Chương 53: Trở về
Trong lều vải bên ngoài Huyễn Linh rừng rậm, một đám người đều đang chữa thương, đại bộ phận đều băng bó vải dày đặc, lần chiến đấu này bọn hắn đều bị thương không nhẹ.
Đệ tử mang đến có một phần cũng đã chết ở bên trong Huyễn Linh rừng rậm rồi, cơn giận của tất cả mọi người đều trút lên Trầm Diệt cung phụng phía hoàng tộc đế quốc, đều muốn hắn cho mọi người một lời giải thích!
Trầm Diệt biết rõ là mình sai, cũng không nói đến mục đích lần này, nhưng vì dập tắt lửa giận của mọi người, đành phải đền bù một ít tổn thất. Hứa hẹn sẽ bàn giao cho mọi người một số thứ, cũng may hắn đền bù không ít, mới miễn cưỡng dẹp đi giận dữ của người xung quanh.
Hiện tại tức giận cũng vô dụng, đệ tử chết đi cũng chẳng về được, không có khả năng tức giận mà trực tiếp giết chết Trầm Diệt a? Tất cả mọi người hận hắn vô cùng, nhưng mà cũng không thể trắng trợn giết chết hắn được, dù sao Trầm Diệt cũng là người hoàng tộc đế quốc!
Ta muốn vào Huyễn Linh rừng rậm xem thử!
Ngô Vũ Hân ở trong lều vải đứng lên, nhưng bị trưởng lão ngăn cản, không cho nàng đi ra ngoài.
Lục trưởng lão giận dữ nói:
Vũ Hân à, cũng đã ba ngày rồi, hơn nữa bên trong đều là yêu thú, nếu lão phu thả ngươi đi, ngươi xem lão phu có mặt mũi nào gặp Đại trưởng lão?
Ngô gia Đại trưởng lão là ông nội của Ngô Vũ Hân, lần này không tới, mà đang bế quan. Vốn lần này đi Huyễn Linh rừng rậm cũng chẳng có vấn đề gì, là một việc rất bình thường, ai ngờ xảy ra bi kịch. Các trưởng lão đã gởi thư tín, để cho đệ tử thúc ngựa đưa về Ngô gia.
Thế nhưng mà, thế nhưng mà Ngô Hiên. . .
Thời điểm Ngô Vũ Hân nhớ tới hình ảnh cuối cùng, mỗi ngày nàng đều hối hận cùng bất an, nếu như không phải do mình, Ngô Hiên sao có thể bị đánh vào trong nước?
Hồi tưởng lại, phát hiện mình nợ Ngô Hiên không ít. Bản tính Ngô Vũ Hân không xấu, nhớ tới Ngô Hiên bị mình hại chết, đã áy náy khóc thầm không ngớt.
Ai, ngươi lo lắng, chúng ta không lo lắng sao? Trong gia tộc, hắn đã biểu hiện vô cùng xuất sắc, trong Huyễn Linh rừng rậm cũng như vậy, chính là một nhân tài của Ngô gia. . . Thế nhưng mà bên trong rừng còn nhiều yêu thú như vậy, kể cả hắn không bị thương, cũng khó có thể trốn!
Chúng ta không phải trốn được rồi sao? Những yêu thú đằng sau không phải đều nhảy xuống hồ rồi? Nói không chừng yêu thú đã chết đuối hết? Chúng ta tranh thủ thời gian đi vào tìm hắn a!
Lục trưởng lão lắc đầu, nghiêm túc nói:
Không được, tuyệt đối không được! Lần này ngươi cũng đã bị thương, ta tuyệt đối không cho ngươi đi vào. . .
Mọi người mau nhìn, sương mù trong Huyễn Linh rừng rậm đang dần dần biến mất!
Đột nhiên một người đệ tử bên ngoài lều lớn tiếng hô lên, để cho mọi người nhao nhao đi ra ngoài quan sát, quả nhiên thấy sương mù dày đặc trong Huyễn Linh rừng rậm đang nhanh chóng tại tiêu tán, toàn bộ khung cảnh của Huyễn Linh rừng rậm dần dần hiện ra.
Mọi người cứ như vậy ngơ ngác xem, mấy canh giờ sau, sương mù đã biến mất hầu như không còn. Lúc này mọi người nhìn thấy Huyễn Linh rừng rậm đã giống một cánh rừng bình thường rồi.
Người có chút gan lớn, trực tiếp đi vào bên trong rừng, phát hiện bên trong cùng bên ngoài không có gì khác nhau. Có người dẫn đầu, những người khác cũng nhao nhao theo tới, Trầm Diệt không để ý thương thế trên người, trực tiếp chạy như điên vào bên trong Huyễn Linh rừng rậm.
Huyễn Linh rừng rậm bỗng nhiên biến hóa, hiện tượng này khiến cho nội tâm của hắn mát lạnh, nói không chừng là do mình, làm cho những yêu thú kia lẻn vào trong hồ, phá hư bảo vật bên trong, mới khiến cho Huyễn Linh rừng rậm khôi phục như cũ?
