Đầu Bếp Tại Dị Giới

Chương 35: Tiểu Ma Nữ?

Chương 35: Tiểu Ma Nữ?






Thời gian ba ngày đảo mắt mà qua, Ngô Hiên đã bàn giao xong mọi việc, lại nhờ Ngô Bá trông coi Nguyệt Hinh Nhi. Chuyến đi này, tối thiểu cũng phải mất một tháng, nếu không có người chiếu cố Nguyệt Hinh Nhi sẽ vô cùng phiền phức.
Ngô Bá dĩ nhiên đáp ứng, sau đó lại để cho thê tử của mình đến giúp chăm sóc. Ngô Hiên có tiền đồ như thế đã vượt quá tưởng tượng của hắn. Vì thế hắn cực kỳ cam tâm tình nguyện giúp Ngô Hiên. Ban đầu tưởng rằng Ngô Hiên chỉ dừng lại đó, nhưng không ngờ lại ngoài dự đoán của mọi người.
Lúc hắn rời đi, Nguyệt Hinh Nhi còn khóc một hồi, rất không tình nguyện buông Ngô Hiên ra. Thế nhưng cũng hết cách, muốn đi Huyễn Linh rừng rậm nhất định phải như vậy. Ba ngày này giống như suy nghĩ của hắn, cho dù có nước thuốc cường thân kiện thể kích thích nhưng hắn vẫn chỉ có thể dừng lại ở Luyện Thể kỳ tầng tám, muốn tiếp tục đột phá mà không tu luyện là khó có khả năng.
Sáng sớm, Ngô Hiên đi đến địa điểm trưởng lão chỉ định, cửa lớn của Ngô gia. Huyễn Linh rừng rậm bốn ngày nữa mới mở, nhưng bởi vì đường xá xa xôi, bọn họ cần đi sớm một chút.
Đi vào cửa lớn của Ngô gia, bên trong là biển người, đệ tử Ngô gia rậm rạp chằng chịt tụ tập cùng một chỗ. Có thể nói toàn bộ đệ tử Ngô gia đều tụ tập ở chỗ này, nhóm đệ tử tinh anh nhất thì đang ở phía trước nói chuyện cùng trưởng lão, mặt mũi tràn đầy hưng phấn. Có thể tiến vào Huyễn Linh rừng rậm tu luyện chính là một bước nhảy vọt thật lớn, đối với tu luyện trong tương lai có rất nhiều chỗ tốt, không muốn hưng phấn cũng khó khăn.
Có ai không muốn trở nên mạnh mẽ? Ở cái thế giới này, mỗi người đều nghĩ cách để mình trở nên mạnh mẽ! Đệ tử Ngô gia cũng không ngoại lệ, bọn họ liều mạng như vậy chính là để bản thân trở nên mạnh mẽ, hưởng thụ cảm giác duy ngã độc tôn này. Hơn nữa, tu vi càng cao, càng có thể sống lâu, ai không muốn sống lâu một chút?
Bên trong phần đông các đệ tử hạch tâm, duy chỉ có một người tựa như hạc giữa bầy gà. Nàng đứng trong hàng đệ tử với vẻ mặt thản nhiên, không có chút nào chấn động, phảng phất như Huyễn Linh rừng rậm này không khơi dậy nổi nửa điểm hứng thú.
Thế nhưng trong mắt mọi người, Ngô Vũ Hân lại vô cùng đặc biệt, hơn nữa nàng còn xinh đẹp như vậy, tựa như một hòn ngọc quý, long lanh trong mắt mọi người. Đứng giữa nhiều đệ tử như vậy, nàng là người có tu vi cao nhất, hơn nữa lại là một em gái, thật sự làm người khác chú ý.
Tuy nhiên ngay khi Ngô Hiên đến, tầm mắt của người toàn bộ đều chuyển dời đến trên người hắn. Hắn quả thực còn dễ làm người khác chú ý hơn Ngô Vũ Hân. Nhưng ánh mắt nhìn hắn đều là ghen ghét cùng hâm mộ.
Đa số đệ tử hạch tâm nhìn Ngô Hiên vì hiếu kỳ cùng kinh ngạc. Một Luyện Thể kỳ tầng tám có thể gia nhập trong nhóm bọn họ quả thực là đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người. Trong Ngô gia, đệ tử trên Luyện Thể kỳ tầng tám không có hai mươi cũng có mười tám. Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác lại là Ngô Hiên đạt được danh ngạch này, muốn không ghen ghét cũng khó!
Cảm thụ được ánh mắt như thực chất, Ngô Hiên không cảm thấy có chỗ nào không khỏe, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt như cũ. Hắn chậm rãi bước đến trước mặt các trưởng lão, chắp tay nói:
Lục trưởng lão, đệ tử đã chuẩn bị xong.

Ngô Vũ Hân cũng bị Ngô Hiên hấp dẫn, quay sang đánh giá hắn. Trong đôi mắt đẹp dịu dàng nhiều thêm vài phần thần sắc khác thường. Đây vẫn là nàng lần thứ nhất nàng gặp Ngô Hiên. Đối với Ngô Hiên, nàng cũng nghe được vài chuyện. Có thể trong thời gian ngắn như vậy tiến đến Luyện Thể kỳ tầng tám, còn có thể theo chân bọn họ cùng đi Huyễn Linh rừng rậm, thật sự là không thể không khiến cho nàng có vài phần hứng thú.
Đây là lần đầu tiên Luyện Thể kỳ có thể tiến vào Huyễn Linh rừng rậm! Điều này đủ để chứng minh trưởng lão xem trọng hắn cỡ nào rồi. Thế nhưng trong mắt Ngô Vũ Hân, Ngô Hiên xem đủ gây nên sóng lớn gì. Tu vi còn thấp, vẻ ngoài chỉ có thể coi là ưa nhìn, hoàn toàn không có gì kỳ lạ.
Ừm, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong. Thời gian đã không còn sớm, chúng ta tranh thủ lên đường a!

Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, đàon người do năm trưởng lão hộ vệ, dẫn theo mười lăm đệ tử Ngô gia chậm chạp đi đến Huyễn Linh rừng rậm.
Trước khi đến Huyễn Linh rừng rậm, bọn họ dĩ nhiên phải ngồi xe ngựa tiến về phía trước. Thế nhưng để cho Ngô Hiên muốn phun máu nhất chính là các vị trưởng lão vậy mà sắp xếp hắn cùng Ngô Vũ Hân ngồi chung một chiếc xe ngựa! Cùng chung một chiếc xe ngựa với một nữ tử lạnh như băng tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì, ít nhất với hắn là như thế.
Hắn một mực suy nghĩ, có phải các em gái xinh đẹp cùng thiên phú cao đều là lãnh đạm với người khác như vậy hay không? Cẩn thận ngẫm lại, hình như cũng không hẳn như thế, chỉ là người ta không quen biết ngươi, nhiệt tình để làm gì?
Thực ra vị trí này chỉ là tùy ý sắp xếp mà thôi. Nhưng sắp xếp này lại để cho không ít đệ tử Ngô gia sinh ra ánh mắt ghen ghét. Mặc dù đây là trưởng lão an bài, nhưng nếu để cho bọn hắn ngồi cùng Ngô Vũ Hân, không biết chừng sẽ tạo thành chuyện hay gì.
Ngô Vũ Hân một mực ở ngoài tông môn, không thường xuyên xuất hiện trước mặt đệ tử trong gia tộc. Hơn nữa dù ngồi cùng một chỗ, nàng cũng không thèm đáp lời, hoàn toàn chỉ có thể nhìn từ xa không thể tiếp cận.
Ngô Hiên tự nhiên cũng không phải là ngoại lệ, khó có thể làm nên chuyện gì với Ngô Vũ Hân. Hai người ngồi trong xe rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bánh xe và vó ngựa bên ngoài. Ở bên trong, Ngô Vũ Hân trực tiếp nhắm mắt lại, cái gì cũng không thèm để ý tới.
Ngô Hiên cũng nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng vào lúc này, Ngô Vũ Hân lại mở đôi mắt đẹp, ánh mắt quét về phía Ngô Hiên. Sau đó, trong mắt nàng bỗng nhiên lóe lên một vòng giảo hoạt.
Đột nhiên, một luồng khí tức nhu hòa đánh về phía Ngô Hiên. Hắn chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, cảm giác được chính mình giống như bị cái gì đó hấp dẫn.
Đột nhiên mở to mắt ra, hắn lập tức nhìn thấy một đôi mắt đẹp. Còn chưa kịp phản ứng, hắn bỗng cảm thấy đầu trống rỗng, sau đó trước mắt đột nhiên xuất hiện vô số mỹ nữ, tất cả đều cười dịu dàng đánh về phía mình, lôi kéo quần áo của mình. Trong đầu càng là hỗn loạn thành một bầy, thân thể không tự chủ được giãy dụa, còn không khống chế được muốn cởi quần áo.
Nhưng ngay khi chuẩn bị cởi quần áo, Ngô Hiên trừng mắt, nhanh chóng hồi phục lại tinh thần từ trong ảo giác. Lần nữa đập vào mắt hắn không còn là đám mỹ nữ lao về phía mình mà là ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Ngô Vũ Hân! Ngay sau đó Ngô Vũ Hân kịp phản ứng lại, quay đầu snag bên cạnh, giả vờ như cái gì cũng không biết.
Ảo thuật!

Trong đầu Ngô Hiên nghĩ tới từ này, hơn nữa cũng biết hung thủ nhất định là Ngô Vũ Hân trước mắt! Quả là một tiểu ma nữ, vẻ ngoài lạnh lùng như vậy, nhưng lại thích trêu người!
Tiểu muội, ngươi trêu người như vậy là không đúng a? - Ngô Hiên tự thấy xấu hổ. Chính mình suýt chút nữa tự bêu xấu, cũng suýt chút nữa nhìn lầm rồi. Ngô Vũ Hân này rõ ràng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, trong nội tâm nàng chính là một tiểu ma nữ! Hơn nữa lại còn là một tiểu ma nữ tu luyện ảo thuật. Ở trên xe buồn chán vậy mà quay sang trêu mình đây!

Cái này vẫn không phải trọng điểm. Trọng điểm là mình không kịp nhớ kỹ ảo thuật của đối phương. Chẳng lẽ nhất định phải tiếp xúc mới có thể lĩnh ngộ sao? Nhưng mà ảo thuật đâu có công kích, hoàn toàn là dựa vào một loại tinh thần lực đi thực hiện đấy.
Không nghĩ tới lần này không chỉ gặp phải một tiểu ma nữ mà mình còn không hấp thu được vũ kỹ! Cẩn thận ngẫm lại, chính mình bề ngoài giống như nam nhân, nam nhân cũng sẽ biết ảo thuật sao? Một người nam nhân biết thi triển ảo thuật, ngẫm lại đều cay con mắt á!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất