Chương 40: Yêu thú bạo động
Khá lắm! Tu vi này có thể đuổi kịp lão phu rồi! - Thẩm Diệt lau vết máu bên khóe miệng, sau đó nhanh chóng đứng dậy, bổn tướng lần nữa phóng ra.
Để lão phu đến chiếu cố nó!
Nhìn thấy con yêu thú đã đạt tới tu vi Hư Linh kỳ này, Thẩm Diệt càng tin rằng dưới mặt hồ băng có thứ tốt. Hiện tại hắn chỉ có thể liều mạng tiến lên.
Không đợi hắn xông lên, con ngưu tinh kia cũng đã gào thét một tiếng, xông về phía hắn rồi. Nó nhấc lên cái chân to đùng công kích về phía Thẩm Diệt. Đồng tử của Thẩm Diệt co lại, hai chân nhanh chóng trốn sang bên cạnh. “Ầm” một tiếng, bên cạnh Thẩm Diệt xuất hiện một cái hố lớn!
Thẩm Diệt vừa chạy sang một bên vừa hô:
Con trâu điên này để lão phu đối phó, tất cả các ngươi đều xuống hồ dò xét đi! – Hắn có thể quấn lấy con trâu này để tranh thủ thời gian cho thuộc hạ xuống hồ băng tìm kiếm.
Thẩm… Thẩm cung phụng... Có thật nhiều yêu thú xông tới rồi!
Người bên cạnh run rẩy hô lên. Thẩm Diệt ngẩng đầu nhìn lại, cảnh tượng trước mắt khiến cho con ngươi của hắn lập tức tràn đầy hoảng sợ! Xuyên thấu qua đôi mắt hắn có thể thấy rõ ràng phía trước có rất nhiều yêu thú đang không ngừng từ bốn phương tám hướng tuôn đến như nổi điên. Hơn nữa, tu vi của chúng cũng không hề thấp, đều từ luyện linh kỳ trở lên!
Bọn hắn mặc dù có tu vi là không tệ, nhưng song quyền khó đấu lại tứ thủ! Yêu thú tuôn ra rậm rạp chằng chịt. Thẩm Diệt thân là Hư Linh kỳ có thể trốn thoát, nhưng những người khác đều rất khó nói. Thêm nữa sau lưng họ lại có một con trâu điên Hư Linh kỳ, Thẩm Diệt bảo toàn được cho bản thân đã xem như không tệ rồi.
Đáng chết! Tại sao có thể xảy ra chuyện này, xem ra chúng ta đánh giá thấp nơi đây rồi! Chạy!
Thẩm Diệt không chút do dự, lập tức xoay người che chở mọi người chạy trốn. Với tình hình hiện tại căn bản không cách nào tiếp tục dò xét được rồi. Dù bọn họ cố gắng xuống dưới đáy hồ băng tìm kiếm được đồ vật gì cũng sẽ không còn mạng mà trở về. Bởi vậy tốt nhất là tranh thủ rời khỏi, đi tìm viện binh mạnh hơn nữa đến.
A~~!
Một tiếng hét thảm vang lên, Thẩm Diệt quay đầu lại phát hiện có không ít thuộc hạ của mình đã bị yêu thú vồ tới. Không đến hai, ba phát đã bị xé xác trở thành khối vụn, hình ảnh vô cùng thê thảm.
Sâu trong Huyễn Linh rừng rậm truyền ra tiếng yêu thú bạo động, còn có tiếng gầm gừ khiến cho phần đông đệ tử đang tu luyện đều sợ hãi không thôi. Ngô Hiên nghe thấy thanh âm cũng mở to mắt, một cảm giác bất an tuôn ra từ trong lòng. Lần này truyền đến âm thanh không còn là một vài con yêu thú nữa mà là vô số yêu thú gầm gừ!
Hắn thậm chí còn có thể cảm giác được xung quanh khu vực tu luyện này đang có vô số yêu thú hưởng ứng tiếng gầm rú của yêu thú khác. Những yêu thú gầm thét ban đầu đã kéo theo những con yêu thú khác cùng gào thét, làm cho toàn bộ Huyễn Linh rừng rậm sinh ra bạo động.
Những người trong hoàng tộc đế quốc kia làm cái gì rồi, sao lại khiến cho toàn bộ yêu thú trong Huyễn Linh rừng rậm tức giận?
Triệu Thiên Long cùng trưởng lão Ngô gia nhanh chóng đứng dậy, không do dự quay sang những đệ tử đang tu luyện nói:
Toàn bộ dừng việc tu luyện, lập tức chạy ra phía ngoài Huyễn Linh rừng rậm!
Trực giác nguy cơ của bọn hắn nhạy bén hơn phần đông các đệ tử nhiều lắm. Đương nhiên, chỉ cần không phải kẻ điếc hay ngu đần đều nhận ra yêu thú trong Huyễn Linh rừng rậm đều bạo động rồi. Người nào còn có thể bình tĩnh ở chỗ này tu luyện, không phải người ngu chính là tai điếc, hoặc là cao thủ đứng đầu.
Phần đông người tu luyện đành phải vội vàng đứng dậy, mặc kệ hoàn cảnh nơi này tốt nhường nào nhưng cũng phải có mạng đi tu luyện mới được a!
Dường như lúc này đã muộn. Bọn hắn vừa đứng dậy định rời khỏi, xung quanh đã có rất nhiều yêu thú nhảy tới từ khắp phía. Phía xa trong tán cây ngoại trừ tiếng rống còn có tiếng cây cối bị đụng gẫy. Sắc mặt mọi người đột biến. Dù sương mù ngày càng đậm đặc vẫn có thể chứng kiến từng nhóm yêu thú đang vọt tới. Chỉ từ thanh âm có thể đoán ra chúng đang đến từ hướng nào.
"Rống!"
Một con yêu thú vồ tới trưởng lão Ngô gia, bị một chiêu đánh lui về sau. Trưởng lão hét lớn:
Chạy! Tranh thủ thời gian chạy về phía trước! Chạy tới nơi có núi, đó chính lối ra!
Trưởng lão theo như lời có núi địa phương, từ nơi này nhìn lại, trong mơ hồ có thể chứng kiến hình dạng một tòa núi. Nơi có núi theo lời trưởng lão nói chính là ngọn núi bên ngoài. Chỉ vào lúc sương mù mỏng bớt mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy nó.
Trường, trưởng lão, đằng sau cũng có... - Một đệ tử run rẩy hô lên.
Đám người bọn họ đã bị bao vây ở giữa, trong mắt phần lớn đệ tử đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Bọn họ vẫn luôn được an toàn tu luyện trong Ngô gia, đâu từng chứng kiến nhiều yêu thú như vậy? Hơn nữa không những nhiều yêu thú như vậy mà yêu thú thấp nhất cũng là luyện linh kỳ, hơi cao hơn một chút đều là kim đan kỳ. Những yêu thú này tuyệt đối không phải bọn hắn có thể đối phó đấy.
Ngô Hiên cực kỳ tỉnh táo nhìn ra xung quanh. Gặp phải loại tình huống này, đầu tiên cần tỉnh táo! Sốt ruột có thể cứu được? Trước mắt hắn có quá nhiều yêu thú, với thực lực của mình khó có thể đột phá ra ngoài.
Đột nhiên một thân ảnh sáng ngời phóng đến trước mặt bọn họ, một chưởng đánh ra một lỗ hổng, quát ầm lên:
Chạy! - Nhìn rõ mới phát hiện người giúp bọn họ phá ra một lỗ hổng đó đúng là cha của Triệu Thiến, Triệu Thiên Long.
Phụ thân!
Triệu Thiến khẽ cắn bờ môi. Nàng biết rõ hiện tại không chạy, ngược lại sẽ làm liên lụy đến bọn hắn. Lúc này, nàng nhanh chóng chạy ra phía ngoài. Ngô Hiên chạy theo sát nàng. Ngô Vũ Hân vẫn một mực đi theo sau lưng Triệu Thiến, khuôn mặt càng trắng bệch. Mặc dù tu vi của nàng khá cao, nhưng trải nghiệm xã hội quá ít. Tràng diện bực này làm cho nàng luống cuống tay chân, có tu vi cũng không xuất ra được.
Chờ lúc Ngô Hiên chạy đến, một con yêu thú mãnh liệt nhào lên. Trong mắt Ngô Hiên ngưng tụ sát ý. Hắn đang chuẩn bị ra tay, Triệu Thiên Long bỗng xuất hiện lần nữa, giúp bọn họ một chưởng đánh bay con yêu thú, quát:
Chạy… nhanh chạy!
Ngô Hiên nhanh chóng đuổi kịp. Vừa mới đuổi kịp Triệu Thiến các nàng, lỗ hổng khó khăn lắm mới đánh ra được kia lại đã bị yêu thú lấp kín. Chạy được đến đây cũng chỉ có ba người bọn họ. Yêu thú bên ngoài nhìn thấy bọn hắn lập tức vồ tới.
Những yêu thú này dường như biết rõ bọn hắn muốn chạy trốn, vì vậy đều gắt gao chặn lại lối ra. Triệu Thiến cắn răng một cái, quay đầu chạy sang hướng bên cạnh, khẽ kêu lên:
Chạy sang bên này!
Ngô Hiên biết rõ con đường này hoàn toàn là con đường hướng vào sâu trong rừng rậm, thế nhưng bên ngoài đều có cái hơn mười yêu thú ngăn cản đường đi, duy chỉ có nơi đây còn trống trải, bọn họ đành bất đắc dĩ chạy đến đây. Với ba người bọn họ, như thế nào đánh thắng được những yêu thú đó?