Đây chỉ là suy nghĩ của Trầm Diệt mà thôi, sự thật đều do Ngô Hiên làm ra. Nhưng biến hóa này đã khiến Trầm Diệt đáy lòng lành lạnh, người mình mang theo chết cũng không sao, chủ yếu là bảo vật dưới đáy hồ vẫn còn, hiện tại bề ngoài giống như đang xuất hiện cái gì kì lạ, nếu đến lúc đó tìm không ra cái gì thật, nhất định điên rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trầm Diệt nhịn không được vọt vào Huyễn Linh rừng rậm, hướng hồ băng chạy như điên.
Ngô Vũ Hân cũng đi theo vào. Lại bị Lục trưởng lão ngăn lại, Ngô Vũ Hân tức giận nói:
Lục trưởng lão, hiện tại sương mù trong Huyễn Linh rừng rậm không còn rồi, sao còn không đi vào?
Vũ Hân ah, sương mù tuy không có, nhưng yêu thú vẫn còn bên trong, ta làm sao có thể yên tâm cho ngươi đi?
Lục trưởng lão nhớ lại từng bầy yêu thú, cảm thấy lòng còn sợ hãi, đi vào chính là muốn chết ah!
Lúc này Triệu Thiến đi đến, sắc mặt đã hồng nhuận không ít, ở bên ngoài rừng rậm tu dưỡng mấy ngày nay, đã khôi phục kha khá. Bản thân các nàng cũng không bị trọng thương, vừa đi đến trước mặt Ngô Vũ Hân, đã bị đối phương kéo tay.
Thiến Nhi tỷ tỷ, chúng ta đi vào cứu tên kia ah!
Ngô Vũ Hân lo lắng nói, đã qua ba ngày, cũng nhìn thấy Ngô Hiên rơi xuống ở nước, nhưng nàng không tin Ngô Hiên dễ dàng chết như vậy.
Triệu Thiến trầm ngâm một lúc mới gật đầu nói:
Một lát nữa ta dẫn người vào xem, hi vọng Ngô công tử không sao.
Ngô Vũ Hân vui vẻ, đang định nói tiếp, bỗng ánh mắt nàng ngưng lại, gắt gao nhìn thẳng phía bên kia của Huyễn Linh rừng rậm. Triệu Thiến nghi hoặc nhìn lại, cũng kinh ngạc mở to hai mắt, trong Huyễn Linh rừng rậm có một thân ảnh quen thuộc đang đi về phía bên này, người này chính là Ngô Hiên!
Ngô, Ngô Hiên!
Ngô Vũ Hân chạy tới trước mặt Ngô Hiên, kinh ngạc nói:
Ngươi, ngươi không có việc gì?
Ngô Hiên quan sát tình huống nơi này, xem ra các nàng cũng không nhanh chóng rời đi, mà còn ở bên ngoài dưỡng thương. Lúc hắn định nói, lại phát hiện hốc mắt Ngô Vũ Hân đã đỏ lên, cười nói:
Khóc cái gì, ta còn chưa chết, mạng của ta lớn lắm!
Ai, ai khóc. . .
Ngô Vũ Hân xấu hổ quay lưng, thò tay lau đi nước mắt, mới xoay người lại, bỉu môi, mặt mũi tràn đầy bất mãn.
Triệu Thiến cùng Lục trưởng lão cũng đi đến, nhìn từ trên xuống dưới Ngô Hiên, nhìn qua thấy hắn một vết thương cũng không có, cảm thấy thập phần kinh ngạc. Lục trưởng lão nhịn không được mở miệng hỏi:
Ngô Hiên, ngươi không phải là bị rơi vào trong hồ rồi hả? Sao đến một vết thương cũng không có?
Ngô Hiên sớm đã tìm được cớ, cười nói:
Kỳ thật lần trước ăn một đá kia, để cho ta bị thương không nhỏ, sau khi ngã xuống đáy hồ, ta bèn bơi tới phía bờ bên kia, sau đó những yêu thú kia rơi hết xuống hồ, lúc đó ta đã an toàn trốn đi rồi. Bởi vì thương thế nghiêm trọng, ta đành chữa thương bên trong rừng, hôm nay mới đi ra.
Ta biết ngay ngươi không có việc gì! người có thể ngăn cản ảo thuật của ta, làm sao có thể có việc gì!
Ngô Vũ Hân nhoẻn miệng cười, tựa hồ cảm thấy thập phần vui vẻ.
Triệu Thiến nhịn không được nhìn nàng một cái, thở dài một hơi, nói với Ngô Hiên:
Lần trước ân cứu mạng, ta còn chưa kịp cảm ơn Ngô công tử, sau khi trở về, kính xin Ngô công tử đến Vạn Dược lâu một chuyến!
Triệu Thiến không nói thẳng ra, đáy lòng Ngô Hiên hiểu rõ, kỳ thật nàng muốn cùng mình nói về việc trả ơn. Lập tức gật đầu cười nói:
Đến lúc đó ta sẽ đi.
Ngô Hiên nhìn thoáng qua Huyễn Linh rừng rậm, đi theo đám bọn hắn vào trong lều vải, lần lịch lãm rèn luyện này mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ.
Sau khi Hỏa Linh Hân đi, hắn phát hiện tu vi của mình đã đột phá đến Luyện Thể kỳ đỉnh phong! Chỉ cần tiếp tục tu luyện, tiến thêm một bước, là có thể đột phá đến luyện linh kỳ, chính thức tiến vào hàng ngũ tu luyện giả!