của bản thân. Muốn quang minh chính đại biểu hiện ra là không có khả năng. Tuy nhiên vụng trộm chế tác là được rồi, hắn cần gì phải quang minh chính đại đâu?
Quyết định!
Nhị trưởng lão bỗng nhiên vỗ bàn, ánh mắt nhìn về phía các trưởng lão khác. Các trưởng lão đều hiểu ý, nhưng câu nói này lại để cho Ngô Hiên cảm thấy không hiểu. Quyết định cái gì?