Khi bọn hắn chạy về phía này, đột nhiên phát hiện những con yêu thú kia không hề tiếp tục đuổi theo. Tất cả mọi người cảm thấy vui vẻ, hẳn là những con yêu thú này có chỉ số thông minh quá thấp, ở trong sương mù trắng xóa không nhìn thấy bọn hắn?
Thật đáng tiếc, bọn hắn đều nghĩ sai. Khi bọn hắn mới chạy được một đoạn, đón đầu bọn họ chính là hai con yêu thú nhìn vừa giống như hổ lại giống gấu lớn. Bọn chúng vọt tới ngăn cản trước mặt bọn họ! Hai con yêu thú lai giữa hổ và gấu phát hiện ra bọn hắn, há mồm gào thét một tiếng, hai mắt màu đỏ tươi tràn đầy địch ý.
Gấu hổ! - Triệu Thiến kinh ngạc nói:
Vậy mà lại là gấu hổ, yêu thú luyện linh kỳ. Chỉ có hai con, chúng ta đối phó được! Vũ Hân muội muội, chúng ta mỗi người đối phó một con!
Trong nhóm bọn họ, trừ Ngô Hiên ra đều có thực lực luyện linh kỳ, đối phó hai con gấu hổ có lẽ không có vấn đề gì lớn. Hai người nhao nhao rút kiếm, toàn lực tấn công về phía gấu hổ, theo thứ tự một đấu một, ngoại trừ Ngô Hiên.
Ngô Vũ Hân cũng rất nhanh trấn định lại. Nàng rút ra nhuyễn kiếm muốn đánh chết gấu hổ. Triệu Thiến càng trực tiếp không để ý đến Ngô Hiên. Một Luyện Thể kỳ tầng tám có thể trợ giúp cái gì? Đoán chừng ở bên cạnh đều sợ cháng váng a?
Vốn cho rằng có thể đơn giản thu thập hai con gấu hổ này, nhưng các nàng rất nhanh phát hiện mình nghĩ lầm rồi. Công kích của các nàng căn bản không hề gây thương tổn tới hai con gấu hổ này. Da lông của chúng đều quá dầy, không phải thần binh lợi khí rất khó đâm vào được.
Đáng chết! Da lông của bọn chúng quá cứng, tốc độ lại quá nhanh, căn bản giết không chết! - Sắc mặt Triệu Thiến trở nên trắng bệch. Nàng lui lại mấy bước, né tránh gấu hổ tấn công.
Ngô Vũ Hân thủ càng bất lực. Nàng bị gấu hổ liên tục bức lui, khuôn mặt cũng đã trắng bệch, kinh nghiệm chưa đủ bây giờ đang thể hiện ra. Triệu Thiến tốt hơn một chút, kinh nghiệm chiến đấu tạm được, chỉ có điều vẫn không thể giết được gấu hổ.
Trong lúc đó, một con gấu hổ nhảy lên tấn công Ngô Vũ Hân, chân trước đạp mạnh lên mặt đất, gào rú một tiếng đánh về phía nàng. Miệng lớn của nó dính đầy máu làm cho Ngô Vũ Hân sợ đến choáng váng.
Vũ Hân muội muội!
Triệu Thiến thấy thế, đôi mắt dễ thương ửng đỏ. Nàng muốn xông tới trợ giúp nhưng căn bản không kịp. Hơn nữa, trước mặt nàng còn có một con gấu hổ đang kiềm chế chính mình, hoàn toàn không thoát thân được.
Phá huyễn!
Trong lúc đó, một bóng người cấp tốc vọt tới, nhắm ngay thân gấu hổ cực lớn hung hăng đánh xuống một kích. “Uỳnh!” một tiếng, gấu hổ bị đánh trúng bay ngược ra sau. Nó rơi mạnh xuống đất làm mặt đất bị ma sát tạo ra một dấu vết thật dài.
Lao tới cứu Ngô Vũ Hân đúng là Ngô Hiên. Hắn cũng không phải là người đứng xem. Từ lúc mới bắt đầu, hắn vẫn luôn tìm cơ hội ra tay. Hắn cứu viện hoàn toàn vượt quá dự liệu của các nàng. Trong lòng các nàng cứ nghĩ Ngô Hiên chỉ có thể đứng đó chờ các nàng bảo vệ.
Thế nhưng chuyện vừa xảy ra quá đột ngột, các nàng căn bản không nghĩ tới Ngô Hiên sẽ xông lên. Công kích vừa rồi của hăn cũng thập phần cường hãn! Rõ ràng không phải Luyện Thể kỳ tầng tám có thể thi triển được đi ra đấy... Ít nhất cũng phải là Luyện Thể kỳ đỉnh phong tiêu chuẩn!